Khúc ca thứ 11
Lúc nào cũng vô tình ở thời gian cô yếu ớt nhất suy sụp nhất, mà mang đến cho cô một chút xíu an ủi.
Tuy rằng ngày thứ hai Phương Đồng liền hướng Tề Miểu vô tội nói lời xin lỗi, khi gặp mặt Qua Nhiên cũng lộ ra một chút biểu tình áy náy đối với cô, cô biết rõ bọn họ đều không phải là đối với cô có địch ý gì, cô biết rõ bọn họ là thật tâm cảm thấy có lỗi khi chính mình lại trút giận lên người khác, về mặt lý trí, cô đều hiểu, đều rõ ràng, nhưng mà trên mặt tình cảm có làm như thế nào thì cũng không thể quên được.
Lúc Qua Nhiên dùng ánh mắt lạnh như băng kia mà nhìn cô, giống như phảng phất có vô số cây châm nhỏ bán vào trong lòng , nhìn không thấy vết thương, nhưng thật ra thì rất đau rất rất đau. Giống như đánh một giấc mơ dài giữa ban ngày vậy, cuối cùng cũng tỉnh lại. Thích nhiều như vậy sâu như vậy, tại thời điểm anh ngắm nhìn Lâm Tử Thanh, ở dưới ánh mắt lạnh lùng của anh , đều bị phai mờ sạch sẽ từng chút từng chút một .
Bởi vì chính bản thân đã chịu qua cảm giác bị người trong lòng đối xử lạnh nhạt là chuyện thống khổ khó chịu biết chừng nào, sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, thái độ Tề Miểu đối với Hoa Vân Phi ôn hoà đi rất nhiều, nhưng mà cô cũng xác định rõ ràng thái độ của mình lần nữa, sẽ không yêu đương khi học trung học, để cho Hoa Vân Phi không cần đem thời gian cùng tinh lực của mình tiêu hao trên thân cô, học tập thật tốt mới là đúng.
Lần lượt bị cự tuyệt, Hoa Vân Phi rất chán nản, bạn bè của anh ta nói: "Cậu ấy nói trung học không yêu đương, sau khi cậu lên đại học thì theo đuổi cậu ấy lần nữa thôi! Nói đi thì phải nói lại, Tề Miểu có thành tích tốt như vậy, cậu quả thật nên chuyên tâm học hành đi, bằng không thi không đậu thì cậu ấy đi học đại học rồi, hết thảy đều là công toi hết!"
Hoa Vân Phi cảm thấy rất có đạo lý, đặc biệt là sau thi giữa kỳ, Tề Miểu đứng nhất lớp, xếp thứ ba của ban khoa học tự nhiên, còn anh ta thì lại bình thường còn ở quanh quẩn tại trong kích thích, về mặt học hành nên nỗ lực rất nhiều.
Đương nhiên, anh ta cũng không có bỏ phí đi các cơ hội để tiếp cận Tề Miểu, thường xuyên ở giờ nghỉ giữa khoá chạy qua phía bên cô hỏi cô về các bài tập, sau khi tan học thì ở lại phòng đọc sách, chờ cô cùng đi.
Trong lớp học lời ra tiếng vào về hai người bọn họ luôn luôn không ngừng nghỉ, mỗi lần hai người cùng nhau xuất hiện, mọi người luôn ầm ĩ cả lên.
Tề Miểu cảm thấy rất không tự nhiên, nhưng Hoa Vân Phi cũng chưa nói câu nào là muốn làm bạn gái anh ta linh tinh các thứ, hành vi cùng cử chỉ cũng đều rất là đúng đắn thản nhiên, một bộ dáng thật sự coi cô như bạn bè mà thôi, cô cũng không tiện nói với anh ta chuyện gì hết.
Nghiêm Mạt Mạt cười đùa, "Này có phải cái này là 『 lấy lui làm tiến 』hay không?"
Tề Miểu nhất mực im lặng.
Khi mùa đông đến, Qua Nhiên cùng bạn gái thứ hai đang đảm nhiêm là Phương Lâm chia tay. Lần này không phải là do anh đề xuất, mà là do Phương Lâm bỏ anh, cô ta cảm thấy anh cả ngày chỉ ăn nhậu chơi bời, khẳng định thi không đậu đại học, sẽ không có tiền đồ gì, ba anh mặc dù có tiền đó, nhưng mà ông đối với đứa con trai này luôn rất lạnh lùng, cũng không biết về sau có nhờ vào được hay không.
Toàn trường náo động, không ít nam sinh ghen tỵ Qua Nhiên đều đem những lời nói lúc Phương Lâm chia tay làm thành những chuyện hài hước để tám khi rảnh rỗi, những nữ sinh thích hay sùng bái Qua Nhiên mặc dù đối với Phương Lâm tức hận không thôi, nhưng mà các cô ấy không thừa nhận cũng không được, cô ta nói rất có lý. Qua Nhiên rất là đẹp trai, rất có sức hấp dẫn, rất biết làm người khác vui vẻ, cùng anh yêu đương chớp nhoáng cũng không tệ lắm, nếu như là thật sự mà muốn bàn chuyện lâu dài, thì nam sinh như thế thật không có cảm giác an toàn.
Tất cả mọi người đều cho rằng Qua Nhiên bị bỏ rơi thì sẽ thẹn quá hoá giận lập tức sẽ đi tìm một bạn gái xinh đẹp hơn gấp nhiều lần so với Phương Lâm, đều đang phỏng đoán giữa Bạch Tinh cùng Lợi Mi hai người si tình đối với Qua Nhiên không thay đổi phần thắng người nào sẽ lớn hơn, thì anh lại làm cho kính mắt mọi người rớt xuống hết, hồi tâm chuyển ý làm học sinh ngoan. Không trốn học nữa, không sao chép lại bài tập cùng bài thi của người khác nữa, đem tất cả thời gian sau khi tan học, ngày nghỉ cùng ăn nhậu chơi bời của anh đều dùng hết trên việc học tập. Anh cũng không có tìm bạn gái nào nữa, thậm chí ngay cả việc vui đùa nói chuyện cùng nữ sinh ngoài giờ học cũng đều ít đi, không có gì làm liền đọc sách làm bài.
"Quả thật không nhìn ra, thì ra Tiểu ca thích Phương Lâm như vậy a!" Nghiêm Mạt Mạt thổn thức không thôi, "Bị kích thích một cái thì như là biến thành một người khác vậy!"
Tề Miểu cười nhàn nhạt, không nói gì
Tất cả mọi người cũng giống như Nghiêm Mạt Mạt vậy, đều cho rằng Qua Nhiên thay đổi là bởi vì Phương Lâm. Chỉ có Tề Miểu biết rõ sự thật không phải như vậy, mà là bởi vì thi giữa học kỳ Phương Đồng đứng nhất lớp , nhất ban khoa học tự nhiên, còn Lâm Tử Thanh cũng đứng nhất lớp, nhất ban khoa học xã hội, giáo viên cùng các bạn học ai cũng cười nói bọn họ là trời đất tạo nên một đôi kim đồng ngọc nữ.
Qua Nhiên là bị bọn họ kích thích.
Bất kể anh bình thường biểu hiện có tiêu sái như thế nào đi nữa, trong lòng anh cũng là kiêu ngạo cực độ, các bạn bè lâu năm dùng thành tích cười nhạo anh, trong lòng anh thật sự không dễ chịu chút nào, ở trước mặt Lâm Tử Thanh càng ngẩn đầu lên không được, sự ưu tú của Phương Đồng càng làm nổi lên sự sa đoạ suy sút của anh .
Cho dù cùng Lâm Tử Thanh vĩnh viễn là không có khả năng, nhưng anh cũng không muốn làm cho cô ấy coi khinh anh.
Đối với biểu hiện càng ngày càng tiến bộ của anh, các thầy giáo luôn không ưa anh cũng đều bất ngờ, cỗ vũ anh tiếp tục cố gắng, những fan hâm mộ của anh cũng nhao nhao cỗ vũ anh hãy cố gắng lên. Bạn thân của anh càng thêm nghĩa khí, ngay lúc sinh nhật 17 tuổi của anh nhằm ngay ngày lễ giáng sinh, Phùng Minh Huy tặng anh một cái máy nghe mới nhất có thể lặp đi lặp lại đoạn văn cho anh có thể luyện khả năng nghe nói, Lý Thắng Nghiêu thì tặng cho anh một cái cặp sách vô cùng đẹp, Giang Lập tặng anh bài tập nội bộ nâng cao của mỗi một môn học, Bạch Bản đưa cho anh một cái bút máy Parker, Lâm Tử Thanh cùng Phương Đồng thì đưa cho anh bài ghi chép phương pháp học của họ trong nhiều năm... Đường Nguyên cùng Mạc Hiểu Tĩnh , hai người này tương đối khôi hài, tặng anh hai điếu thuốc lá, nói là buổi tối anh học hành mệt mỏi chỉ muốn ngủ thì hút một điếu nâng cao tinh thần.
Hàng năm sinh nhật của Qua Nhiên đều tổ chức rất là long trọng, năm nay cũng không ngoại lệ, ở một khách sạn năm sao cao cấp Tửu Gia mà mở party, Nghiêm Mạt Mạt cũng ở trong hàng ngũ được mời. Ngày hôm sau theo cô ấy nói, Qua Nhiên cả đêm liên tục ca hát, vui vẻ vô cùng.
Tề Miểu giật mình, anh thật sự vui vẻ sao?
Nếu như là thật, này rất tốt.
Tuy rằng đã hạ quyết tâm không thích anh nữa, không chú ý anh nữa, nhưng khi anh vui vẻ, cô vẫn là không nhịn được vui vẻ theo. Cô đặc biệt hâm mộ cách sống tự do tự tại của anh, có thể không băn khoăn lo lắng chút gì, cứ làm bất kỳ chuyện gì mà anh muốn làm mà thôi. Cô thật tâm hy vọng anh vĩnh viễn sẽ vui vẻ, không có bất kỳ phiền não nào.
Nhưng Tề Miểu phiền não lại càng ngày càng nhiều.
Từ khi năm 1 của cấp ba bắt đầu , thành tích từ loại ưu của lớp thăng lên mấy hạng, đứng trên hạng mấy người giỏi trong lớp, mẹ của Tề Miểu đối với giấy báo thành tích của cô vô cùng mong đợi, từ khi cô bắt đầu lên cấp ba thì mỗi ngày bà đều rất sôi nổi, hy vọng cô có thể thi đậu Thanh Hoa hoắc Bắc Đại (hai trường đại học lớn của Trung Quốc).
Vừa mới bắt đầu thì Tề Miểu cũng là tâm chí mạng mẽ sức lực tràng trề, nhưng trải qua một năm chém giết ở lớp trọng điểm , cô mệt mỏi đến cực điểm, năm 2 khi chia ra hai ban cô muốn học Xã hội, Tề mẹ không cho phép, nói rõ ràng là ban Khoa học tự nhiên được chiêu sinh nhiều hơn, chuyên ngành cũng nhiều, về sau ra ngoài cũng dễ dàng có công ăn việc làm, cô không học ban Khoa học tự nhiên là không được.
Cuộc sống ở lớp trọng điểm ban Khoa học tự nhiên này nói là giỏi nhất thì không có, cả lớp đều là đầu óc cực cực giỏi.
Tuy rằng thành tích của cô vẫn giữ vững ở top 5 trong lớp, nhưng áp lực của Tề Miểu lại càng lúc càng lớn, trong một tuần thì hầu như có ba bốn ngày đến rạng sáng hai giờ còn ngủ không yên, lúc ngủ thiếp đi thì cũng gặp ác mộng. Mơ thấy mình thi hạng nhất từ dưới đến lên, hoặc giả thì thi vào trường đại học phát huy thất thường liền khoa chính quy cũng không vô được.
Cô bắt đầu phiền chán thậm chí là căm thù học bài. Phiền chán hoá học vật lý sinh học, phiền chán toán học, phiền chán anh văn, nên chán làm bài tập, viết văn. Hầu như mỗi ngày ở giờ tự học buổi tối trong phòng học làm bài tập, cô cũng muốn giống như Nghiêm Mạt Mạt hồi năm 1 cấp ba , chạy lao ra sân thể dục ngửa đầu lên bầu trời đêm để hét lên mọt tiếng chói tai "A———- a a a——-"
Lúc thi cuối kỳ, Qua Nhiên từ dưới đếm lên lại nhảy lên hạng 35 của lớp, tiến bộ hơn hai mươi hạng. Tuy rằng thành tích này vẫn tương đối kém, nhưng mà chung quy là anh vẫn có tiến bộ không ít. Tất cả mọi người đều vui vẻ vì anh, anh cũng rất vui vẻ.
Tề Miểu trải qua kì nghỉ đông thật sự hết sức là buồn bực, khai giảng càng ngày càng gần, cô muốn cùng ba mẹ nói rõ ràng là cô không muốn học ban khoa học tự nhiên nữa, nhưng lại không dám đối mặt với sự tức giận của ba mẹ. Có một ngày cô cùng Nghiêm Mạt Mạt ở bên ngoài đi dạo rất lâu, hơn năm giờ, sắc trời dần dần tối xuống, cô còn không muốn về nhà, một người ngồi ở trong quán trà sữa ngẩn người.
Qua Nhiên đẩy cửa đi vào, thấy cô, lại nhìn chung quanh những chỗ ngồi đã đầy khác một chút, do dự một hồi thì đi tới phía cô, chỉa về phía đối diện không có người ngồi của cô hỏi: "Nơi này có người ngồi sao?"
Tề Miểu lắc đầu.
Qua Nhiên ngồi xuống, gọi một ly trà sữa khoai môn rồi mới nhớ nói với cô rằng : "Năm mới vui vẻ"
Tề Miểu nhàn nhạt trả lời lại một câu : " Năm mới vui vẻ"
Nói xong, hai người lâm vào trạng thái trầm mặc.
Tề Miểu tiếp tục nhìn chằm chằm vào miếng khăn trải bàn mà ngẩn người, Qua Nhiên thì có chút không quen sự yên tĩnh như vậy, gãi gãi đầu hỏi cô, "Một mình cậu ra ngoài chơi?"
"Không phải, Mạt Mạt đi trước"
"Vậy sao cậu vấn chưa về nhà?"
"Nghĩ chút chuyện."
"Như vậy a....." Qua Nhiên cũng không biết nói gì, uống miếng trà sữa mà người phục vụ mới đưa lên rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tề Miểu hỏi anh, "Cậu thì sao, làm sao đi có một mình?"
Qua Nhiên quay đầu về phía cô cười cười, kiên nhẫn trả lời: "Hẹn bọn Lý Thắng Nghiêu, kết quả xe mà cậu ta dùng để đi ra ngoài bị hư, bọn họ phải đưa xe đến xưởng sửa xe nữa. Bên ngoài gió thì lớn, nên mình đi vào gọi chút gì đó uống để tránh tạm."
Tề Miểu ồ một tiếng, cũng không biết nói gì. Bọn họ vốn chỉ là bạn của bạn mà thôi, ngồi đối diện nhau như vậy đã là một chuyện bất khả tư nghị rồi . (bất khả tư nghị: chuyện không tưởng tượng nổi)
Mãi cho đến mười phút sau bọ Lý Thắng Nghiêu mới chạy tới, Tề Miểu cùng Qua Nhiên lẳng lặng ngồi, cùng nhau lắng nghe tiếng gió Bắc Phong thổi từng âm thanh từng âm thanh sắc bén ngoài cửa sổ, cùng kết hợp với tiếng nhạc êm dịu trong quán, hai người cũng không tiếp tục trò chuyện nữa.
Tim của Tề Miểu cũng vẫn lẵng lặng, không bao giờ bởi vì người ngồi đối diện kia là Qua Nhiên mà không biết phải làm thế nào, tim đập nhanh nữa. Cô nghĩ, cô rốt cục cũng thả được mối tâm tư về anh xuống rồi.
Nhưng mà rất nhanh cô lại phát hiện mình sai hoàn toàn.
Lúc sắp đi Qua Nhiên hỏi cô một câu, "Đã vậy thì có muốn cùng bọn mình đi hát karaoke không?"
Tề Miểu tất nhiên là sẽ không ngốc đến nỗi không hiểu đây chỉ là lời nói khách sáo mà thôi, cô uyển chuyển từ chối.
"Sớm một chút về nhà đi, nếu trễ quá là dễ cảm mạo lắm" Qua Nhiên cười, ôn nhu nói với cô.
Tề Miểu trong nháy mắt liền bị đánh sụp.
Nhìn bóng lưng của anh ở trong bóng tối dần dần cách xa, cho đến khi một chút cũng không thấy rõ nữa, cô hút một hơi hết sạch ly trà sữa đã sớm nhạt nhẽo, lỗ mũi ê ẩm chát chát, lại hỗn loạn phiền muộn.
Cô biết rõ, câu nói kia của anh không mang theo bất kỳ một tia tình cảm nào, không có bất kỳ ý tứ mập mờ nào, anh chỉ là xuất phát từ bản tính lương thiện, tâm huyết dâng trào mà quan tâm một chút đến bạn nữ học cùng trường ngày xưa mà thôi. Nếu đổi lại là Nghiêm Mạt Mạt hay bất kỳ nữ sinh nào mang một vẻ mặt thương xuân bi thu ( kiểu vẻ mặt đau thương , bi thống , sầu muộn ấy) nào khác ngồi ở chỗ này, anh cũng sẽ khuyên nhủ các cô ấy một câu như vậy.
Cho nên, sau khi hơi hơi rung động, Tề Miểu rất nhanh liền khôi phục tỉnh táo cùng lý trí của mình, không có bỏ mặc mình tiếp tục đắm chìm trong nụ cười ôn nhu lúc rời đi của anh nữa, đứng dậy thanh toán tiền và đi về nhà, đối mặt với sự tra hỏi của ba mẹ.
Bút Parker là bút này này:
Ps: bao mắc T^T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro