Chương 73
Chương 73: A! Bệ Hạ Mờ Mịt
Edit: ~Zone~
Hoàng Phủ Tử Y là một người mười phần tùy tính, hoặc nói là tùy hứng, muốn làm cái gì liền làm, rất ít thời điểm khắc chế chính mình, giống như hiện tại, cô tâm tình không tệ, nên trực tiếp chuốc say chính mình, bất quá cô cũng không phải không ý thức nguy cơ, ít nhất bên người cô còn có người đại diện, trợ lí cùng vệ sĩ.
An Tuệ nhìn Hoàng Phủ Tử Y mơ mơ màng màng thì có chút kinh ngạc, cũng thêm vài phần bất đắc dĩ, lúc tiệc tan, cô và trợ lí cùng nhau đỡ Hoàng Phủ Tử Yên lên xe, xe còn chưa chạy, điện thoại của Hoàng Phủ Tử Y liền vang lên.
An Tuệ do dự một chút, lấy điện thoại từ trong túi Hoàng Phủ Tử Y ra, trên màn hình hiển thị ba chữ: Sở tiên sinh!
Điện thoại của Sở thiếu, nhận hay không nhận đây? An Tuệ do dự, cuối cùng vẫn cẩn thận nghe máy, giọng thấp thỏm nói: "Sở thiếu, Tử Y uống say, ngài muốn nói chuyện cùng cô ấy sao?"
An Tuệ biết câu hỏi của mình vô nghĩa, người đã uống say, căn bản không có biện pháp nói chuyện nha, nhưng nếu dù thế nào Sở thiếu cũng phải nói chuyện cùng Tử Y, cô có thể cho Sở thiếu nghe chút âm thanh.
Đầu bên kia điện thoại im lặng trong nháy mắt, sau đó hỏi: "Cô đang đưa cô ấy về nhà?"
"Đúng vậy."
"Ừ, chú ý an toàn trên đường, tôi đi qua liền!". Điện thoại vừa tắt, Sở Ngao Dư lập tức nói với An Trạch Thụy: "Chuẩn bị xe, đi qua Tử Y". Tử Y uống say, nhất định cần người chăm sóc!
Hoàng Phủ Tử Y cùng Sở Ngao Dư gần như là đến cùng lúc, Hoàng Phủ Tử Y vừa được đỡ ngồi trên sôpha, An Tuệ đang lo lắng xem nên giúp cô tắm rửa hay không, liền nghe tiếng chuông cửa, trợ lí đi mở cửa, không lâu sau An Trạch Thụy đẩy Sở Ngao Dư vào.
"Cô ấy thế nào?" Sắc mặt Sở Ngao Dư nghiêm túc, thậm chí mang theo một tia vội vàng cùng lo lắng.
Tuy An Tuệ cảm thấy Sở Ngao Dư chuyện bé xé to, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Không có việc gì, hình như ngủ rồi, chỉ là ngủ không an giấc thôi."
"Ừ, đưa cô ấy lên phòng ngủ đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy." Tử Y uống say, đưa ai chăm sóc, anh đều không yên tâm.
Phòng ngủ của Hoàng Phủ Tử Y ở lầu hai, một nữ vệ sĩ bế Hoàng Phủ Tử Y lên, còn Sở Ngao Dư ở đây, tuy anh ngồi xe lăn, nhưng xe lăn này là sản phẩm công nghệ cao nên có thể leo cầu thang, đi theo sau vệ sĩ tới phòng ngủ của Hoàng Phủ Tử Y, sau đó liền đuổi hết mọi người ra ngoài.
Sau khi cửa phòng ngủ đóng lại, An Trạch Thụy cùng An Tuệ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy ánh mắt cổ quái của đối phương, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, hình như có chút không an toàn nha?
"Khụ, đừng suy nghĩ miên man, thiếu gia không phải người như vậy!" An Trạch Thụy giải thích, sắc mặt vẫn còn chút xấu hổ.
"Tôi biết, nhưng tôi sợ có người say rượu loạn tính, lúc đó Sở thiếu không sức phản kháng, chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền." Mắt An Tuệ trợn trắng, cô không phải lo lắng Sở thiếu, mà lo Hoàng Phủ Tử Y được không, nha đầu kia nhìn thanh lãnh đạm mạc, nhưng tuyệt đối có chủ ý to gan làm loạn, chuyện gì cũng có khả năng làm ra được!
Mà lúc này Sở Ngao Dư lại có chút khó khăn, vừa rồi xúc động, đem người đuổi đi hết, trong phòng hiện tại chỉ còn mình chăm sóc Hoàng Phủ Tử Y, mà bước đầu tiên cần chăm sóc, hình như là cởi quần áo nga...
Thật muốn giúp Tử Y cởi quần áo sao? Sở Ngao Dư xụ mặt, ánh mắt lại có chút lập lòe, nhìn cũng không dám nhìn Hoàng Phủ Tử Y, sợ mình nhìn nhiều một chút, sẽ làm ra việc không nên làm.
Sở Ngao Dư giãy giụa một lúc lâu, mới mở miệng thăm dò: "Tử Y, có thể nghe anh nói chuyện không? Muốn cởi quần áo để dễ ngủ hay không?" Nếu Tử Y có thể trả lời anh, thì anh liền không cần do dự.
Mặt Hoàng Phủ Tử Y như hoa đào đỏ ửng tung bay, có vài sợi tóc hỗn loạn trên đó, cho dù nhắm mắt lại, cũng xinh đẹp vô cùng*, Sở Ngao Dư chỉ nhìn một chút, liền không thể rời mắt, ngu ngốc chờ phản ứng của Tử Y, lại quên mấ mình nên làm gì, giống như người đàn ông ngây ngô**, mắt không dám chớp, ánh mắt nóng bỏng như muốn xuyên thấu Hoàng Phủ Tử Y.
(*nguyên văn "mỹ phong hoa tuyệt đại, **nguyên văn "si hán")
Mà Hoàng Phủ Tử Y dường như cảm giác được ánh mắt nóng bỏng này, đột nhiên mở mắt, thẳng tắp nhìn Sở Ngao Dư, tầm mắt Sở Ngao Dư không kịp thu hồi, chỉ có thể dứt khoát đối diện Hoàng Phủ Tử Y, sau đó không kiềm chế được mà chìm đắm trong đôi mắt thâm thúy mê người kia.
Anh nhìn thấy mình trong đáy mắt Tử Y, tất cả đều là mình, nó làm anh bừng tỉnh, cảm thấy có lẽ mình thật sự tồn tại trong lòng Tử Y, không chỉ anh hy vọng xa vời, mà còn khiến cả người mừng rỡ như điên.
"Anh đang làm gì?" Giọng nói Hoàng Phủ Tử Y khàn khàn lạnh nhạt, cho người ta cảm giác thanh tỉnh, tựa như không có bộ dáng say rượu.
Trạng thái này của Hoàng Phủ Tử Y khiến cho Sở Ngao Dư không hiểu, chỉ có thể thành thành thật thật trả lời: "Em còn nhớ rõ không? Em uống say, anh ở đây chăm sóc em, cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không? Muốn uống nước không?"
"Được." Lúc Hoàng Phủ Tử Y nói "Được", có chút ngoan ngoãn, làm tâm Sở Ngao Dư nhảy lên, cảm giác như d điện giật.
Sở Ngao Dư cố gắng khắc chế cảm xúc chính mình, muốn đi rót nước cho Hoàng Phủ Tử Y, lại phát hiện trong phòng không có , đành nói: "Em chờ một chút, anh xuống dưới lầu lấy nước cho em."
Để người tàn tật ngồi trên xe lăn phải xuống lầu rót nước cho mình, nếu Hoàng Phủ Tử Y tỉnh táo chắc không làm được, nhưng lúc này nhìn nàng như tỉnh táo,́ thực tế vẫn còn trạng thái say rượu như trước, chẳng qua bề ngoài nhìn không thấy, cho nên cũng không có từ chối.
Sở Ngao Dư vừa mở cửa, liền thấy An Trạch Thụy đang chờ bên ngoài, nên phân phó An Trạch Thủy đi lấy nước, còn mình liền trở lại bên trong phòng ngủ, vốn chỉ xoay người một lát, không nghĩ tới ở đây Hoàng Phủ Tử Y biến hóa to lớn, không biết cô ngồi dậy lúc nào, sau đó cuồng dã xé quần áo của mình, mắt thấy cổ áo sắp bị xé rách, cổ đều bị đè siết đến đỏ.
"Tử Y, đừng nhún nhích, đừng lộn xộn, anh giúp em cởi, em làm như vậy sẽ đau chính mình." Sợ Ngao Dư nhìn đến run sợ trong lòng, cũng không rảnh lo chuyện khác biệt nam nữ, lập tức tới mép giường, có chút vụng về giúp Hoàng Phủ Tử Y cởi quần áo.
Hoàng Phủ Tử Y cũng không biết say thật, hay giả vờ say, nghe xong lời nói này liền không cử động, thành thành thật thật ngồi một chỗ, tùy ý để Sở Ngao Dư giúp cô cởi quần áo, vẻ mặt ngây thơ mờ mịt, trong lúc vô tình Sở Ngao Dư nhìn thoáng qua, nháy mắt đã bị kinh ngạc bởi vẻ mặt mờ mịt.
Cái hình dáng này của Tử Y, quả thực làm người ta sai nhịp nha, tay Sơ Ngao Dư đều run run, do dự lại do dự, giãy giụa lại giãy giụa, run rẩy lấy bàn tay ra...
To be cont...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro