Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.4

Cảnh báo: siêu dài. Các quí dzị lưt qua thả sao vi còm men cho tui có động lực miếng nhen. Thánh kiu. 😘

Nếu hỏi Tiêu Chiến vì sao anh ấy thích Vương Nhất Bác, anh ấy chắc chắn sẽ sững sờ một lúc lâu, sau đó lấy ra gói thuốc vị bạc hà trong túi và châm một điếu.

"Còn có lí do gì chứ? Chỉ là ... lần đầu tiên gặp mặt là thích rồi."

Tiêu Chiến có chút ngại ngùng, theo bản năng ngậm điếu thuốc ở một bên miệng, để làn khói mờ ảo che đi nửa khuôn mặt. Vị bạc hà từ điếu thuốc rất thanh mát, một luồng khí lạnh tràn qua bề mặt phổi khi anh ấy hít vào một hơi mạnh, và cả cổ họng cũng thế.

Anh ấy từ trước đến nay chưa bao giờ từ bỏ khát vọng của bản thân về một thứ gì đó. Yêu từ cái nhìn đầu tiên luôn rất đau khổ, làm sao có thể nói ra? Ở Los Angeles chỉ có mưa vào khoảng vài chục ngày trong một năm, mọi thứ đều được bao phủ bởi một màng lọc từ ánh nắng chói chang, tưởng chừng như thật nhưng cũng đầy mộng tưởng...

Hoàng hôn ở Los Angeles rất thích hợp để mơ mộng.

Vào lễ giáng sinh ba năm trước, hai người họ đang ngồi đối mặt trong phòng ăn ngập tràn ánh hoàng hôn. Tiêu Chiến cắn chặt môi, trong lòng vẫn cảm thấy có chút gì đó không chân thật. Đám người vừa tan sở vội vã lướt qua những ô kính trải dài từ trung tâm thành phố ra đến ngoại ô, để lại những ánh đèn vàng lần lượt được thắp sáng.

Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác sẽ thực sự nhận lời, càng đặc biệt hơn vì anh vốn dùng một lý do cực kì ngớ ngẩn và càng lo lắng đến mức không biết phải làm gì tiếp theo.

"Hôm nay tôi đã gặp một vài điều tệ hại ở trường bắn. Vậy nên chúng ta có thể cùng nhau đi ăn một bữa tiện thể trò chuyện vài câu được không?"

Lúc đó Vương Nhất Bác vừa bắn xong một lượt, sắc mặt hơi dao động.

"Em sẽ ở Los Angeles bao lâu?"

Tiêu Chiến đã nói dối và bảo rằng sẽ ở lại ba tháng. Hộp súng nặng nề đen kịt đóng lại bằng một tiếng "bang", Vương Nhất Bác vươn tay nhẹ nhàng cởi kính bảo hộ trên mặt Tiêu Chiến, nụ cười trên môi nhẹ nhàng đến mức người đối diện cho là ảo giác.

"Chờ tôi tan làm."

Sau khi bắn xong, vỏ đạn vẫn còn nóng tạo ra chút đau nhức rất nhỏ cho cơ thể, để lại một vài dấu vết trên làn da. Tiêu Chiến gần như chắc chắn rằng Vương Nhất Bác có thể nhìn thấu lý do vụng về này của anh trong nháy mắt, nhưng hắn đã không lật tẩy nó. Điều này chính là nguồn gốc cho những mộng tưởng bên trong anh.

Anh cùng Vương Nhất Bác tiếp xúc với nhau chưa lâu, thậm chí Tiêu Chiến còn không biết rõ gì về hắn. Và không một ai nói rằng họ muốn ở bên nhau. Trong một tháng, hai người đã đi du lịch khắp Los Angeles và San Diego. Họ ngủ cùng nhau trong một phòng khách sạn và làm tình cả ngày lẫn đêm. Nhưng rồi một tháng sau, anh không thể liên lạc với Vương Nhất Bác được nữa. Hắn thậm chí cũng nghỉ việc ở trường bắn và cả thế giới của anh cũng như thế biến mất trong phút chốc.

Có lẽ giống như một đứa trẻ khi nhìn thấy một món đồ chơi đẹp liền nhất định phải cầm được nó trên tay và chiếm làm của riêng. Ngẫu nhiên lướt qua nhau mà thôi, lên giường làm tình, xuống giường ai nấy đều trở về quỹ đạo cuộc sống của riêng mình - có thể đây là suy nghĩ của Vương Nhất Bác

Rốt cuộc thì anh thích Vương Nhất Bác ở điểm nào chứ?

Tiêu Chiến lại bật cười, anh đang làm gì vậy? Ngày hôm nay muốn tôi lộn nhào chổng vó lên trời có phải không? Anh có phải đặc vụ ngầm được Vương Nhất Bác cử đến chơi với tôi không? Hắn chưa bao giờ nói hắn thích tôi khi nào, tôi cũng không có cách nào để hỏi hắn, tôi vốn đã không ưa hắn từ rất lâu rồi. Nói xong, Tiêu Chiến lấy thêm một điếu thuốc khác.

Thuốc lá bạc hà có vị thanh, mát và cả lạnh hòa lẫn. Sau khi thả một làn khói hòa vào gió, ngay cả các đầu ngón tay cũng trở nên lạnh lẽo. Vương Nhất Bác rất thích Camel Вlue màu xanh lạc đà của Mỹ, hương vị đậm đà, giấy gói mỏng màu xanh lam, trên đường đi làm nhiệm hút một hơi sẽ vô cùng sảng khoái.

Motel vốn không có thời điểm nào yên tĩnh, Vương Nhất Bác thức dậy từ rất sớm. Hắn gọi cho xưởng xe kéo và bảo họ đến vùng đồi Hollywood để kéo chiếc GTR về xưởng sửa chữa, lại nhớ ra giấy tờ của Tiêu Chiến đều còn nằm trên xe.

Đụng vào Tiêu Chiến quả thực là một rắc rối lớn. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra cơn giận của Jayden khi biết hắn và Tiêu Chiến đang ở cùng nhau. Jayden là cấp trên của hắn, người phụ trách toàn bộ Giandi. Nhưng Vương Nhất Bác dường như cũng không quá căng thẳng, nghĩ đến đôi mắt xanh không chút giận dữ và kiêu ngạo của Jayden cũng giống như một sự khiêu khích bí ẩn. Khi hắn được yêu cầu bảo vệ sự an toàn của Tiêu Chiến, hắn đã sớm mong đợi chuyện như thế này xảy ra từ lâu. Không có biện pháp bảo vệ nào tốt hơn "bảo vệ cá nhân" cả.

Tiêu Chiến vẫn đang say giấc nồng, trên người chỉ quấn chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ nhưng vẫn ngủ rất ngon lành. Tỉ lệ phần eo đến hông đầy dặn của anh khiến hắn hoài nghi có phải Tiêu Chiến vốn có phải đầu thai nhầm rồi không? Đồ vật dưới đáy quần hắn sáng sớm rất có tinh thần, nhưng buổi sáng không được. Vẫn còn một vài việc gì đó cần phải làm.

Tiệm sửa xe gọi lại nói họ không tìm thấy giấy tờ nào trên xe. Vương Nhất Bác nói hắn đã biết và nhanh chóng kết thúc cuộc gọi. Không ngạc nhiên lắm, Tiêu Chiến vốn chẳng bao giờ nói lời nào thật lòng.

Hắn bước đến ghế sô pha mở túi của Tiêu Chiến ra, quả nhiên bằng lái xe, hộ chiếu, chứng minh thư và mấy giấy tờ khác đều không thiếu một cái.

Tiêu Chiến bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện điện thoại và âm thanh lục lọi đồ đạc, nằm dài trên giường hỏi Vương Nhất Bác mấy giờ rồi sao lại dậy sớm như vậy.

"Tôi gọi đến chỗ sửa xe và nhờ họ tìm giúp giấy tờ của em."

Vương Nhất Bác khoanh tay dựa vào cửa sổ, vẻ mặt vẫn như thường lệ.

"A ...ừ, tốt ... tốt rồi...... Tìm được chưa?"

Tiêu Chiến nhất thời hoàn toàn không buồn ngủ nữa nhưng thân thể vẫn còn yếu chỉ có thể dùng sức ngồi dậy.

"Tôi không tìm thấy. Vậy thì giấy tờ của em ở đâu cả rồi?"

Tiêu Chiến đột nhiên im lặng một lúc.

"Anh biết tất cả?"

"Tiêu Chiến, em định chơi trò này đến khi nào?"

Giọng nói của Vương Nhất Bác rất bình tĩnh, tựa như đang quan sát một bức tượng thạch cao.

"Hôm qua chẳng lẽ em không nghĩ đến hôm nay tôi chỉ cần liên hệ với xưởng xe kéo, tôi sẽ phát hiện lời nói dối này của em sao?"

"Tôi đã nghĩ qua rồi. Vậy thì sao?"

Mặt Tiêu Chiến hơi trắng bệch.

"Còn anh, hôm qua có người ép anh chịch tôi sao? Anh giả bộ thanh cao làm gì hả Vương Nhất Bác?"

Anh lê chân trần xuống giường, mắt cá chân gầy guộc đặt lên tấm thảm, từng bước từng bước đi tới trước mặt Vương Nhất Bác.

"Chính anh hôm qua đã nói muốn chịch tôi mà."

"Ừ."

Vương Nhất Bác thành thật thừa nhận rằng Tiêu Chiến luôn có thể dễ dàng bật công tắc ham muốn tình dục bên trong hắn.

"Đêm qua ở Hollywood Hills, anh đã nói đưa tôi đi chơi không phải là một nhiệm vụ."

"Đúng."

"Tối hôm qua anh nói lúc đó không muốn bỏ rơi tôi, bởi vì có nhiệm vụ khẩn cấp khiến anh phải ngay lập tức biến mất."

Đôi mắt Tiêu Chiến chăm chú tập trung quan sát thái độ trên gương mặt người đối diện.

Vương Nhất Bác thật sự bị sốc, hắn không ngờ Tiêu Chiến có thể nhớ từng lời hắn nói...

"Em có tin tất cả những gì tôi nói không?"

"Sao tôi lại không tin?"

Giọng Tiêu Chiến hơi run lên.

"Tôi không nghĩ rằng anh sẽ lừa tôi, nếu anh không muốn trả lời câu hỏi của tôi thì cứ lảng tránh, tôi sẽ không hỏi nữa. Thế nhưng anh đã từng tin tôi chưa? Khi anh biết tôi đang ở cùng Jayden, trong tim anh cảm thấy tôi rất xấu xa phải không?"

"Đó không phải là ý của tôi... Tôi thừa nhận rằng mình đã hơi tổn thương khi nói ra mấy lời như hôm qua. Tôi xin lỗi, xin lỗi em..."

Yết hầu của Vương Nhất Bác chuyển động một cái, những gì hắn muốn nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng khiến trái tim hắn như bị bóp nghẹt.

"Những câu hỏi mà tôi không muốn đối mặt, anh vẫn sẽ tiếp tục hỏi. Vậy Vương Nhất Bác, tôi hỏi anh, anh muốn câu trả lời như thế nào? Tôi là kẻ nói dối thanh cao hay chỉ là kẻ nói dối vô ích..."

Tiêu Chiến cài chặt từng chiếc cúc áo sơ mi của mình, che đi dấu vết sung sướng trên khắp cơ thể. Mỗi một dấu hôn đều như nhắc nhở Vương Nhất Bác rằng hắn đã không biết xấu hổ như thế nào.

"Tôi không thể đưa ra câu trả lời mà anh muốn. Tôi còn có thể làm gì khác đây?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác dần dần trở nên mềm mại, thậm chí có thể nhìn ra một tia bối rối và bất lực trong đó.

"Nhưng tôi lo lắng cho sự an toàn của em. Ở bên Jayden, một bất cẩn nhỏ cũng sẽ giết chết em. Em có biết ... chuyện gì đã xảy ra với những người bên cạnh Jayden trước đây không? Người đã nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nếu hắn không mang theo bên người nữa thì cứ thế sẽ biến mất vĩnh viễn trên thế giới này. Tôi sợ... em cũng sẽ như vậy."

Câu cuối cùng nói ra ngày càng nhỏ, hắn dường như nhẹ nhàng thở dài.

Căn phòng rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng hít thở của hai người họ đối mặt nhau. Xét về mối quan hệ hiện tại giữa hai người, việc bày tỏ sự quan tâm đối phương khó thể hiện hơn bày tỏ những ham muốn về thể xác.

"Hóa ra anh cũng sẽ lo lắng cho tôi à?"

Tiêu Chiến lại cười ranh mãnh, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều. Anh kéo cổ áo, lộ ra một vài dấu vết bị cắn mút trên xương quai xanh, nhíu mày nói.

"Nhìn xem, tối hôm qua anh xé hai cúc áo của tôi..."

Tiêu Chiến lúc nào cũng như vậy, chuyển đề tài sang hướng làm cho người ta suy nghĩ lung tung, vậy mà vẫn ra vẻ vô tội.

Những gì vốn định nói đã đến bên miệng nhưng lại quên mất vế sau. Từ trước đến giờ, tracer - người luôn nói một cách thờ ơ đã thất bại vài lần trong hai ngày qua, phản ứng theo bản năng của hắn vốn luôn nhanh hơn tính toán của bộ não.

"Tôi luôn phân định rõ ràng về những gì tôi đang làm và những thứ tôi muốn. Thực sự ... Tôi không tin vào cái gọi là định mệnh, nhưng tôi cũng cảm thấy rằng mọi lựa chọn của tôi chắc chắn đều sẽ dẫn đến kết quả ngày hôm nay..."

Tiêu Chiến đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt Vương Nhất Bác, cẩn thận vẽ theo đường nét của lông mày và đôi mắt và lưu lại trên sống mũi một lúc.

"Anh không cho rằng cuộc sống thường ngày quá nhàm chán sao? Trong nháy mắt tôi có thể nhìn thấy nó, sống cả đời cho đến khi đã quá già không thể bước đi tiếp nữa."

"Nhưng hầu hết mọi người đều sống như vậy, cả đời bình an không lo nghĩ, bình thản trải qua chính là bản chất của cuộc sống."

Nói một cách tự nhiên nhưng cũng an toàn.

Tiêu Chiến nheo mắt cười, ngón tay lướt từ yết hầu của Vương Nhất Bác xuống cơ ngực, ở nơi mẫn cảm nhất như có như không vuốt ve lên.

"Tracer, anh biết không, tôi và anh không phải như vậy, nếu không thì chúng  ta sẽ không gặp lại nhau ở đây."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, để anh tùy ý di chuyển, yết hầu của hắn vô thức chuyển động lên xuống. Trong lòng cả hai đều biết rõ Tiêu Chiến đã nói đúng.

Điện thoại trong túi rung lên.

"Là một tin nhắn bí mật của Jayden. Hắn hỏi tại sao đêm qua không có hồ sơ nhận phòng khách sạn nào dưới tên tôi và em, không trở lại trung tâm điều hành, cũng không ở lại khách sạn dưới căn cứ. Hắn yêu cầu tôi đưa em về ngay lập tức, giải thích nơi tôi và em đã đi đêm qua. "

Trên mặt Tiêu Chiến hiện lên một tia bình tĩnh kỳ lạ,

"Anh muốn trở về à?"

"Quay lại chính là đi vào ngõ cụt."

"Vậy nếu chúng ta không quay lại thì sao?"

Một sự im lặng bao trùm căn phòng của họ. Cặp vợ chồng bên cạnh vừa thức dậy và đang âu yếm trên giường, tiếng rên của người phụ nữ và tiếng cơ thể va chạm vào nhau xuyên qua bức tường mỏng truyền đến.

Vương Nhất Bác lắp băng đạn và nạp đạn chỉ bằng một cú chạm.

"Thì tôi sẽ đưa em đi."

Việc trốn thoát vốn không dễ dàng như vậy. Toàn bộ Los Angeles là tai mắt của Jayden, gần như có thể nói rằng LAPD thuộc về anh ta.

Chiếc GTR đã được kéo đi sửa, hắn phải tìm cách đưa xe ra khỏi thị trấn. Vương Nhất Bác tìm ra một người bạn chuyên kinh doanh thị trường xám*, thuê một chiếc xe bán tải với tên giả là Dương Chấn, sau đó đột nhập vào hệ thống cùng với sự giúp đỡ của người bạn kia để sửa đổi thông tin người thuê. Nhưng sẽ không được lâu đâu, sớm muộn gì Jayden cũng sẽ phát hiện ra.

Tiêu Chiến không hề hoảng sợ, rất nghe lời nhưng khóe miệng lại luôn cười, ánh mắt có chút thẳng thắn đáng yêu khi nhìn Vương Nhất Bác. Đối với anh, hành trình trốn chạy sinh tử này cũng như một cuộc chạy trốn, mọi nguy hiểm đều được thể hiện rất rõ ràng.

"Trước khi đi mua thêm mấy gói thuốc đi? Thuốc lá hết rồi."

Tiêu Chiến nhẹ giọng lẩm bẩm, nhìn về phía cửa hàng tiện lợi bán thuốc lá bên đường.

"Chỉ cần chúng ta xuống xe sẽ bị chụp ảnh ngay. Nguy hiểm lắm. Em ngồi xuống đi, tôi sẽ đi mua."

Vương Nhất Bác đội mũ lưỡi trai che đi mái tóc xanh dễ nhận biết, cẩn thận đậu xe vào một điểm mù. Tỷ lệ giám sát ở Los Angeles không cao và cảnh sát giao thông chủ yếu được sử dụng để điều tra các vi phạm của phương tiện. Tuy nhiên, do sự gia tăng của các trường hợp như giật túi xách và đập xe, một số người dân đã lắp đặt thêm hệ thống giám sát xung quanh nhà của họ.

Bàn tay to lớn với các khớp xương rõ ràng nhanh chóng trở lại với một chiếc túi đựng thuốc lá bạc hà và Camel Blue của Mỹ.

Tiêu Chiến nhận lấy chiếc túi ni lông chứa đầy thuốc lá, vươn tay cởi mũ của Vương Nhất Bác đặt lên mặt hắn một nụ hôn. Vương Nhất Bác sững sờ, lỗ tai đỏ bừng lên. Kể từ sau khi gặp lại, hai người thường xuyên chạm mặt nhau, thậm chí đã làm qua những chuyện thân mật nhất nhưng mối quan hệ của hai người họ lại dường như sắp đổ vỡ lần nữa mỗi khi bất đồng quan điểm, chứ đừng nói có thể cuồng nhiệt như đôi tình nhân.

Bãi biển La Jolla của San Diego là nơi cư trú của hải cẩu. Hai người đã từng đến đây ba năm trước chụp ảnh hoàng hôn, những đám mây màu tím hồng và cả gia đình hải cẩu đang lăn lộn trên bãi biển khi mặt trời lặn. Tiêu Chiến luôn cho rằng bãi biển của San Diego tốt hơn Los Angeles, nồng độ muối ở biển Los Angeles rất cao nên chỉ thích hợp lái xe dọc theo con đường ven biển xuyên qua những cây cọ cao vút hòa mình với biển xanh dưới ánh mặt trời.

Ở Nam California, nhiều trải nghiệm sẽ khiến mọi người cảm thấy như "chuyện tào lao" và "thành phố Philharmonic" cùng tồn tại. Để đến được nhiều nơi, bạn phải vượt qua một vùng biển xanh ngắt được bao trùm bởi những dãy núi xa, bầu trời cao xanh và những cơn gió màu tím hồng. Vào mùa thu khô hạn, đôi khi những đám cháy rừng sẽ hoành hành liên tục bùng lên trong suốt tháng trời, bầu trời xanh trong của quá khứ cũng cháy sang màu vàng.

Trong quá trình leo núi vượt biển này, dưới sự kết hợp giữa mùi nước biển và mùi nắng hanh khô trong không khí, bạn sẽ cảm thấy người mình gặp gỡ và tình yêu của chính bạn vừa điên cuồng nhưng cũng không kém cuồng nhiệt.

Sim điện thoại cùng tất cả các thiết bị có thể liên lạc đều bị vứt đi, hai người họ cùng nhau cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. Chiếc xe bán tải đang chạy quá tốc độ trên quốc lộ số 5 và một đám bụi mù mịt đang bốc lên phía sau nó cùng chạy đua với thời gian để có thể rời khỏi Los Angeles trước khi quá muộn.

Jayden đã di chuyển nhanh hơn những gì họ tưởng tượng. Trước khi gửi tin nhắn kia cho Vương Nhất Bác, một lưới săn lớn đã được gã mở ra trên khắp Nam California. Gửi một tin nhắn kia bất quá chỉ là một tối hậu thư.

Một người là con dao sắc bén nhất trong căn cứ, là kẻ giết người trẻ tuổi nhất, có triển vọng nhất và người còn lại là người tình chu đáo nhất từ trước đến nay của gã. Hai người họ đã mất liên lạc vào đêm qua, lại càng không có bất cứ tin tức vào ban ngày hiển nhiên là đang đào tẩu. Căn cứ đã theo dõi và tìm thấy chiếc GTR5 màu trắng được kéo đến xưởng sửa chữa, cũng như Motel nơi hai người ở tạm ngày hôm qua. Tốt lắm, hóa ra là ngủ cùng một phòng.

Các thành viên của tổ hành động đặc biệt tại Los Angeles được cử ra ngoài phụ trách tìm kiếm tung tích của bọn họ. Một khi bí mật của căn cứ lộ ra, hậu quả sẽ vô cùng tàn khốc.

Tất cả họ được lệnh phải trực tiếp giết Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nếu không thể bắt sống.

Tại tổ chức, sự phản bội đồng nghĩa với cái chết.

*thị trường xám: Thị trường xám hay chợ xám, là thuật ngữ kinh tế chỉ các hoạt động trao đổi hàng hóa một cách hợp pháp nhưng không chính thức, không được ủy quyền và ngoài mong muốn của nhà sản xuất ra các hàng hóa đó hoặc ngoài ý muốn của cơ quan nhà nước điều tiết thị trường. Chú ý đừng nhầm với chợ đen là các hoạt động trao đổi hàng hóa phi pháp (mặt hàng phi pháp và kênh trao đổi phi pháp).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro