Chương 6: Hắn vốn dĩ tưởng cưới chính là chị
Hắn nhắc mí mắt nhìn cô một cái thật sâu.
Cô bước đến gần mang theo một mùi hương đặc trưng của thiếu nữ, nhìn hắn nói: "Đi thôi."
Hắn lại nhìn cô một cái mới thu hồi tầm mắt.
Nhìn đến đại sảnh dưới lầu của cung điện, Mộ gia rốt cuộc giàu có đến mức nào, xem trình độ xa hoa khiến cho người khác phải líu lưỡi này liền có thể tượng tưởng được.
"Diệp Tử, con cùng Dạ Lê là thanh mai trúc mã, ta vẫn luôn cho rằng người được gả vào Mộ gia sẽ là con, không nghĩ tới..." Mộ gia phu nhân Tùy Thanh Lan nắm lấy tay Diệp Tử, vẻ mặt bi thống tỏ vẻ đáng tiếc.
"Bác gái, con tuy rằng không thể gả cho Dạ Lê ca ca, nhưng mà con cũng xem như là con gái bác." Thanh âm Diệp Tử thập phần êm tai, phảng phất như tiếng dạ oanh* làm người khác nghe xong càng thấy thoải mái, quả là xứng với vẻ ngoài đoan trang mỹ lệ của cô ta. Diệp Tử và Diệp Nịnh tuy rằng là chị em, nhưng khi đứng chung một chỗ nếu là đàn ông đều sẽ chọn vẻ ngoài tiên nữ của Diệp Tử. Chứ không phải dạng thô bỉ ương ngạnh, con ngoài giá thú sống ở nông thôn như Diệp Nịnh.
(*dạ oanh: tên một loài chim)
Ngội bên cạnh, mẹ của Diệp Tử cùng đến Mộ gia nhớ đến vẫn còn tức giận, "chúng tôi không biết, Diệp Nịnh không biết thức thời như vậy, cũng không nhìn xem mình có địa vị gì. Chỉ là một đứa con gái đền từ nông thôn, chúng tôi cho con nhóc đấy ăn, cho chỗ tắm rửa, Diệp Tử còn đem cả phòng của con bé nhường cho nó. Cái gì tốt đều đem cho nó dùng, hiền tại thế nhưng con nhóc đó lại còn giành với Diệp Tử của chúng tôi..."
"Mẹ, sao mẹ có thể nói Diệp Nịnh như vậy!" Diệp Tử lập tức lạnh giọng đánh gãy lời của Dung Lệ Hoa.
Dung Lệ Hoa hậm hực ngậm miệng.
Thời điểm Diệp Nịnh và Mộ Dạ Lê cùng nhau xuống dưới chính là thấy được một màn này, cũng tự nhiên nghe được cuộc nói chuyện này.
Kỳ thật Dung Lệ Hoa nói không sai, Diệp gia cùng Mộ gia đã có quan hệ trên năm trăm năm, bọn họ từ nhỏ đã biết điều này. Nghe nói vì một sự cố mà Mộ Dạ Lê thiếu chút nữa hại chết Diệp Tử, vì việc này mà sức khỏe Diệp Tử luôn luôn không tốt lại còn bị hen suyễn, một chút kích động cũng không chịu nổi. Từ đó về sau, Mộ Dạ Lê đối xử với Diệp Tử thập phần cẩn thận, vốn dĩ cho rằng Diệp Tử gả vào Mộ Gia là là chuyện nước chảy thành sông...
Lại không nghĩ, cách đối nhân xử thế của Dung Lê Hoa không ra gì, thời trẻ đã đắctội hoàn toàn với lão thái gia Mộ gia. Lân này Mộ Dạ Lê đến tuổi kết hôn nhưng mà lão gia tử Mộ gia sống chết cũng không cho Diệp Tử gả vào, mà liên hôn giữa Mộ gia và Diệp gia đã là truyền thống nhiều năm.
Cho nên trong hai chị em chỉ được chọn một người, lúc này mới tiện nghi cho Diệp Nịnh. Cơ hội lần này cho nàng vừa có thể gả cho Mộ Dạ Lê lại còn một đêm liền bay lên đầu cành thành phượng hoàng.
Mộ Dạ Lê là ai, là người thừa kế của Mộ gia, gia tộc lâu đời thần bí nhất Z quốc, được danh xưng ám đế.
Mà Diệp Tử, là đệ nhất danh viện của Z quốc, năm đó lấy danh nghĩa danh viện này xuất đạo, nhanh chóng trở thành một hoa đán. Mấy năm qua, đã đoạt giải vô số, là diễn viên điển ảnh nổi tiếng mà nhà nhà đều biết.
Mộ Dạ Lê cùng Diệp Tử ở bên nhau là danh xứng với thực.
Diệp Nịnh nhìn Diệp Tử, trong lòng thầm tán thưởng, không hổ à đệ nhất danh viện thành phố B, diện mạo này, dáng người này, giọng điệu này, đều khiến người ta rung động a.
"Dạ Lê tới rồi."
Diệp Nịnh lúc trước sao có thể so sánh với cô ta.
Diệp Nịnh nhìn Mộ Dạ Lê, đi theo bước chân tự phụ của hắn, từ cầu thang xoắn ốc màu đỏ sậm từng bước một đi xuống.
Làn da trắng nõn hồng hào màu sữa dê, mái tóc đen xoăn dài rũ xuống ngang lưng, toàn bộ một mảnh sôi nổi dưới đại sảnh bị một thân hình tuyệt mĩ này đến thu hút biến thành một mảnh yên tĩnh.
Một cô gái yêu mị a~
Đặc biệt là đôi mắt lộ ra ánh sáng nhu hòa, làm như không chớp mắt một cái đều mang theo nét quyễn rũ mị hoặc.
Tuyệt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro