Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Học bá, học tra ngồi cùng nhau

Chương 1:  Học bá, học tra ngồi cùng nhau.

Edit + beta: AWM.

An Thành là một tuyến đường ở thành thị, liếc mắt nhìn một cái đều là nhà cao tầng, ngã tư đường ồn ào náo nhiệt, nhưng vào thời điểm trời nhiều mây, thành thị này lại có vẻ quá mức quạnh quẽ.

Đây là lần đầu tiên Trần Tây Hàn tới nơi này.

Từ nhỏ cậu đã sinh sống ở thôn quê, chưa từng tới thành phố lớn, mấy năm gần đây cha cậu công tác ổn định, hiện tại định cư ở An thành, lúc này mới đem cậu đón đến.

Thành tích của cậu ở trường học cũ luôn là đứng thứ nhất, khi các trường học ở thành phố đến thăm trường ở nông thôn, vừa có danh sách học sinh, cậu liền được chọn, trở thành học sinh trung học.

Hiện tại, trời vừa mới mưa xong, không khí âm u, mặt đất còn có vẻ ẩm ướt, mỗi bước chân hạ xuống còn có thể lưu lại dấu chân, cậu là người yêu sạch sẽ nên luôn lướt nhanh qua vũng bùn cùng nước bẩn.

Thiếu niên có làn da trắng nõn, đôi mắt hơi trầm xuống, lông mi rất dài, đuôi mắt còn mang theo màu hồng nhạt, giống như mắt hoa đào, làm cho người ta cảm thấy được vài phần ôn hòa, nhìn kĩ mới thấy vẻ mặt tựa hồ mang theo vẻ yếu ớt, con ngươi lại vô cùng kiên định, không hề giống như đang sợ hãi cái gì.

Ở thành phố mới, cuộc sống mới, cậu cũng không biết mình có thể thích ứng được hay không.

Ngay khi cậu đang thất thần, bên cạnh đột nhiên có hai chiếc xe đạp phóng qua, tốc độ vô cùng nhanh làm cậu không kịp tránh, bên cạnh còn có vũng nước, nước bẩn bắn thẳng vào đồng phục học sinh.

Trần Tây Hàn ngẩng đầu, thu liễm lệ khí nơi đáy mắt, dùng ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng nhìn người trước mặt.

"khiêm ca! Anh như thế nào lại để tụi em đi vào vũng nước bẩn....., anh xem đồng phục tụi em đều bẩn cả rồi."

Trần Tây Hàn nương theo âm thanh nghe được nhìn sang, thiếu niên dẫn đầu gây chuyện quay đầu lại, ánh mắt hai người đối diện với nhau đều mang vẻ sửng sốt, có lẽ là bởi vì hắn chưa từng thấy qua nam sinh nào dễ nhìn như vậy.

Người này ngũ quan đoan chính, mày rậm như mực, ánh mắt mang theo khí chất kiệt ngạo bất tuân, làn da màu lúa mạch mà không đen, tai trái của hắn đeo một chiếc khuyên màu trắng, nhìn qua giống như một người không dễ chọc, trên mặt tràn ngập khinh thường cùng kiêu ngạo, ngay cả đồng phục cũng không mặc.

Bên cạnh hắn là một nam sinh mặc đồng phục, phía trên áo có logo: Trung học An Thành.

Hóa ra là cùng một trường.

"Thật xin lỗi."

Trần Tây Hàn còn tưởng người này không dễ chọc, vừa định muốn làm cho hắn chịu nhận lỗi, kết quả bắn lại mở miệng trước.

Cậu vừa định đáp lời, lại nghe được nam sinh đối diện xưng "Khiêm ca" ngữ khí thật lưu manh nói: "Không cần cảm ơn."

Trần Tây Hàn: "? ? ?"

Cậu cảm ơn hắn cái gì?

Thử*一一

*âm thanh xe đạp đi trên vũng bùn (mình không biết đổi thành gì nữa TvT)

Chưa đợi cậu kịp phản ứng, thiếu niên đã lái xe đạp đi qua vũng bùn phía trước, chạy nhanh, bạn bè của hắn cũng theo nhau cùng leo lên xe đạp đi rồi.

Trần Tây Hàn hạ mi, trầm giọng nói: "Có bệnh."

--

Trung học An Thành.

Lớp ba, ban sáu.

"Khiêm ca, lợi hại, mới vừa rồi thiếu niên thoạt nhìn rất ủy khuất nha, anh chỉ nói một câu xin lỗi, coi như xong sao?"

Thiếu niên xưng "Khiêm ca" đi đến bàn cuối ngồi xuống, cầm lấy sữa đậu nành uống, ánh mắt thản nhiên nhìn người bên cạnh: "Còn muốn như thế nào nữa? Mày từng gặp qua lão tử giải thích bao giờ chưa?"

Hắn cũng cảm thấy thiếu niên kia thật đáng yêu, lời nói xin lỗi kia coi như là an ủi đi.

"Chưa thấy qua, thực sự chưa từng thấy qua, em - Tống Lâm bội phục sát đất, một câu không cần cảm ơn khiến người ta hoàn toàn tỉnh mộng."

Thiếu niên xưng "Khiêm ca" một cước đá văng hắn: "Cút."

"Nhậm Nam Khiêm!"

Nhậm Nam Khiêm nghe thấy âm thanh vô cùng quen thuộc, ánh mắt uể oải nhìn về phía bục giảng, hắn gỡ xuống khuy áo, vẫn làm như không có việc gì, ngồi rất không quy củ.

Quát hắn chính là chủ nhiệm của lớp ba ban sáu, Hướng Hoằng, bọn họ đều gọi thầy là lão Hướng. Chuông vào lớp sắp đúng giờ vang lên rồi.

"Em xem em, cả ngày không chịu học, ở xa đã nghe thấy tiếng em đang mắng bạn học, thầy không phải luôn nói với em, tương thân tương ái, lễ phép kính nhân sao? Nhậm Nam Khiêm, em đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ mà!"

Nhậm Nam Khiêm nghe tai trái ra tai phải, đơn giản "sách" một tiếng, trực tiếp nằm úp sấp trên bàn, nửa câu đáp lại cũng không cho.

Thiếu niên vừa gọi hắn là "Khiêm ca", vị trí của Tống Lâm ở tổ hai, cách hắn có chút xa, muốn nói chuyện cũng không nghe được.

Nhậm Nam Khiêm ở bàn cuối tổ một, cả người dựa vào song cửa sổ, bên cạnh trống không, không ai dám ngồi cùng.

Lão Hướng đối với hắn là biểu tình bất đắc dĩ như trước, liên tục lắc đầu, mỗi lần đều không chán, thích giảng các loại đạo lý lớn cho học sinh.

Chuông vào lớp vang lên.

"Cả lớp đứng"!"

Thanh âm lanh lảnh của lớp trưởng Miêu Dung vang lên, toàn bộ bạn học cùng đứng dậy, chỉ có Nhậm Nam Khiêm lười biếng lấy ra tai nghe màu xanh, đeo lên lỗ tai rồi ngủ.

Chờ đến khi tất cả cùng ngồi xuống rồi, lão Hướng cười cực kì sáng lạn: "Khai giảng được một tuần, thời gian so đấu trao đổi học sinh có tin tức cũng không sai biệt lắm, hôm nay, lớp chúng ta chuyển tới một học sinh mới, em ấy có thành tích rất ưu tú, các em bình thường có vấn đề gì thì hỏi em ấy, giúp đỡ hỗ trợ nhau."

"Tới, bạn học Trần, vào đi."

Trần Tây Hàn vừa mới tiến vào cửa, nhận lấy ánh mắt của mọi người, cậu cũng không nhìn lại, mặt vô biểu tình đi lên bục giảng.

Thời điểm thầy giáo nhìn đến cậu, ánh mắt cậu né tránh, không muốn nhìn thẳng vào mắt người khác, làm cho người ta có cảm giác đây là một người nhát gan, yếu ớt. Nhưng không ai biết, sâu trong đáy mắt cùng nội tâm, tính cách thật sự của cậu là bộ dáng gì.

"Cũng có thể nói, em ấy là học sinh ba tốt, là tấm gương tốt của các em, bạn học này rất nghe lời, bình thường các em phải ở chung thật tốt, Trần Tây Hàn, em giới thiệu đi."

Trần Tây Hàn hạ mắt, giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng, đơn giản chỉ nói: "Mình gọi là.... Trần Tây Hàn."

Nữ sinh trong lớp ồn ào.

"Bộ dáng thật đáng yêu."

"Cậu có cảm thấy giọng nói cậu ấy có điểm ngọt hay không?"

"Giá trị nhan sắc này, có thể cùng giáo thảo liều mạng so đấu một phen."

Lão Hướng vỗ vỗ cái bàn: "Im lặng, im lặng, nói như vậy còn ra cái thể thống gì!"

Lão Hướng càng ngày càng tùy ý, giống như cáo già đang làm chuyện xấu: "Bạn học Trần, vị trí trong lớp học không nhiều lắm, hiện tại không dư chỗ trống, mang thêm bàn cũng rất phiền toái, nếu không thì, ủy khuất em ngồi ở bàn cuối tổ một, về sau có cơ hội lại đổi chỗ ngồi khác."

Trần Tây Hàn khẽ gật đầu: "Không có gì ạ."

Cậu đeo trên ba lô trên vai, đi đến chỗ trống ở bàn cuối cùng tổ một, rất nhiều người đang nhìn theo cậu.

Cậu cũng không biết vì sao, trực tiếp ngồi xuống.

Tống Lâm đột nhiên đưa một tờ giấy cho lớp trưởng Miêu Dung, cô hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.

Sách vở mở ra, lớp học bắt đầu, Miêu Dưng tuy là lớp trưởng, thành tích tốt, nhưng học ở ban sáu, vẫn sẽ theo mấy kẻ điên này đùa giỡn ồn ào.

Cô mở tờ giấy Tống Lâm đưa, mặt trên viết: [ đại tỷ, bên cạnh Khiêm ca làm sao có thể có người ngồi! Chị cùng thầy giáo nói một chút đi.]

Miêu Dung đem tờ giấy cất vào trong ngăn bàn, đại tỷ? Thái độ nhờ vả như vậy? Vẫn là không hỏi giúp tên kia tốt hơn.

Trần Tây Hàn đem sách bên trong ba lô mới nhận được đều lấy ra, đặt lên bàn, sau đó đem túi sách để vào trong ngăn bàn.

Có thể là động tĩnh quá lớn, đánh thức người ngồi cùng bàn bên cạnh, nhưng bạn cùng bàn chỉ khẽ thay đổi tư thế, lại ngủ tiếp.

Tính cách cậu tương đối lạnh lùng, không quá thích cùng người trao đổi, cho nên toàn bộ quá trình đều không chú ý xem người ngồi bên cạnh là ai.

Hôm nay thiếu chút nữa là bị muộn học, trên đường cậu phải đi qua nhà vệ sinh rửa sạch ống quần dính bùn đất, nghĩ đến nam sinh lúc sáng, liền cảm thấy hắn thật không lễ độ, bộ dáng thật thiếu đánh. Nếu không phải vì hắn, đồng phục mới cậu mặc cũng sẽ không bị bẩn.

Thời điểm cậu ngẩng đầu, không nghĩ tới cái trán lại đụng vào góc bàn, "thịch" một tiếng, không lớn không nhỏ, chỉ có vị ngồi cạnh nghe thấy được.

"Tê -------"

Trần Tây Hàn xoa đầu nhớ lại, như thế nào lại có cảm giác từ khi đến nơi này, mọi chuyện đều không vừa ý.

"Ai ầm ĩ như vậy?"

Nhậm Nam Khiêm lấy sách vở che trên đầu xuống, cau mày, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ, nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt rất không kiên nhẫn, nhìn như bộ dáng muốn lật bàn.

Nhậm Nam Khiêm là giáo bá, thật sự thì việc này cũng không có gì không dám làm.

Ngay khi hai người nhìn nhau, cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Trần Tây Hàn trừng mắt nhìn, cậu mắt hai mí, đồng tử mở lớn, ánh mắt ngốc lăng mê mang, nhìn người ngồi cùng bàn nửa ngày.

Đây không phải là tên bệnh thần kinh lúc sáng trên đường gặp phải, bắn đến hắn cả người bùn đất, còn nói: "Thật xin lỗi." "Không cần cảm ơn." sao? !

Nhậm Nam Khiêm dụi mắt, ngữ khí không chút để ý, mang theo vài phần tự nhiên (thoải mái, cởi mở - tùy chị thay): "Bạn học, cậu nhìn có chút quen mắt."

Trần Tây Hàn lạnh lùng nghiêm mặt, không để ý đến hắn, đem sách giáo khoa toán mở ra, chủ nhiệm lớp là giáo viên toán đang bắt đầu giảng bài.

Cậu cũng không hiểu được, trùng hợp như vậy, trên đường gặp được bệnh thần kinh, lại được phân đến cùng ban, còn ngồi cùng một bàn.

Nhưng là cậu không thích nói chuyện, cho nên cũng không hỏi.

Nhậm Nam Khiêm cẩn thận nhớ lại, đột nhiên vỗ bàn: "Cậu không phải học sinh sơ trung mới gặp trên đường sao? ! Như thế nào lại thành bạn cùng bàn của tôi?"

Trần Tây Hàn: ". . . . . . ."

Vẻ mặt cậu rất đặc sắc, học sinh sơ trung?

"Nhậm Nam Khiêm! Vi phạm kỷ luật, đi ra ngoài phạt đứng cho tôi!"

Lão Hướng ném thẳng viên phấn về phía hắn, Nhậm Nam Khiêm đột nhiên kéo cánh tay Trần Tây Hàn, trực tiếp để cậu chắn giúp mình, phấn viết đập thẳng lên cái trán trắng nõn.

Trần Tây Hàn: ". . . . . . . . . . "

Lão Hướng: ". . . . . . . . . ."

Nhậm Nam Khiêm đứng lên cười nói: "Ném không trúng."

Lão Hướng: "Cút ra ngoài cho tôi!"

Nhậm Nam Khiêm không sao cả nhún vai, tư thế thoải mái đem ghế kéo ra, sải bước đi ra ngoài, ở ngoài cửa nhìn lại "bạn cùng bàn".

Lúc sáng sớm, đụng vào người này, hắn cảm thấy cậu có bộ dáng rất thanh tú xinh đẹp, vì vậy nhìn nửa ngày, giống như là có loại hấp dẫn đặc biệt, không thể cự tuyệt, cho nên hắn mới nói lời xin lỗi, hiện lại cư nhiên lại thành bạn cùng bàn của hắn.

Trần Tây Hàn lau đi cái trán dính bụi phấn, nhìn thấy ghế bị Nhậm Nam Khiêm lôi ra xa, cậu đưa tay kéo về, để lại ngay ngắn.

Thiếu niên vừa mới nãy còn làm ra loại việc này, xem ra về sau cả hai ngồi cùng nhau sẽ không được tốt.

Trần Tây Hàn nhìn chằm chằm cánh tay chính mình, tâm tư lại đặt ở nơi khác, chỉ là người xa lạ, tên kia lại kéo cậu làm gì, nội tâm biểu lộ một câu thô tục: Bệnh thần kinh.

Một tiết học trôi qua nhanh chóng.

Tan tiết, lão Hướng trước khi đi còn trừng mắt nhìn Nhậm Nam Khiêm một cái, phê bình: "Cả ngày không lo học hành, đều đã lên cấp 3 rồi, sau này em làm sao thi đại học."

Nhậm Nam Khiêm: "thầy giáo, cái này không cần thầy lo lắng."

Lão Hướng bày ra bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt: "Em nếu đã gọi tôi là thầy, tôi tất nhiên là phải giáo dục cho em, tôi sắp xếp cho em bạn cùng bàn là học bá, sáng sớm tôi đã cho em ấy giới thiệu, hy vọng về sau các em có thể cùng chung sống yên ổn, có lẽ em ấy có thể đem thành tích của em kéo đi lên."

Nhậm Nam Khiêm trở mình xem thường.

Thì ra, lão Hướng trong lòng có tính toán, học sinh mới tới sắp xếp lớp, nếu bố trí ngồi ở phía trước, khẳng định sẽ có người không phục, không vui.

Cho nên mới sắp xếp học sinh mới ở bên người hắn, học bá mang theo học tra, bổ sung hỗ trợ, còn muốn mang thành tích của hắn nâng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro