
Khúc ca thứ 14
Cô đối với anh căn bản là không biết gì cả, lại không tự chủ được bị anh hấp dẫn
Trong Đại học mỹ thuật khắp nơi đều là những nghệ sĩ trẻ đi loanh quanh, các phòng khoa, lớp học thường xuyên tổ chức các loại hoạt động, cuộc sống đại học của Tề Miểu phải nói là muôn màu muôn vẻ, mỗi ngày đều bận rộn nhiều việc, bận đến không có thời gian đi nhớ nhung lại một đoạn thầm mến không bệnh mà chết * kia.
* (Không bệnh mà chết: vô tật chi chung: nghĩa đen thì hoàn toàn như trên, còn nghĩa bóng thì có thể hiểu là cái đoạn thầm mến kia ko có bắt đầu là đã đổ rồi, ý vây =.= )
Đại học năm thứ nhất, lúc mùa thu đến, Nghiêm Mạt Mạt ở trong điện thoại khai báo mình đã có bạn trai mới, ép hỏi tình hình tình cảm gần đây của Tề Miểu xong xuôi rồi, sau đó bắt đầu cùng cô nói về Qua Nhiên người sống cùng thành phố với cô ấy: "Ngày hôm qua mình đi qua Đại học T chơi tình cờ gặp Qua Nhiên cùng Bạch Bản, Tiểu Ca lại có bạn gái mới, bộ dạng xinh đẹp lắm..... Còn có chị gái của Bạch Bản, hoa khôi của trường cấp ba mình trước kia đấy, cô ta đối với Tiểu Ca còn chưa mất hết hy vọng đâu...."
Tề Miểu sợ rung một chút, cầm ống nghe thật không biết phản ứng như thế nào.
Thật lâu không có nghe được tên của anh, thật lâu không nghĩ đến anh.....
Qua một khoảng thời gian , Lô Gia đầy mười chín tuổi, gọi cô tham gia party sinh nhật anh ta.
Hai người bọn họ mặc dù học chung một trường học, nhưng cũng không phải cùng khoa, bình thường cũng bận rộn nhiều việc, hơn nửa tháng gặp mặt còn khó khăn nữa là. Vừa vào học, Lô Gia liền có bạn gái, cô bé kia đối với Tề Miểu hơi có chút địch ý, Tề Miểu không muốn dẫn tới hiểu lầm, thế là vô thức kéo xa khoảng cách cùng Lô Gia. Dưới sự cô gắng tránh né ở cô, cơ hội hai người gặp mặt ngày càng ít hơn, khai giảng được ba tháng, chỉ ăn cơm cùng nhau được bốn năm lần, mỗi lần ấy đều có bạn gái anh ta đi cùng.
Nhận được điện thoại, Tề Miểu do dự một chút, liền chối từ với lý do mình có khả năng sẽ không có thời gian, kỳ thật cô thì cô không muốn gặp cái cô bạn gái có lòng dạ hẹp hòi của anh ta, mỗi lần cùng nhau ăn cơm xong thì lần nào cô cũng hết sức không vui. Cô không muốn làm cho dạ dày mình tiêu hóa không nổi nữa.
"Có bận rộn như vậy sao? Sinh nhật mình đó , có phải không nể mặt mình như vậy không a?" Lô Gia có chút mất hứng nói.
Cô thật không có biện pháp, đành phải đồng ý.
Kết quả là ở trong lần party đó biết Từ Hưởng.
Ở trong khách sạn, Tề Miểu chỉ lo ăn cơm, không có một chút chú ý đến anh , chỉ cảm thấy anh mặc một bộ quần áo màu đen, biểu tình lạnh lùng, bộ dáng hết sức cool. Cả đám người đi hát karaoke, nam nam nữ nữ vui cười đùa giỡn ầm ĩ, Tề Miểu cảm thấy có chút buồn chán, trong lúc đang định chuồn đi, thì Từ Hưởng- người vẫn luôn ngồi phía bên kia sô pha đang nghịch nghịch di động đột nhiên cầm lấy micro hát một bài hát của Vương Phi 《 Dương bảo 》.
Bài hát này rất ít được biết đến, người nghe qua rất ít, người biết hát lại càng ít hơn. Tề Miểu cũng vô cùng thích.
Hoa hướng dương của ta cần ánh mặt trời bảo bối.
Có sở trường là trở nên tuyệt đẹp chỉ khi có ánh mặt trời xán lạn.
Ta nói ánh mặt trời sẽ không thấy ngươi, người nói ngươi không hối hận
Khi ánh mặt trời lặn xuống biến mất như thường ngày
Ngươi tiều tụy giống như trong tưởng tượng của ta.
Ta thật sai lầm khi hy vọng rằng ánh trăng sáng sẽ mang niềm an ủi đến cho ngươi
Ngươi nói cái ngươi muốn không phải loại ánh sáng rực rỡ này.
Chỉ cần bảo bối ánh mặt trời a .
Đừng tức giận ta không hiểu nên đừng hướng về ta mà ra uy .
Bất kể đến việc ta nghĩ nhiều về ánh trăng sáng như thế nào
Lại chỉ đúng với bụi hoa hướng dương khác.
Dưới ánh mặt trời bảo bối đặc biệt chói mắt.
Dưới ánh mặt trời khuôn mặt tươi tắn có vẻ hơi mỏi mệt.
Giọng hát Từ Hưởng hơi có vẻ khàn khàn, lại có một chút trong trẻo lạnh lùng, lười biếng hát bài hát này, có một loại thú vị khác.
Tề Miểu kinh ngạc nhìn anh, trong đầu hiện lên bộ dáng thật nhiều năm trước ở sau sân trường cấp hai trung học, bên bờ hồ thấy được Qua Nhiên đang gảy đàn ca hát.
Thiếu niên Qua Nhiên, cùng nam sinh trước mặt đây, hình ảnh của bọ họ ở trong một cái nháy mắt trùng khít nhau, nhưng rất nhanh lại tách ra.
Những người khác vẻ mặt đang hưng phấn nói khoác, hoặc là đang nói chuyện phiến, chỉ có một mình Tề Miểu lẳng lặng, nghiêm túc nghe Từ Hưởng đem cả bài hát hát hết. Trong lúc đó, cô đi đến máy đăng kí bài hát nhấn bài 《 Tiếu Vong Thư 》, nhấn xuống nút ưu tiên.
Sau khi 《 Dương bảo 》kết thúc, cô nhìn màn hình cực lớn, ở trong giữa đủ loại thanh âm ồn ào chuyên chú ca hát.
Không không có ngọn nến nào thì không cần miễn cưỡng chúc mừng.
Không không nghĩ đến đáp án thì không cần tìm kiếm câu hỏi.
Không không có đường lui vậy thì ta cũng không cần tưởng nhớ.
Không không còn ai ngưỡng mộ mời ta cứ tiếp tục bận rộn
Đến a đến nghĩ trước nghĩ sau thiếu chút nữa quên mất thế nào là trách cứ
Đến a đến từ nay về sau không nên phạm cùng một lỗi lầm
Đem cảm xúc như vậy
Viết một phong thư đưa cho chính ta
Cảm động muốn khóc nhưng sẽ không khóc
Vẫn có thể xem là thiên đại hạnh phúc
Đem phần lễ vật này phong thư tình này
Chúc phúc cho mình
Có thể không cần biết mới có thể đối với người khác lưu ý
Có một chút giúp đỡ liền có thể đối với người ai nói hết
Có một người bảo hộ cũng không cần tự mình bảo hộ mình
Có một chút thỏa mãn liền chuẩn bị kết thúc như thế nào
Có một chút xíu lĩnh ngộ liền có thể nhìn lại về sau
Nữa....nữa...
Từ lúc bắt đầu thì ghen tị khóc lóc
Biến thành cười mà hâm mộ
Thời gian phá vỡ làm da ta như thế nào
Chỉ có chính ta là rõ ràng nhất
Khiến ta chính tay
Liền thật tốt đem phần lễ vật này phong thư tình này
Ca từ có chút thương cảm, Tề Miểu cảm xúc cũng có chút thương cảm, khi cô hát xong thì quay đầu lại, cô nhìn thấy Từ Hưởng đang nhìn cô, dưới ánh đèn làm cho ánh mắt của anh có phần ái muội lại thêm hiệu ứng ánh sáng trong phòng làm cho nó đặc biệt ...phát sáng.
Cô đối với anh cười một cái, đi tới chỗ Lô Gia đang ngồi nói với anh ta rằng mình phải đi trước.
Lô Gia nhìn đồng hồ rồi nói: "Còn sớm a, cậu hát thật là êm tai, hát thêm hai bài nữa rồi đi."
Bạn gái anh ta trừng mắt nhìn anh ta, cười híp mắt đối với Tề Miểu nói: "Cậu muốn về trước thì cứ về đi thôi, tạm biệt."
Tề Miểu có chút buồn cười, không có nói cái gì nữa, cầm lấy áo khoác cùng túi xách của mình rời đi.
Lúc đứng ở trước quán Karaoke chờ xe, bỗng nhiên có người đứng bên cạnh cô nói với cô : "Mình cũng đi, ngồi xe của mình trở về đi."
Người này không phải là người nào khác, mà chính là Từ Hưởng.
Tề Miểu kinh ngạc nhìn anh.
Từ Hưởng cũng nhìn cô.
Lặng im nửa buổi, Tề Miểu cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình, là đầu óc nhất thời mơ màng hay là có cái nguyên nhân gì khác, vậy mà lại đồng ý trở về trường học cùng cái nam sinh lần đầu tiên gặp mặt này, hai người lẫn nhau một chút đều không quen thuộc , sau đó cùng anh đi garage lấy xe.
Hai phút sau, cô thật muốn sụp đổ, mình quả nhiên là đầu óc bị mơ màng rồi.
Xe Từ Hưởng không phải xe bốn bánh, mà là xe hai bánh...Một chiếc xe máy vô cùng vô cùng hoành tráng, vạm vỡ *.
*(Nguyên văn: Bưu hãn: ý là xe mô tô loại xe đua thì phải)
Từ Hưởng lái xe thật sự rất nhanh, thời gian này là lúc đầu mùa đông, gió đêm dĩ nhiên vô cùng lạnh, lạnh thấu xương, thổi đập vào mặt, Tề Miểu có cảm giác mình sắp bị tê liệt cơ mặt đến nơi rồi, nên sợ càng sợ hãi hơn, cô không thể không ôm thật chặt eo Từ Hưởng.
Từ KTV đến dưới lầu ký túc xá nữ sinh của đại học Mỹ thuật, ngồi xe taxi tối thiểu cũng mất khoảng 20 phút đi đường, Từ Hưởng chỉ dùng có 10 phút.
Lúc xuống xe, Tề Miểu đầu óc choáng váng thành một màu, hai chân càng không ngừng run rẩy, làn môi cũng run rẩy theo.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Từ Hưởng rốt cục cũng xuất hiện một nụ cười, anh bất thình lình giơ tay ra xoa xoa mái tóc rối tung vì mang mũ bảo hiểm của Tề Miểu, nhẹ giọng nói: "Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại...." Tề Miểu chóng mặt trả lời một câu, chờ cô phản ứng kịp, Từ Hưởng đã lái xe biến mất ở trong màn đêm.
Ngày thứ hai, Tề Miểu không ngoài sở liệu chính thức bị cảm mạo nặng.
Cô châm cứu , uống qua thuốc , xin phép ở ký túc xá ngủ một ngày để bệnh khá hơn một chút, cô bi phẫn * lập lời thề, cả đời này không ngồi xe máy nữa!
*(bi phẫn: đau buồn phẫn nộ)
Hai ngày sau, cô hoàn toàn khỏi hẳn, ăn xong cơm nước chuẩn bị cùng bạn cùng phòng đi thư viện để học lớp tự học buổi tối, không nghĩ tới Từ Hưởng cùng xe máy của anh lại chờ ở dưới ký túc xá, thấy cô, anh bước đến mỉm cười nói : "Tề Miểu, muốn đi hóng gió hay không?"
Tề Miểu ngạc nhiên nhìn anh.
Thấy cô không phản ứng, Từ Hưởng lại nói một lần nữa: "Muốn đi hóng gió cùng hay không?"
Khóe miệng Tề Miểu có chút run rẩy.
Bạn cùng phòng của cô cười hì hì chen miệng trả lời với Từ Hưởng nói: "Cậu ấy cảm mạo mới khỏi, mà cậu còn gọi cậu ấy đi hóng gió, cậu muốn hại chết cậu ấy à!"
Từ Hưởng sửng sốt một chút: "Lúc nào thì cảm mạo?"
"Mới hôm trước a...."
Từ Hưởng nháy mắt mấy cái, nhìn Tề Miểu một lúc lâu, đột nhiên 'phốc' cái bật cười.
Tề Miểu nổi giận, cười cười cái rắm, thủ phạm * hại cô cảm mạo, còn dám cười!
*(Nguyên văn: 罪魁祸首: tội khôi họa thủ: kẻ đầu sỏ, kẻ cầm đầu; Vì 罪魁: tội khôi và 祸首:họa thủ đều có nghĩa là thủ phạm , kẻ cầm đầu nên mình chỉ dịch 1 nghĩa nói chung)
Dưới ánh mắt trợn trợn mà cô nhìn anh, Từ Hưởng khó khăn ngưng cười , "Ngại ngùng a hại cậu sinh bệnh, ngày mai mình mời cậu ăn cơm bồi tội được không?"
Tề Miểu không phải đần độn, đương nhiên hiểu được anh bồi tội là giả, muốn theo đuổi cô mới là thật.
Cô còn không biết phải trả lời như thế nào, bạn cùng phòng tham ăn đã tự ý quyết định nên mở miệng nói với Từ Hưởng: "Hai ngày này Tề Miểu sinh bệnh, đều là mấy người bạn cùng phòng chúng mình chiếu cố cậu ấy, cậu không phải cũng nên mời chúng mình hay sao?"
"Không thành vấn đề". Từ Hưởng đáp ứng sảng khoái, sau đó nhìn về phía Tề Miểu.
Bạn cùng phòng âm thầm nắm tay cô, hoàn toàn là điệu bộ nếu cô dám cự tuyệt cô ấy liền bóp chết cô.
Dưới tình huống như thế này, trừ việc gật đầu đồng ý ra, Tề Miểu còn có thể nói cái gì nữa. Kỳ thật cô biết rõ, mình cũng không phải thật sự muốn từ chối.
Rõ ràng bọn họ mới gặp nhau mới có hai lần, trước kia cô cũng chỉ nghe Lô Gia đề cập tới tên của anh có mấy lần, cô đối với anh căn bản là không biết gì cả, lại không tự chủ được bị anh hấp dẫn, có lẽ là bởi vì trên người anh có một loại mị lực đặc biệt tương tự Qua Nhiên.
——
Tác giả có lời muốn nói: Mật Phong Quân cũng tới ~ ông ~ ông ~
Ta rất thích Vương Phi, thích hai bài hát thật sự rất có cảm giác là《 Tiếu Vong Thư 》và《 Dương bảo 》.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro