Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

09

Edit + beta: HngThnhNgan

ーーーー



 Mori Ougai nhướng mày.

Dazai Osamu trước mặt chớp đôi mắt xinh đẹp, ngón tay thon gọn níu chặt lấy áo blouse trắng, giống như một con mèo nghịch ngợm sắp sửa ngã xuống đất bất cứ lúc nào.

Nhưng không chờ ông ta lên tiếng, Dazai Osamu bỗng nhiên có hơi mở to đôi mắt nhìn phía sau lưng ông ta. 

"Thả cậu ấy ra."

Người đàn ông tóc đỏ cầm súng lục, nhắm vào vị nghiên cứu.

Mori Ougai mỉm cười giơ tay lên, "Từ từ đã nào... Phải là cậu bé này thả tôi ra mới đúng chứ."

Oda Sakunosuke nhìn Dazai Osamu.

Dazai Osamu đã khôi phục thành bộ dáng vô cảm, chỉ là tay vẫn nắm lấy áo blouse trắng của vị nghiên cứu đó. 

Oda Sakunosuke không buông súng xuống, mục tiêu cũng không thay đổi, chỉ đến gần chút, vừa đi vừa nói, "Qua đây." 

Dazai Osamu ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt lại rơi vào trong hư không, tựa như con búp bê. 

Mori Ougai cúi đầu xuống nhìn anh một chút, nhỏ giọng nói, "Dazai, hình như cậu ta đang nói chuyện với cậu đấy."

Dazai Osamu biết, vị nghiên cứu biến thái này lại tính xem kịch đây mà, ông ta luôn thích quan sát những tình huống mâu thuẫn như này, nhất là thích quan sát dáng vẻ xoắn xuýt của mình.

Oda Sakunosuke càng chạy càng nhanh, hắn vươn tay muốn kéo Dazai Osamu đến bên mình.

Chẳng biết tại sao, mặc dù hắn hoàn toàn không biết gì cả về người đàn ông mặc áo blouse trắng trước mặt, nhưng bản năng như cũ đã nhận ra sự nguy hiểm của Mori Ougai.

Thế nên, hắn muốn mang Dazai Osamu đi, cho dù ngày mai có như thế nào, chí ít đêm nay, hắn cảm thấy mình nên chăm sóc người này cho thật tốt.

Nhưng Dazai Osamu lại ngoài dự liệu, né tránh không cho hắn đụng vào.

Oda Sakunosuke sững sờ.

Mori Ougai lại cười, ông ta dùng bàn tay đeo găng tay, xoa xoa tóc của Dazai Osamu, không nóng vội nói, "Xem ra, cậu ấy không muốn đi cùng cậu rồi." 

Oda Sakunosuke suy tư một lát, cất súng, quyết định ăn mềm không ăn cứng, thế là nghiêm trang nói, "Cậu ấy là em trai tôi, bị mất trí nhớ nên mới không nhận ra tôi, xin hãy trả cậu ấy lại cho tôi."

Dazai Osamu: "..." Không hổ là Oda Sakunosuke, bịa chuyện vu vơ thản nhiên như vậy.

"Có đúng vậy không?" Mori Ougai chớp mắt, "Dazai, cậu ta nói thật hửm?"

Oda Sakunosuke khẽ run lên một cái.

Người trước mặt này, biết Dazai Osamu!

Hắn vậy mà xem đây chỉ là kẻ buôn người tầm thường! 

"Nhân tiện, Oda." Mori Ougai tiếp tục nói, "Tôi hiểu rõ Dazai hơn cậu nhiều đấy, ví dụ như, lúc Dazai khóc thật sự..."

"Ông Mori." Dazai Osamu dùng giọng điệu lạnh lùng nói, "Im đi." 

Oda Sakunosuke lại nghe ra, giọng nói của anh có có chút run rẩy. Cậu ấy đang sợ, sợ cái gì?

"Được rồi, tôi không nói nữa. Dazai, chúng ta đi thôi." Mori Ougai vui sướng đề nghị.

"Khoan đã. Dazai!" Oda Sakunosuke vô thức thốt ra, "Ông ta không phải người tốt!"

Hai người ở trước mặt hắn nghe vậy đều dừng bước, Dazai Osamu quay đầu lại, hơn phân nửa khuôn mặt ẩn ở trong bóng tối, một giọng nói nhẹ tênh truyền đến theo gió, "Tôi cũng không phải người tốt lành gì cả, anh Oda." 

Khoảnh khắc này, trong đầu Oda Sakunosuke bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh. 

Khi xe điện chạy qua, hắn nhìn thấy một người kỳ lạ đội mũ lưỡi trai ở bên kia, đồng thời, cũng là người giới thiệu hắn đến Trụ sở Thám Tử. 

Thẳng đến khi người kia hoàn toàn biến mất ngay trong tầm mắt.

【 Có lẽ anh có thể đến Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, tôi đã nhận được rất nhiều sự quan tâm ở đó... 】

【 Cậu thật sự là một người tốt đấy. 】

Hắn bỗng nhiên không nói nên lời.

Chỉ có thể nhìn hai người kia càng lúc càng đi xa, thẳng đến đi không thấy tăm hơi gì.

Oda Sakunosuke đứng ngẩn ngơ tại chỗ thật lâu, lúc lấy lại tinh thần mới cảm thấy lòng bàn tay phát lạnh, khi nắm chặt tay hắn mới phát hiện lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

Người kỳ lạ với những dải băng vải... Người kỳ lạ đội mũ lưỡi trai... Người tốt...

Chẳng lẽ... Dazai Osamu là thủ lĩnh của Port Mafia... Chính là người tốt lúc trước giới thiệu hắn đến Trụ sở Thám Tử ư??? 

Không! Chuyện này sao có thể, tại sao cậu ấy phải giúp mình? 

Hắn vừa suy tư vừa quay người, bước chân cực nhanh chạy về phía Port Mafia.

...

"Dazai. Vết thương do điện giật lần trước đã đỡ hơn chưa?"

Mori Ougai lần này mang theo Dazai Osamu tới chỗ ở của mình. 

Dù sao thời gian không còn sớm, ông ta cũng không muốn đến phòng nghiên cứu tiếp tục công việc, quyết định trở về chỗ ở rót một ly rượu nghỉ ngơi một chút. 

Mà Dazai Osamu hiển nhiên chỉ muốn lợi dụng ông ta thoát khỏi Oda Sakunosuke. Sau khi đến đây liền nằm dài trên sô pha, nửa câu cũng không muốn nói.  

Mori Ougai nói tiếp, "Cậu lại phớt lờ tôi, tôi đau lòng đến chết đó. Hay cậu vẫn còn đang giận tôi về vụ điện giật? Là do tôi không còn cách nào khác để xác nhận Dazai thật sự là Dazai mà... Dù sao, ai cũng nghĩ là cậu đã chết."

Dazai Osamu trả lời, "Ông Mori có thể tiếp tục coi như tôi đã chết."  

"Sao mà xem như cậu đã chết được chứ?" Mori Ougai cười cười, đứng dậy rót cho anh một ly nước, "Mà này, cơ thể này của cậu đã bị Chuuya táy máy tay chân rồi nhỉ. Tôi cũng không muốn nghĩ cấp dưới cũ của tôi là một kẻ biến thái yêu xác chết đâu."

Dazai Osamu đang cầm ly uống nước, nghe ông ta nói xong lập tức chán ghét.

"Vậy, cậu có chắc là không muốn kiểm tra toàn thân nữa không? Hơi thở của cậu vẫn yếu hơn người bình thường đấy. Lúc nói chuyện cổ họng cũng sẽ đau. Và cả cử động nữa, có thể đi lại bình thường không?"

Dazai Osamu cuộn tròn trên sô pha, trên khuôn mặt tái nhợt hẹn ra vẻ thiếu kiên nhẫn, "Không cần ông lo. Nếu ông thật sự quan tâm tôi, vậy cho tôi một liều thuốc tự tử mà không đau ấy."

"Cậu lại vớ vẩn nữa rồi, Dazai." Vẻ mặt của Mori Ougai bỗng nhiên trở nên lạnh lùng rất nhiều.

Dazai Osamu cũng không sợ ông ta, chỉ là cơ thể anh theo bản năng sợ bị điện giật, thế là anh vô thức co mình lại, nhìn giống một chú mèo hoang đáng thương.

Mori Ougai ngồi xuống cạnh anh, ngón tay mơn trớn trán anh, cũng như cơ thể đang run rẩy của anh.

Trong lòng vị nghiên cứu không khỏi sinh ra một chút trìu mến đối với bệnh nhân. 

Ông ta biết, đứa trẻ mà ông ta dõi theo lớn lên chưa bao giờ khỏe mạnh. Thế nhưng không sao cả, ông ta sẵn lòng chữa bệnh cho anh.

Ông ta cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên trán Dazai Osamu, "Tôi sẽ không làm vậy."

Dazai Osamu khẽ run, đôi mắt màu diều nhìn chằm chằm ông ta, "Thật sao?"  

"Ừ thật." Mori Ougai cởi chiếc áo khoác đã bị dơ ra, tìm một chiếc chăn bông quấn lấy cơ thể gầy gò của cậu bé, trạng thái tinh thần cùa Dazai Osamu vẫn bất ổn như cũ, đứa trẻ này rất thiếu cảm giác an toàn, nhất là sau khi bị đối xử như một con búp bê. 

Trong trạng thái tinh thần vô cùng bất ổn này, thậm chí anh vì sự dịu dàng hiếm có của Mori Ougai, chủ động ngẩng đầu, hôn hôn vị nghiên cứu, cố gắng lấy lòng đối phương.

Mori Ougai hiểu rõ, chắc là thuốc pha với nước vừa rồi phát huy tác dụng. Nhưng ông cũng không nói lên được giờ phút này tâm tình của mình là gì.

Ông ta bình tĩnh cụp mắt, nhìn thấy Dazai Osamu nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, cẩn thận từng li từng tí hôn mình, không nhịn được ôm lấy vòng eo mềm mại của cậu bé, nhiệt tình đáp lại. Thẳng đến khi Dazai Osamu thở dốc, ông ta mới dừng lại. 

Bây giờ Dazai Osamu vẫn là bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, Mori Ougai nhìn cơ thể tái nhợt dựa vào mình, thầm nghĩ, Dazai gầy quá.

Cậu ấy đang tìm kiếm điều gì ở mình?

Rõ ràng thời điểm vừa mới gặp, trong mắt đều là cảnh giác. 

"Ông... Ông Mori." Dazai Osamu chảy nước mắt, ôm ông ta, khoang miệng phát ra một chút âm thanh của sự vỡ vụn, không thành câu, như thể đang cầu cứu.

Vị nghiên cứu nhìn chăm chú đứa trẻ một tay mình nuôi nấng, thuận theo được anh hôn, ông ta cũng chủ động đẩy chăn bông ra, đặt người nằm ngang sô pha. Sau đó, chính ông ta cũng cởi quần áo ra, chen vào giữa hai chân của đối phương, đan những ngón tay vào bàn tay mềm mại kia, khẽ cúi người, xâm chiếm cơ thể yếu ớt trên sa lông.

Khuôn mặt của Dazai Osamu phiếm hồng do bị đẩy xuống sô pha, trong miệng thỉnh thoảng tràn ra tiếng rên rỉ khàn khàn. 

Mori Ougai vuốt mái tóc ướt mồ hôi của anh, ôm cơ thể đang phát run của người kia vào trong lòng, giọng nói thì thầm chậm rãi trấn an, "Đừng sợ Dazai, đây là phản ứng bình thường của thuốc, cậu sẽ nhanh khôi phục, không còn bị xem là con búp bê nữa."  

Dazai Osamu nhắm mắt lại, hơi thở dần dần trở nên đều đều, dường như chìm vào giấc ngủ.
...

Toà nhà Port Mafia.

Oda Sakunosuke lặng lẽ đột nhập, với tư cách là một cựu sát thủ chuyên nghiệp, lúc đầu hắn định hạ gục các vệ sĩ, không kinh động đến bất kỳ kẻ nào, tìm tới Nakahara Chuuya.

Nhưng không phải tất cả Port Mafia đều là những nhân vật mà hắn có thể trực tiếp hạ gục, cho nên vẫn gây ra một trận náo động không nhỏ.

Vụ náo động cuối cùng cũng kinh động đến Nakahara Chuuya đang làm việc trên tầng cao nhất. Tâm trạng hắn vốn đang tốt vì làm việc cả đêm, nên khi nhìn thấy Oda Sakunosuke, không nói hai lời mà vung một đấm, cũng may vì Thiên Y Vô Phùng, Oda Sakunosuke thành công tránh khỏi. 

Điều này khiến tâm trạng của Nakahara Chuuya càng kém đi.

"Thành viên của Trụ sở Thám Tử, anh muốn chết sao?"

Oda Sakunosuke thấy quầng thâm mắt của hắn đậm màu, trong lòng yên lặng biểu thị đồng tình, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, "Xin lỗi, nhưng tôi có chuyện rất quan trọng cần nói riêng với thủ lĩnh của Port Mafia."

"Tôi và anh thì có chuyện gì để nói?" Nakahara Chuuya cau mày, "Đêm hôm khuya khoắt đột nhập trụ sở của kẻ thù, lá gan anh lớn đấy!"  

Oda Sakunosuke: "Cảm ơn."

"... Tôi không khen anh." Nakahara Chuuya đành chịu giơ mũ lên, "Quên đi, anh đi theo tôi."  

Oda Sakunosuke bước nhanh theo hắn vào văn phòng thủ lĩnh.

Cánh của vừa khép lại, hắn liền nói, "Dazai bị mang đi rồi." 

Nakahara Chuuya trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, sững sờ nói, "Cái gì?" 

"Tôi nói, Dazai bị người ta mang đi rồi, phải cứu cậu ấy." Oda Sakunosuke nhanh chóng lặp lại một lần nữa.

"Anh đang nói vớ vẩn gì thế?!" Sàn nhà dưới chân Nakahara Chuuya nứt vỡ, ánh mắt của hắn dán chặt vào Oda Sakunosuke, đôi mắt đỏ lên, "Ai cho anh nhắc cái tên này trước mặt tôi vậy. Không muốn sống nữa à! Dazai đã chết sáu năm rồi..."

"Cậu ấy chưa chết." Oda Sakunosuke ngắt lời hắn, bình tĩnh nhìn kẻ đang phát điên trước mặt mình, "Chỉ là cậu ấy không cử động được thôi. Nên cậu mới xem cậu ấy như một cỗ máy." 

"..."

Nakahara Chuuya hoàn toàn bối rối, "Anh nói gì cơ?"













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro