Chương 9: Lãm Nguyệt
Chương 9: Lãm Nguyệt.
Editor: CO2
"Ngươi đã biết thân phận của ngươi đê tiện, tại sao lại dám đến Tao Nhã yến nói năng ẩu tả như vậy!" Tiêu Cầm lạnh giọng quát: "Nơi này là hoàng cung! Không phải nơi để ngươi giương oai!"
"Đây là nơi ở của ta, để các ngươi đi ra ngoài rất khó sao?" Một thanh âm thản nhiên từ xa truyền đến, không bao lâu, một nữ tử mặc huyền y xuất hiện trong tầm mắt chúng nữ, mà phía sau nàng còn một nữ tử mặc quần la xanh biếc đi theo, bộ dáng trông thật bình thường, hạ tầm mắt đứng bên cạnh nữ tử mặc huyền y khiến người khác bất giác bỏ qua nàng.
Nữ tử, chính là Thanh Sở, thấy Cung Trường Nguyệt mang theo Lưu Thấm đi tới liền nhanh chóng đi đến, nhìn qua giống như rất uỷ khuất, nói: "Chủ tử! Ngài xem bọn họ không chịu rời đi kìa!"
Cung Trường Nguyệt im lặng, ánh mắt dừng ở trên người Cung Thanh Dung đang đứng ở chủ vị.
Vừa khi nhìn thấy khuôn mặt như ác mộng ám ảnh trong giấc ngủ của mình hàng đêm đang hiện diện chân thật, Cung Thanh Dung đã sợ tới mức không biết phải làm sao. Trong tiềm thức của nàng, Cung Trường Nguyệt chính là một sự tồn tại đáng sợ. Chỉ là nàng sống trong cung từ bé đến lớn, tất nhiên sẽ không biểu lộ sự kinh hoảng của mình ra, nhìn qua giống như rất trấn định đứng ở đó. Nhưng khi ánh mắt thản nhiên của Cung Trường Nguyệt đảo qua, nàng nhất thời kinh hãi, há miệng định nói nhưng lại không nói ra được.
Cung Hoa Mộng đứng ở bên cạnh Cung Thanh Dung cũng bị doạ sợ, nhỏ giọng ấp úng kêu: "Đại hoàng tỷ..."
Thanh âm của nàng tuy nhỏ, nhưng yến tiệc đang rất yên lặng nên câu "Đại hoàng tỷ" của nàng đã truyền vào tai của mọi người, cũng làm cho ai nấy đều kinh ngạc, ánh mắt bất đồng nhìn về phía nữ tử mặc huyền y.
Thân là người Mặc Quốc, ai mà không biết đến danh tiếng của Trưởng công chúa Lãm Nguyệt? Lãm Nguyệt, vị công chúa điện hạ vừa sinh ra đã được Đương kim hoàng thượng Thừa Nguyên Đế bệ hạ ban phong hào, đại biểu cho việc vị Trưởng công chúa này có được vinh sủng tôn quý độc nhất vô nhị.
Mà nghe nói,Trưởng công chúa Lãm Nguyệt điên cuồng si mê đệ nhất công tử Tả Quốc - Nam Tử Li, làm cho người ta gặp nàng liền đi đường vòng. Nghe nói, nàng không học vấn không nghề nghiệp, còn làm mười ba vị lão sư tức giận bỏ đi,sau lại không còn ai dám dạy nàng. Nghe nói, nàng vô cùng tàn nhẫn, lại điêu ngoa tuỳ hứng, chỉ vì nàng mà số người bị ban chết nhiều vô kể...
Tóm lại, lời đồn đãi về Trưởng công chúa Lãm Nguyệt rất nhiều, có thật có giả. Nhưng có một điều tuyệt đối có thể khẳng định! Đó là Đương kim hoàng đế Mặc Quốc Thừa Nguyên Đế bệ hạ sủng ái nhất không phải các hoàng tử, mà là vị năm nay mười sáu xuân xanh Trưởng công chúa Lãm Nguyệt, Cung Trường Nguyệt! Chỉ cần Cung Trường Nguyệt muốn, Thừa Nguyên đế sẽ đáp ứng nàng, bất luận là yêu cầu đó vô lý cỡ nào!
Đây chính là một vinh quang tột độ!
Thừa Nguyên Đế là vua một nước, ông có thể giao cho một người rất nhiều cái gì đó như quyền lợi, địa vị, tài phú,... Trưởng công chúa Lãm Nguyệt được Thừa Nguyên Đế sủng ái như thế, địa vị của nàng ở Mặc Quốc chính là độc nhất vô nhị!
Công chúa ở Mặc Quốc có rất nhiều, nhưng Trưởng công chúa Lãm Nguyệt lại chỉ có một!
"Trưởng công chúa điện hạ!" Tiêu Cầm nhất thời thu liễm khí diễm phẫn nộ, nàng cuống quýt quỳ xuống, hạ thấp thắt lưng, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Cung Trường Nguyệt cũng không có. Nàng là Đoan Thân Vương Quận chúa, tất nhiên hiểu biết rõ hơn mấy lời đồn đãi nhảm nhí. Chuyện vị Trưởng công chúa Lãm Nguyệt trước mắt nàng này rất tàn nhẫn là chuyện thật không giả. Nếu nàng bị cầm đến khai đao thì lấy trình độ được sủng ái của vị Trưởng công chúa này, chỉ sợ ngay cả Đoan Thân Vương - phụ thân của nàng cũng không dám nói gì. Phải biết là Đương kim Thiên tử Thừa Nguyên Đế bệ hạ nắm giữ hoàng quyền trong tay cực kỳ chặt chẽ, là người tuyệt đối nói một không hai.
Cung Trường Nguyệt chầm chậm đi đến,cử chỉ cao nhã của nàng so với các tiểu thư khuê các và các hậu duệ quý tộc quý nữ có chút bất đồng, nàng có thêm vài phần sảng khoái cùng khí phách giống như của một nam nhi. Bất quá, cho dù là như vậy cũng không khiến người ta cảm thấy quái dị, giống như chỉ cần ở trên người nàng thì bất cứ chuyện gì cũng có thể tồn tại một cách hợp lý.
Cung Trường Nguyệt nhìn cũng không thèm nhìn Tiêu Cầm một cái, lập tức đi đến bên cạnh Cung Thanh Dung, thản nhiên nhìn nàng, hỏi: "Tao Nhã yến? Đó là cái gì?"
Cung Thanh Dung cả kinh toát hết cả mồ hồi, nàng trợn tròn nhìn đôi mắt đầy áp lực của Cung Trường Nguyệt, nhịn không được thốt ra: "Đây chính là do phụ hoàng đáp ứng cho ta tổ chức Tao Nhã yến ở đây, cho dù là của ngươi thì sao? Hoàng cung này, thiên hạ này còn không phải tất cả là do phụ hoàng định đoạt à!"
Nhưng lời này vừa nói ra khỏi miệng, nàng liền thấy hối hận. Nếu là làm Cung Trường Nguyệt nóng nảy, đến lúc đó không biết nàng sẽ chỉnh mình như thế nào. Hơn nữa, lúc đó phụ hoàng nhất định sẽ không mở miệng vì mình! Phải biết là phụ hoàng vì Cung Trường Nguyệt đã ban chết vài vị sủng phi.
Bất quá, một người sĩ diện như nàng sẽ không biểu hiện phần hối hận kia ra ngoài, chỉ cắn răng khoá chặt nó trong lòng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh không chút sợ hãi nhìn Cung Trường Nguyệt.
Cung Trường Nguyệt liếc nhìn nàng, cười nhẹ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Nàng nghiêng người nhìn lướt qua chúng nữ phía dưới, sau đó cứ như vậy mà ngồi lên thảm, tựa người vào cái bàn của Cung Thanh Dung, một tay chống đầu, một tay đặt trên đầu gối, thần sắc thích ý, tư thái lười biếng, nàng hơi híp mắt, thản nhiên nói: "Đều ngồi xuống đi."
Chúng nữ thấy khí thế của nàng như vậy, nào dám nói thêm gì, đều vội vàng ngồi xuống chỗ của mình. Ngay cả Cung Thanh Dung cũng kéo theo Cung Hoa Mộng ngồi vào phía sau cái bàn của mình, ánh mắt mang theo vài phần kinh cụ nhìn bóng dáng mặc huyền y của Cung Trường Nguyệt cách mình không xa.
Lúc này, Tả Trà Nhã có chút lúng túng, không biết là nên ngồi vào bàn đánh đàn hay là trở về vị trí của mình.
Cung Trường Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của nàng, mở miệng nói: "Ngươi tên gọi là gì?"
Tả Trà Nhã kinh hoảng ngẩng đầu nhìn Cung Trường Nguyệt, biết nàng là đang nói mình, liền vội vàng xoay người hành lễ, đáp: "Tiểu nữ Tả Trà Nhã." Lúc này, trong lòng nàng cảm thấy có vài phần may mắn. May mắn mình gặp được người này ở đây, nếu không, có khi không biết chính mình sẽ làm ra cái chuyện dĩ hạ phạm thượng gì nữa.
Cung Trường Nguyệt nhẹ nhàng chỉ tay: "Ngươi liền đàn một khúc để nghe đi, ừm... 'Quảng Lăng Tán' biết đàn không?"
"Biết ạ..." Tả Trà Nhã vội vàng đáp, trong lòng có chút không vui. Tại sao trong mắt vị này mình lại thành một kẻ đàn hát dân gian? Tốt xấu mình cũng là nữ nhi của Thừa tướng đương triều, thân phận mặc dù không bằng các hoàng tử công chúa hay hoàng thân quốc thích, nhưng cũng rất tôn quý, làm sao có thể so sánh với đám người ti tiện kia?
Bất quá, nàng không biểu lộ sự bất mãn của mình ra mặt, những suy nghĩ đó chỉ chợt loé qua trong đầu, tay nàng lúc này đã nâng lên, nhẹ nhàng lướt nhẹ trên đàn, một khúc 'Quảng Lăng Tán' kiêu ngạo vang lên.
Cung Trường Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay lại theo nhịp nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, vẻ mặt thản nhiên, không nhìn ra được là thích hay là không thích khúc đàn này.
Editor: CO2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro