Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 3

Tác giả: Nam Lăng Bất Biệt

Kế hoạch tiếp cận Cố Miểu cũng không thật sự dễ dàng như trong tưởng tượng của cô.

Suốt một ngày, vừa đến giờ tan học, Bàn của Trình Sở liền bị vây đầy người.

Bọn họ tựa hồ đối cô rất tò mò, bảy bảy bốn chín vấn đề cơ hồ bao phủ cô.

Nghĩ còn muốn ở chung với bọn họ hơn một năm, Trình Sở tính tình nhẫn nại, một câu rồi một câu trả lời vấn đề của họ.

Đúng vậy, Trình Sở đã đơn phương lựa chọn muốn ở lại lớp này, mặc kệ lúc sau có hay không trở lại lớp trọng điểm.

Kiếp trước bị "Lưu đày" đến lớp bình thường , từ nhỏ đến lớn đều thuận bườm xuôi gió nên gặp sự việc này trong lòng cô tích góp không ít tức giận, cho rằng từ lớp trọng điểm bị chuyển đến lớp bình thường là một loại sỉ nhục.

Cho nên ở lớp này hai tháng, cô toàn tâm toàn ý dành cho học tập, ở khoảng kết giao bạn bè cũng không để trong lòng.

Việc này dẫn đến cô cùng các bạn trong lớp cũng không quá quen thuộc.

Tìm lại trong trí nhớ loang lỗ xa xưa, cô nhớ lại lớp trưởng cùng mấy bạn học đặc biệt ấn tượng với cô, còn những người khác cơ hồ không có ấn tượng gì nhiều.

Nhưng không ngờ rằng bọn họ lại nhiệt tình như vậy, làm trong lòng cô cũng trở nên ấm áp.

Mới đấy đã tới thời gian tan học, tiết cuối cùng là tiết tự học, chuông tan học vang lên một cái, cả lớp như tổ ong vở tổ lao ra khỏi phòng học.

Trình Sở vốn định quay đầu lại nói với Cố Miểu mấy câu, nhưng chủ nhiệm lớp lại trực tiếp gọi cô tới văn phòng.

Trong văn phòng bây giờ chỉ còn vài vị giáo viên.

Chủ nhiệm lớp Lâm Nguyệt đỡ đỡ mắt kính, thân thiện hỏi: "Trình Sở, ngày đầu tiên tới lớp bình thường cảm thấy như thế nào?"

"Khá tốt." Trình Sở cười gật đầu: "Các bạn học đều đối với em rất tốt."

"Vậy là tốt rồi, kêu em tới đây cũng không có việc gì, sợ là em tới lớp mới không thích ứng được, cũng không còn sớm, em nhanh về nhà đi." Lâm Nguyệt thật sự thích học sinh này, thế nên đối với cô có vài phần để ý.

Trình Sở từ văn phòng đi ra, bầu trời giờ đã được che kín bởi sắc đỏ ứng của nắng chiều , những đám mây mềm mại từng từng lớp lớp đè lên nhau, giống như trong thế giới cổ tích.

Trong túi rung lên hai cái, Trình Sở mở di động ra xem, phát hiện là tin nhắn của dì Triệu, nói là con của mình đang bị bệnh, nên có thể hay không cho mình xin nghỉ hai hôm.

Trình Sở đồng ý, lại hỏi bệnh con của dì Triệu có nặng không, có cần cô hỗ trợ không.

Triệu dì cảm kích cảm ơn, nói chỉ là bị thương, cần phải có người chăm xóc, không có gì quá nghiêm trọng.

Sân trường lúc này gió thổi lạnh, Trình Sở vừa đi vừa trả lời tin nhắn, chờ đến kết thúc cuộc hội thoại, mới phát hiện đã tới cổng trường rồi.

Lúc này trời đã sập tối, màu vàng ấm của đèn đường trải dài trên đường phố.

Đối diện trường học mở rất nhiều tiệm ăn vặt, mỗi hàng là những màu đèn LED khác nhau, làm cô nhìn đến đầu váng mắt hoa.

Tại đây một chúng "Yêu diễm đồ đê tiện" trung, có một nhà cửa hàng khiến cho người đi qua phải nhìn lại.

Nó không giống các nhà hàng khác, hận không thể đem tất cả những gì đẹp nhất bày lên , chỉ là chọn một màu đỏ cực kỳ chói mắt, ngược lại nó thu hút rất nhiều ánh nhìn của người khác.

Trình Sở đối cửa hàng này có ấn tượng, cô nhớ rõ lúc còn học cao nhị có ăn qua một lần, hương vị thực sự rất ngon, nhưng lần sau khi cô định đi lại lần nữa, lại phát hiện cửa hàng này đã đóng.

Dì Triệu xin nghỉ, như vậy chính mình phải giải quyết cơm chiều nay. Trình Sở không có do dự, bước đi nhẹ nhàng mà rảo bước tiến vào cửa hàng này.

Trong tiệm trống rỗng, đại khái là bởi vì Trình Sở ra cổng trường khi trời đã khuya, cho nên bỏ lỡ giờ đúng để ăn cơm.

Trước Quầy thu ngân chỉ có một Tiểu Hỏa lười biếng ngồi , nghe thấy tiếng bước chân, mới chậm rì rì mà buông điện thoại xuống.

Hắn nhìn qua Trình Sở, ánh mắt sáng lên, đứng lên, thái độ cũng thập phần ân cần: "Bạn học, nhìn xem muốn ăn cái gì?"

Trình Sở nhìn nhìn thực đơn: " Mì Tam tiên, thêm cái trứng chiên."

Tiểu Hỏa có chút xin lỗi mà gãi gãi đầu: "Xin lỗi, hôm nay trứng chiên đã bán hết, nếu không bạn đổi cái khác, cửa hàng của chúng tôi đậu hủ lổ cũng bán rất được."

Trình Sở ăn mì quen thêm trứng chiên, đối đậu hủ lổ không có hứng thú gì.

"Vậy tính nhiêu đó thôi, không cần bỏ thêm."

Tiểu Hỏa cũng không tiếp tục khuyên cô, lanh lẹ mà nói: "Được, bạn học ngồi chờ một chút, sẽ có nhanh thôi"

Vì để khu làm cơm thoáng khí, quầy thu ngân cùng phòng bếp chỉ cách cái cửa sổ nhỏ, dùng để truyền đồ ăn ra.

Cố Miểu đứng ở trong phòng bếp khói nghi ngút, trong nháy mắt hoài nghi lỗ tai của chính mình xảy ra vấn đề.

Bằng không, hắn sao có thể ở đây nghe được thanh âm của cô được.

Hắn cong hạ mình xuống, theo cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, liền nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh.

Cô gái lấy vài mảnh giấy, cẩn thận lau chùi mặt bàn, tóc đuôi ngựa của cô theo động tác mà đung đưa, từng chút từng chút mà động tới tâm của Cố Miểu.

Đúng là cô!

Đôi mắt đen lãnh đạm của Cố Miểu sáng lên, dưới chân vẫn không nhúc nhích.

Vì trong phòng bếp có hơi nước nên mắt kính của Cố Miểu giờ đã là một tầng mông lung , tầm mắt một mảnh mê mang, hắn đơn giản tháo mắt kính ra, chậm rãi tiến lại gần cửa sổ.

Trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện cái đầu trọc vô lại.

"Một chén mì tam tiên, mà cậu vừa mới nghe được đi."

Cố Miểu lúc này mới hồi phục tinh thần lại, ngây ngốc mà trở lại bệ trước bếp , đem nguyên liệu nấu bỏ vào trong nồi, dùng đôi đũa ngấy qua lại.

Nước sôi trong nồi bốc lên, giống những con cá đang phun bong bóng.

Đầu óc đang hoang man của Cố Miểu dần dần rõ ràng, hắn nhìn vào trong nồi mì, đột nhiên nghĩ đến lời của cô gái nói.

Cô hình như còn nói muốn thêm cái chiên trứng?

Trong tiệm chiên trứng xác thật là đã bán hết, nhưng con phố kế bên hình như có mở một cửa hàng tiện lợi , bên trong hẳn là có bán trứng gà.

Nếu hắn chạy nhanh một chút, hẳn là tới kịp.

Nghĩ vậy, tạp dề ở trên người còn chưa kịp cởi ra, trực tiếp đi ra phòng bếp bằng cửa sau, một mình tiến vào trong màn đêm mên man.

Ban đêm gió thổi ríu rít, thổi đến rối loạn tóc mái của Cố Miểu, hắn chỉ cảm thấy một lòng bay tới bầu trời, đạp lên khinh phiêu phiêu vân.

Hắn chạy nhanh như bay, một đi một về, vài phút là đủ rồi.

Khi trở về, thậm chí thu ngân là Tiểu Hỏa cũng chưa biết rằng hắn đã đi ra ngoài một chuyến.

Đồ ăn đang nấu trong nồi vừa đúng thời điểm, Cố Miểu đem trứng gà vừa mới chiên để lên trên.

"A, trong tiệm có trứng? Cậu vừa mới chiên?" Tiểu Hỏa ghé vào cửa sổ nhỏ, nghi hoặc nói.

Cố Miểu mím môi, gật đầu.

Trong tiệm bay đậm mùi hương của mì.

"Cảm ơn." Trình Sở từ bên cạnh bàn lấy ra chiếc đũa, mới cúi đầu nhìn đến trong chén bày trứng chiên, có chút nghi hoặc hỏi: "A, không phải lúc nãy nói không có sao?"

Tiểu Hỏa ngượng ngùng cười cười: "Lúc sau ở trong bếp đột nhiên lại có, liền chiên lên một cái."

Giống như những cái trứng trước đã chiên lên đặt ở đấy, ai kêu liền lấy một cái.

Trình Sở quấy quấy trong chén, cười nói: "Kia thật là cảm ơn đầu bếp."

Trong tiệm trống trải yên tĩnh, Cố Miểu đứng ở phía sau cửa sổ nhỏ, rõ ràng mà nghe được âm thanh thanh thúy dễ nghe của cô .

Ngón tay của hắn khẽ run lên.

Bốn phía tràn ngập màu trắng của sương mù, trong nháy mắt biến thành từng cây ấm áp như lông chim, một chút lại một chút phất lên gương mặt của hắn.

Cổ có chút ngứa mang theo độ ấp truyện tận vào đáy lòng, làm cho tâm can của hắn không tự chủ mà run lên.

Trong tiệm chỉ có Trình Sở và một vị khách khác, Cố Miểu cứ như vậy mà đứng yên lặng, thẳng cho đến lúc cô tính tiền , đeo cặp sách lên đi ra khỏi cửa hàng, mới như người đang ở trong mộng mới tỉnh từ từ hồi phục lại tinh thần .

*

Hải Thị nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch nhau rất lớn, thẳng đến ban đêm, thành phố này mới mang lên sự rét lạnh của mùa đông.

Một mảnh đen nhánh, Cố Miểu nằm ở trên giường, xuất thần nhìn trần nhà, trong đầu quanh quẩn nụ cười của thiếu nữ.

Gió lạnh theo cửa sổ, chui vào trong phòng, căn phòng vốn đã nhỏ hẹp nhanh chóng phú kín hơi lạn của gió.

Nhưng Cố Miểu lại cảm thấy trong lòng giống như đang bốc lên một ngọn lửa, thiêu đến cả người hắn đều nóng lên.

Yêu thầm Trình Sở một năm hai tháng linh ba ngày, hắn rốt cuộc cũng đường đường chính chính mà nói với cô một câu, tuy rằng chỉ có ngắn ngủn hai chữ.

Lần đầu tiên thấy Trình Sở, là ở lễ tiệc tối chúc mừng người mới , thiếu nữ ngồi ở trên cao đàn dương cầm, hơi hơi cúi đầu, tiếng đàn dễ nghe theo ngón tay mà phát ra.

Cô như là sinh ra liền mang theo mình hào quang, chỉ cần lẳng lặng ngồi đó, là có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Cố Miểu đứng nhìn ở trong đám người, chỉ cảm thấy cô như là ánh trăng giữa bầu trời đêm, dẫu muốn nhưng không thể nào với tới được.

Bọn họ là người của hai thế giới, chú định cả đời sẽ không giao thao gì tới nhau.

Nhưng vẫn không nhịn được mà chú ý tới cô. Hắn từ miệng của người khác biết được, cô là học sinh âm nhạc mới, nhưng thành tích cũng rất tốt, mới vào trường không tới một tháng, mà đã có rất nhiều nam sinh tỏ tình với cô.

Cố Miểu thường xuyên ở trên hành lang thấy bóng hình của cô, một đám người vây quanh thì cô luôn luôn là người nổi bật nhất. Hắn trốn ở nơi tối tăm, thậm chí không dám mở miệng cùng cô nói một câu.

Bởi vì hắn là một người nói lắp.

Hắn cũng không phải là mới sinh ra đã nói lắp, lúc còn học sơ trung, tuy rằng hắn trầm mặc ít lời, nhưng vẫn có thể rành mạch mà giao tiếp với người khác.

Đó là một buổi chiều chạng vạng như thường ngày, mùi thơm của đồ ăn theo hàng hiên bay tới, tan học Cố Miểu di về tới trước cửa nhà, thế mà lại ngửi thấy một mùi tanh tưởi của máu tưới.

Hắn mở cửa ra, chỉ nhìn thấy cha mẹ của mình đang nằm trong một vũng máu, sớm đã mất hô hấp.

Hắn chỉ mới là học sinh so trung bị dọa tới tay chân run rẩy, đầu óc trống rỗng, đến cả hô hấp đều trở nên khó khăn , thẳng cho khi có người hàng xóm đi ngang qua phát hiện điều gì đó không đúng, mới báo cảnh sát.

Cảnh sát rất nhanh mà bắt được tên tội phạm, là một đám đi vào nhà trộm đồ, không ngờ rằng lại đụng phải cha mẹ của Cố Miểu, vật lộn một hồi liền trở nên thất thủ nên lấy dao đâm người rồi bỏ trốn .

Tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình chết trong vũng máu đó khiến cho hắn sinh ra bóng ma tâm lý, liên tiếp nửa tháng một lời cũng không nói.

Cho đến khi bác của hắn nhận về nuôi, hắn mới khàn khàn giọng mở miệng nói chuyện.

Nhưng lại nói ra một câu đứt quãng.

Cố Miểu chính mình bị bóng ma tâm lý nên bị chướng ngại về nói chuyện. Hắn trốn tránh đem chính mình giam chặt trong thế giới của một mình hắn , tránh cùng mọi người nói chuyện.

Vốn dĩ là một người học giỏi, bây giờ thành tích lại xuống dốc không phanh , tuy rằng cuối cùng vẫn là miễn cưỡng thi đậu nhất trung Hải Thị, nhưng lại không có thể ở trong lớp trọng điểm.

Tới ngày đầu nhận lớp, khi tự giới thiệu, hắn biểu lộ tật xấu nói lắp.

Một mảnh cười vang trong trong lớp, Cố Miểu chỉ cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc.

Hắn bị các bạn học cô lập trong lớp bởi vì tập nói lắp, thường ở sau lưng nhại lại cách nói chuyện của hắn, rồi cười phá lên.

Khi làm nhóm, những người đó nghe hắn nói chuyện, luôn là bộ dáng không kiên nhẫn nhíu mày thúc giục, có đôi khi dứt khoát kêu hắn im tiếng, miễn làm lãng phí thời gian.

Lúc làm ở nhà hàng hắn bị phái xuống nhà bếp làm, đơn giản là chỗ đó chỉ có làm việc, không cần hắn nói chuyện, lãng phí thời gian.

Cố Miểu cảm thấy chính mình bị nhốt ở một thế giới không có ánh mặt trời, cùng với cô hồn dã quỹ giống nhau.

Hắn khát vọng lại cực kỳ hâm mộ mà nhìn xa kia là ánh sáng tỏa ra ánh hào quang chớp nhoáng .

Chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày ánh sáng chớt nhoáng kia sẽ phá tan tầng tầng lớp lớp mây đen, chiếu sâu vào đáy vực sâu thăm thẳm của hắn.

Cố Miểu nhìn vào ánh trăng chiếu sáng trên không trung, cảm thấy chưa có một khắc nào vui sướng như bây giờ.

Tác giả có lời muốn nói: Cố Miểu: Yêu thầm nữ sinh tới tiệm ăn cơm, tưởng trộm cho nàng thêm thịt, nhưng nàng giống như không thích ăn.

Ô ô ô, cảm tạ mọi người còn nguyện ý tới xem ta, nhìn đến các ngươi bình luận siêu vui vẻ!

Cảm tạ ở 2020-03-06 18:29:29~2020-03-07 14:41:44 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Liền ái uống nãi lục 5 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro