Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: "Hắn"

Chương 2: "Hắn"

Tháng ba, thời tiết cũng không phải rất ấm.

Ngụy Ly tùy ý đi ra ngoài, trên người chỉ duy nhất một kiện áo khoác, ở trong gió lại có chút rùng mình.

Lui tới xe cộ cũng không thèm để ý gió lạnh, đang là giờ tan tầm, xe cộ trước sau như một mà đổ về Lục Hoàn, tất cả xe cộ đều ở ngã tư đường thong thả mà đi tới.

Kéo chặt trên người áo khoác, Ngụy Ly không mục đích mà đi lại giữa thành phố tràn đầy bê tông cốt thép, không hề có phương hướng mà cũng không hề có điểm đến

Người qua đường, xe cộ, đèn đường, cửa hàng,... Ngụy Ly đều không có một chút hứng thú.

Phải nói là hắn chưa từng đối với cái gì sản sinh ra hứng thú.

Lúc trước, Ngụy Ly còn có bức tranh, có màu sắc.

Mà hiện tại, hắn ngay cả tay cầm bút của chính mình cũng chán ghét đến muốn vứt bỏ.

Đứng ở trên cầu vượt, nhìn xe cô bay nhanh ở dưới cầu, Ngụy Ly bỗng nhiên nảy ra ý muốn phi thân nhảy vào dòng xe cộ.

Đón gió lạnh trên cầu vượt, Ngụy Ly nhắm chặt mắt.

"Ngài hảo."

Một ôn nhuận thanh âm vang lên bên tai Ngụy Ly.

Chỉ là hắn hiện tại đối bên người hết thảy đều không thèm để ý, huống chi chỉ là một thật nhỏ thanh âm hầu như bị bao phủ bởi tạp âm của thành thị.

Đứng ở gió lạnh, Ngụy Ly chỉ cảm thấy hai chân đã bắt đầu tê rần.

Trận này vô mục đích lữ hành lại muốn tiếp tục.

Ngụy Ly xoay người, thấy cách đó không xa, một người dựng lên bảng vẽ, trong tay bút chì tại trên giấy phát họa lưu lại bút tích.

Trước mặt họa sĩ ngồi một thanh tú nam nhân, mang theo đạm nhạt như nước mỉm cười, mắt nhìn chằm chằm tiền phương, tựa hồ đang nhìn chỗ rất xa.

Bên cạnh hai người thường thường có người dừng lại, xem một chút, rồi lại ly khai.

Ngụy Ly từ trong mũi phát sinh một tiếng cười lạnh.

Chỉ là đi ngang qua, Ngụy Ly cất bước hướng kia phương hướng đi tới.

"Vẽ xong rồi."

Trùng hợp họa sĩ đem bức tranh cầm trong tay đưa tới trước mặt cái kia nam nhân, trên mặt nam nhân thủy chung mang theo ôn hòa nụ cười.

"Vẽ giống sao?"

Vừa vặn đi ngang qua Ngụy Ly nghe được những lời này, rốt cục nghe rõ thanh âm của nam nhân.

Như nắng ấm giống nhau, trong nháy mắt nhượng Ngụy Ly dừng bước.

Như là một lực lượng vô danh thôi thúc, Ngụy Ly quay đầu có chút ngạc nhiên nhìn về phía nam nhân vừa đặt câu hỏi, chỉ là trên mặt vẫn đang lạnh như băng sơn lại không chút biểu tình.

Chính mình chẳng lẽ không biết chính mình lớn lên bộ dáng như thế nào sao? Tại sao lại muốn hỏi người khác giống không giống?

Chỉ thấy người nam nhân kia một tay cầm bức vẽ, một tay từng điểm từng điểm chăm chú sờ soạng trên bức vẽ, nụ cười trên mặt không có thay đổi mảy may, ánh mắt lại vẫn còn vô thần mà nhìn chằm chằm phương xa.

Ngụy Ly căng thẳng trong lòng.

Người này.

Nhìn không thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro