Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 1

Phục gia từ khi sinh ra đã định sẵn một kết cục.

Dù việc này đã dần mất đi mục đích ban đầu, Phục Tắc Duyên vẫn gánh vác trách nhiệm đối với toàn bộ gia tộc.

Chỉ khác trước đây là, mỗi ngày y đều sẽ dẫn thần minh đại nhân của mình ra ngoài giải sầu.

Cũng không phải không có người hỏi y Thích Thao là ai.

Y chỉ đáp: "Bằng hữu của ta."

Thích Thao vẫn không thể ở ngoài quá lâu, nếu không sẽ có nguy cơ bị trọc khí ảnh hưởng.

Nhưng dù chỉ có thể ra ngoài một lát mỗi ngày, hắn vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ -- vì rốt cuộc, hắn đã có một người bạn thực sự.

Người bạn đó chính là tiểu hài tử từng cùng hắn đánh tuyết trượng mấy lần -- Phục Bân Nhiên.

Không giống Phục Tắc Duyên vốn luôn nghiêm túc, hài tử này lại hoạt bát nghịch ngợm, bày trò trêu đùa vô cùng thú vị.

Chỉ là, Thích Thao luôn cảm thấy Phục Tắc Duyên dường như không vui khi hắn và Phục Bân Nhiên thường xuyên ở bên nhau.

Khi hỏi thẳng mặt, Phục Tắc Duyên chỉ thề thốt phủ nhận.

Hôm đó, nhân lúc Phục Tắc Duyên không có ở trong tộc, Thích Thao lén chuồn ra khỏi tự đường.

-- Phục Tắc Duyên đã dựa trên "Thần giới kết giới" để nghiên cứu và chế tạo ra một loại phù mới, giúp hắn có thể tự do ra ngoài.

Phục Tắc Duyên đã vẽ sẵn một hộp phù hoàn chỉnh cho hắn, thậm chí hắn còn có thể tự mình sử dụng.

Lúc tìm được Phục Bân Nhiên, đối phương vừa tan học buổi trưa, đang ngồi trên ghế dài cạnh một tiểu cô nương, hào hứng kể cho nàng nghe về kiếm thuật của mình, từng lời nói đều vô cùng đĩnh đạc.

Tiểu cô nương hiển nhiên không mấy hứng thú với lời của Phục Bân Nhiên, thái độ thờ ơ, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn hắn lấy một lần.

Mãi đến khi một thiếu nữ lớn tuổi hơn đi tới, ánh mắt nàng mới sáng lên, vui vẻ reo lên:

"Tỷ tỷ!"

Nói rồi, nàng nhanh chóng nhấc bọc nhỏ của mình, chạy về phía thiếu nữ kia.

Chỉ khi đến bên cạnh tỷ tỷ, nàng mới sực nhớ ra, quay đầu lại hướng Phục Bân Nhiên vẫy tay nói:

"Bân Nhiên, tái kiến, ta đi đây."

"Hinh Hinh tái kiến!"

Tiểu cô nương rời đi, Phục Bân Nhiên bỗng u buồn ôm mặt, thở dài một hơi.

Đúng lúc này, Thích Thao đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, tò mò hỏi:

"Ngươi làm sao vậy?"

Phục Bân Nhiên liếc hắn một cái, tâm tình càng thêm ảo não, thấp giọng hỏi:

"Vừa rồi, ngươi đều thấy cả rồi?"

Thích Thao thoáng ngẩn ra, nhẹ giọng đáp:

"Thấy ngươi cùng tiểu cô nương nói chuyện sao?"

"Ai! Không đề cập tới cũng được." Mười hai tuổi đầu mà đã nói chuyện như một ông cụ non, Phục Bân Nhiên than thở:

"Ta thích Hinh Hinh đã lâu. Trước đây nàng cũng thích ta, nhưng giờ nàng lại thay lòng đổi dạ, thích biểu ca của ta rồi."

Nghe thấy từ "thích", Thích Thao lập tức nhớ tới lời Phục Tắc Duyên từng nói với mình trước đó.

Hắn cũng học theo Phục Bân Nhiên, u buồn ôm mặt, nghiêm túc hỏi:

"Vì sao lại thay lòng đổi dạ?"

"Bởi vì nàng bỗng nhiên thích nam nhân thành thục, không còn thích ta -- một tiểu tử mới lớn! Nhưng ai mà chẳng lớn lên chứ? Sớm muộn gì ta cũng có thể trở thành nam nhân thành thục!"

Thích Thao lại đặc biệt để tâm đến nguyên nhân "thay đổi sở thích", trầm tư hỏi:

"Như thế nào liền thay đổi hứng thú?"

"Cái này ai mà biết được? Giống như trước đây ta thích nhất là thỏ, bây giờ lại thích hổ vậy!"

Nói đến đây, Phục Bân Nhiên càng thêm ủ rũ, thở dài thườn thượt:

"Nhưng mà... Ta đâu phải động vật."

Thấy bộ dạng ảo não của hắn, Thích Thao liền tiện tay véo nhẹ một ngón tay, sau đó thản nhiên an ủi:

"Không sao đâu, nhân duyên của ngươi không phải Hinh Hinh, mà là Duệ Duệ."

"Duệ Duệ?" Phục Bân Nhiên thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trừng lớn mắt, "Nhưng nàng còn chưa đến năm tuổi! Ngươi đùa ta đấy à?"

Thích Thao nghiêm túc lắc đầu, "Ta nói thật mà."

"Duệ Duệ... Duệ Duệ... Đúng là nàng cũng có thần quyến, nhưng, nhưng mà..." Phục Bân Nhiên vẫn cố vùng vẫy trong tuyệt vọng, "Ta với Hinh Hinh thật sự không có chút hy vọng nào sao?"

"Không có. Giữa các ngươi không có tơ hồng."

Thích Thao vốn định an ủi hắn, nào ngờ lại vô tình chọc trúng điểm đau. Một đại nam hài như Phục Bân Nhiên lại đột nhiên rơi nước mắt. Hắn vừa lau nước mắt, vừa lẩm bẩm:

"Giả, đều là giả..."

Nói xong liền chạy đi mất, ngay cả bọc đồ cũng quên lấy, chỉ còn lại một mình Thích Thao ngồi đó, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn.

Thích Thao buồn rầu gãi gãi tóc, thầm nghĩ: Tình cảm của nhân loại thật sự quá phức tạp...

Hắn ngồi yên một lúc lâu, mãi đến khi một hộ vệ của gia chủ đi ngang qua, tiến đến báo tin:

"Gia chủ sắp quay lại rồi."

Nhưng hắn vẫn còn đang bực bội vì lỡ chọc khóc đồng bọn, nên lười đứng dậy, chỉ tiếp tục ngẩn người tại chỗ.

Chẳng bao lâu sau, bóng dáng của Phục Tắc Duyên đã xuất hiện trong phạm vi thần thức của Thích Thao.

Trải qua ngàn năm chỉ dựa vào thần thức để cảm nhận thế giới, hắn vẫn chưa quen dùng mắt để nhìn mọi vật. Để kéo dài thời gian có thể ở bên ngoài, hắn vẫn quấn một tầng phù chú trên mắt.

Điều kỳ lạ là, kể từ khi Phục Tắc Duyên nghiên cứu ra "Thần giới kết giới", hình ảnh của y trong thần thức của Thích Thao đã thay đổi. Y không còn là một bóng đen dày đặc như trước mà hiện lên rõ ràng với dáng hình con người, khác biệt hoàn toàn so với những người khác.

"Thích Thao đại nhân." Giọng nói trầm ổn của Phục Tắc Duyên vang lên ngay trước mặt hắn.

"Chúng ta về thôi." Thích Thao đứng dậy, chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền cầm lấy bọc đồ trên ghế dài. "Đây là của Bân Nhiên, hắn quên mang đi."

Phục Tắc Duyên nhận lấy, gọn gàng nói: "Ta sẽ sai người đưa đến nhà hắn."

Nói xong, y trao bọc đồ cho một thân tín, dặn dò vài câu, sau đó nắm lấy tay Thích Thao.

"Đi thôi, Thích Thao đại nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro