
084
Edit + beta: HngThnhNgan
――――
Nhìn Dazai Osamu khạc ra cả máu, trong lòng Nakajima Atsushi bất an, sau nhiều lần đã trải qua trước đó, hiện tại Nakajima Atsushi vừa nhìn thấy Dazai Osamu khạc máu liền rất bất an.
"Lần đầu 【 Oda 】 và Dazai gặp nhau đã khiến 【 Oda 】 nhận ra rằng Dazai khác với những chàng trai khác." Yosano Akiko nói.
"Nếu đây là cuộc gặp gỡ lần đầu của ngài 【 Oda 】, vậy nghĩa là ngài Dazai đã biết ngài 【 Oda 】 trước khi ngài 【 Oda 】 gia nhập 【 Port Mafia 】 ư?" Tanizaki Junichirou nói.
Cậu vẫn cho là, ngài Dazai và ngài 【 Oda 】 đã gặp nhau trước đó hoặc trong trận chiến Long Đầu Kháng Tranh.
Không ngờ lại quen biết nhau như thế này.
Một người đưa thư bình thường nhặt được một chàng trai Mafia bị thương nặng.
Kunikida Doppo lặng lẽ khép cuốn sổ tay lại, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Dazai Osamu nằm ngay trước cửa.
"Bất kỳ ai nhìn thấy một cục màu đen ngay trước cửa nhà mình vào nửa đêm, tâm lý yếu sẽ bị doạ sợ thôi."
Tachihara Michizou không nói gì, từng lời nói, từng hành động của Dazai Osamu rất phù hợp với tác phong của Mafia.
Nhưng so với bây giờ, mối quan hệ của Dazai Osamu và 【 Oda Sakunosuke 】 sau này thật sự là có sự khác biệt rất lớn.
Đây chính là sự khác biệt giữa bạn thân và không phải bạn thân sao?
【 Oda Sakunosuke trở lại bếp, đợi hết thời gian và tắt lửa đun cà phê, sau đó vừa lấy kem vừa hỏi: "Cậu có muốn uống cà phê không?"
Không có câu trả lời.
"Tại sao cậu lại bất tỉnh trước cửa nhà tôi?"
Cũng lại không có câu trả lời.
"Xấp tiền trong tay cậu rốt cuộc là gì?"
Vẫn không câu trả lời.
Cảm giác như đang nói chuyện với một tiên gió, Oda Sakunosuke nghĩ vậy, một nhân vật xuất hiện trong chuyện cổ tích, bất ngờ ghé thăm nhà vào một buổi sáng bình yên.
Mặc dù cả người đầy máu, và đang trên bờ vực của cái chết.
Oda Sakunosuke rót cà phê ra hai tách, cho kem vào, gã nhìn khói bốc lên, tốn một chút thời gian để khuấy.
Sau đó gã chú ý tới hơi thở của người ở phòng bên đã biến mất, không có tiếng hít thở, cũng không còn không khí chết chóc bao trùm xung quanh nữa.
Oda Sakunosuke cứ như vậy vừa cầm tách cà phê, vừa thò đầu ra khỏi cửa, sau đó nhìn thấy chàng trai đang bò về phía lối ra.
Nếu hai chân của cậu ta vẫn còn cử động được, chắc hẳn bây giờ cậu ta có thể đi bình thường ra ngoài rồi, nhưng sức lực của cậu ta dường như vẫn chưa hồi phục đến mức đó.
Cậu ta chống cả hai tay xuống sàn, và di chuyển về phía trước như thể đang bò, giống hệt cảnh những tù nhân vượt ngục trong mấy bộ phim chiến tranh cũ. 】
Nhìn 【 Oda Sakunosuke 】 đi vào bếp, đám người không có động tác, chỉ đứng tại chỗ, cùng không gian với Dazai Osamu.
Nghe 【 Oda Sakunosuke 】 đặt câu hỏi, bọn họ nhìn chằm chằm Dazai Osamu không nói gì.
Đột nhiên, bọn họ nhìn thấy Dazai Osamu có động tác.
Ngài Dazai muốn làm gì? Nakajima Atsushi bối rối lại lo lắng, ngài Dazai sẽ bị thương nặng nếu không cẩn thận mà gây thêm vết thương thì sẽ không tốt.
Những người khác cũng không biết Dazai Osamu muốn làm gì, trong lúc nhất thời đám người chỉ có thể im lặng nhìn cử động của Dazai Osamu.
Bọn họ nhìn Dazai Osamu rời giường với tư thế kỳ quái, rồi lại lấy tư thế kỳ quái hơn nằm bò trên sàn.
Biểu cảm của Nakajima Atsushi có hơi nứt ra.
Cậu vẫn luôn ngài Dazai không đứng đắn, hình ảnh cá nhân cũng lúc tốt lúc xấu, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ngài Dazai khụ... Tự do phóng túng như thế.
Nakajima Atsushi vô thức bỏ qua sự kiện nấm độc, là sự kiện mà ngài Dazai vô tình ăn nhầm nấm độc mới như thế, cũng không phải là ngài Dazai tự nguyện.
Kunikida Doppo nhìn tư thế của Dazai Osamu lúc này, khóe môi hơi nhếch, hắn lặng lẽ dùng máy ảnh đeo trên người chụp một cái.
Tuy không biết tại sao trong không gian trắng tinh lại có thể tòi ra được một chiếc máy ảnh được bảo tồn cho đến bây giờ, nhưng chỉ cần nó có thể ghi lại được lịch sử đen tối liên quan đến Dazai Osamu thì quản làm gì chuyện đó.
Có ích là được.
Tanizaki Junichirou nhìn thoáng qua 【 Oda Sakunosuke 】, lại liếc mắt nhìn tư thế của Dazai Osamu, "Hình dung của ngài 【 Oda 】 vẫn sắc bén như vậy, đánh thẳng trọng tâm."
Yosano Akiko: "Rất cụ thể."
"Ồ! Tù nhân vượt ngục..." Nakahara Chuuya nhếch môi, "Rất giống, nhưng chính xác hơn là con cá thu đang trốn thoát."
Sakaguchi Ango không thể nhìn thẳng, âm thầm thở dài, Dazai chưa bao giờ có gánh nặng thần tượng¹, vẻ ngoài điển trai như vậy lại bị cậu ấy dùng để tạo ra nhiều biểu cảm như vậy.
¹ 「 偶像包袱 」 Gánh nặng thần tượng: một từ thông dụng trên mạng xã hội, dùng để chỉ những đặc điểm đặc trưng của thần tượng như xinh đẹp, ăn mặc sành điệu, hành động cử chỉ đi đầu xu hướng và cư xử đúng mực, nhưng khi tham gia tiết mục hay biểu diễn gì đó rất khó để bung lụa. Những đặc điểm này khiến việc tiếp xúc giữa người và người bị cản trợ, nâng thần tượng đứng trên đỉnh cao, bị tách biệt với công chúng, dễ nảy sinh cảm giác xa cách. Nói cách khác, người ta thường nói không bung, không gần người, không riêng tư, luôn đứng đắn là "gánh nặng thần tượng".
Nhưng kỳ dị chính là, cho dù là biểu cảm như thế nào cũng vẫn có khả năng hấp dẫn người khác, mặc dù hắn không biết ai sẽ thích khuôn mặt đầy biểu cảm đó của Dazai, nhưng hoặc nhiều hoặc ít khẳng định là có.
【 Sau khi chú ý đến ánh mắt của Oda Sakunosuke, khoé môi chàng trai cong lên một nụ cười vừa giống bất lực lại giống đùa cợt, sau đó nói.
"Tôi chết ở nhà anh sẽ làm phiền anh đúng không? Vậy chỉ cần tôi ra ngoài là chẳng liên quan gì đến anh rồi."
"Anh không cần giúp tôi, cũng chẳng cần mệt não vì tôi, cứ đứng yên ở đó mà xem thôi."
Oda Sakunosuke cầm tách cà phê nói: "Cậu làm tới mức này chỉ để chết thôi à?"
"Tất nhiên. Mặc dù tôi đã gia nhập Port Mafia, nhưng không có gì ở đó cả." Chàng trai thở hổn hển như sắp chết đuối: "Tất cả những gì tôi mong đợi là cái chết."
Nói xong, cậu ta lại tiếp tục bò.
Oda Sakunosuke nhấp một ngụm cà phê, chàng trai tiến lên rất chậm, trông rất khổ sở.
Oda Sakunosuke lại nhấp một ngụm cà phê, chàng trai tiếp tục di chuyển, không có ý định quay lại nhìn gã.
Oda Sakunosuke nghĩ có một điều mà gã nên làm.
"Có ngăn cản tôi cũng vô dụng." Chàng trai giống như đã nhận ra động tác của Oda Sakunosuke, vừa tiến lên vừa nói: "Không ai có thể chống lại Port Mafia."
"Và trong Port Mafia, chẳng ai có thể chống lại tôi. Tóm lại, bất cứ ai cũng không thể waaaaa!?" Chàng trai bị nhấc bổng lên.
Oda Sakunosuke dùng tấm drap giường bọc lấy cậu ta rồi xách lên, xoắn hai đầu drap giường như đang gói một viên kẹo, sau đó lật ngược lại và đem cậu ta vào trong.
"Đau, đau, đau, đau quá! Vết thương sắp hở ra rồi! Anh làm gì vậy tên ngốc kia, muốn giết tôi hay gì!" 】
Nakahara Chuuya nhìn Dazai Osamu lộ vẻ ủ rũ, khóe môi lại cong lên rõ ràng, mặc dù không nên cười trên bộ dạng thảm hại hiện tại của Dazai.
Nhưng vừa nhìn thấy động tác bò kỳ lạ của Dazai Osamu, Nakahara Chuuya không nhịn được muốn cười.
Hắn cũng không muốn nhịn, thế nên liền cười thẳng mặt.
"【 Odasaku 】 định làm gì?"
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của 【 Oda Sakunosuke 】, Sakaguchi Ango nghĩ thầm chắc không phải do 【 Odasaku 】 không nhịn Dazai được nữa, tính ném Dazai ra ngoài tự sinh tự diệt đâu ha.
Akutagawa Ryuunosuek nghe nói vậy, con ngươi đen láy nổi lên từng tia từng tia lạnh lùng, ánh mắt nhìn 【 Oda Sakunosuke 】 như thanh kiếm sắc bén.
Nếu 【 anh ta 】 dám làm tổn thương ngài Dazai, ngay cả khi biết không phải là đối thủ, cậu cũng sẽ truy sát Oda Sakunosuke, cho đến khi chết.
Nakajima Atsushi nhìn thoáng qua 【 Oda Sakunosuke 】, ngài 【 Oda 】 hẳn không phải là người sẽ ra tay với một người đang bị thương đâu nhỉ?
Hiện tại ngài 【 Oda 】 có lẽ vẫn nên tuân thủ tôn chỉ không giết người mới đúng.
Oda Sakunosuke chẳng nghĩ gì cả, chỉ nhìn chăm chú Dazai Osamu đang bò.
Mặc dù rõ ràng 【 Oda Sakunosuke 】 khó có thể ra tay với Dazai Osamu, nhưng mọi người vẫn lo lắng chuyện có thể xảy ra ngoài dự diệu.
Nhưng mọi chuyện hoàn toàn chính xác trong dự liệu của bọn họ, nhưng cũng ngoài dự liệu...
"Khục...khục!" Ozaki Kouyou buồn cười, cô che miệng cười nói: "Như này mới là bộ dáng thiếu niên nên có này."
"Không ai có thể chống lại 【 Port Mafia 】, không ai có thể chống lại ngài Dazai của 【 Port Mafia 】 phụt ha ha ha..." Nói rồi, Tanizaki Junichirou cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Fukuzawa Yukichi nhìn Dazai Osamu không thể phản kháng 【 Oda Sakunosuke 】 vì những vết thương, chỉ có thể để 【 Oda Sakunosuke 】 nhấc lên, ngón tay khẽ nhúc nhích.
Là một chú mèo đen con cố gắng bỏ chạy vì gây rắc rối nhưng lại bị chủ nhân không lưu tình chút nào xách lấy vận mệnh ở phần gáy của nó.
Đáng yêu.
Sakaguchi Ango nhất thời không phản bác được, thật đơn giản lại thô bạo, nhưng cách làm lúc này của 【 Odasaku 】 cũng phù hợp.
Mà vừa vặn lại phù hợp với Dazai.
Miyazawa Kenji lộ vẻ sợ hãi thán phục nhìn Dazai Osamu bị grap giường bọc lấy, "Còn có thể như này..."
【 "Tôi cũng không muốn giết cậu, nhưng cậu cứ thế mà chết thì rắc rối lắm đấy."
"Nếu cậu cứ rời đi như này, chắc chắn sẽ chết ở bên ngoài. Đợi vết thương của cậu hồi phục rồi hẵng tiếp tục câu chuyện về cái chết mà không có tôi." Oda Sakunosuke nói.
Chàng trai dường như vẫn muốn tiếp tục phàn nàn, cho nên Oda Sakunosuke lắc lắc tấm drap giường.
"Đau, đau quá! Dừng lại! Tôi rất ghét đau!
"Vậy cậu có chịu từ bỏ không?"
"Không!"
Oda Sakunosuke ngẫm biện pháp đối phó một lúc, phải rồi.
——Trói cậu ta vào giường.
Thế là, Oda Sakunosuke đặt chàng trai lên giường, mở tấm drap giường ra. Sau đó lấy một chiếc khăn lông dài trói hai cổ tay cậu ta ở trước ngực, rồi trói lại với nhau.
Sau đó tháo sợi dây trang trí ở ngoài hiên, trói hai chân cậu ta lại và buộc vào bộ phận kim loại của giường. Nâng gối đầu lên, thay chăn mới, mở cửa sổ để không khí trong lành tràn vào phòng.
"Cho đến khi vết thương lành hẳn, cậu cứ nằm ở đây đi." Oda Sakunosuke nhìn xuống chàng trai: "Cậu muốn nói gì hửm?"
"Ngứa mũi quá." Chàng trai ngọ nguậy cánh tay bị trói, oán hận nhìn Oda Sakunosuke.
"Tội nghiệp nhỉ." Oda Sakunosuke quay vào bếp tiếp tục uống cà phê, phía sau truyền đến tiếng chửi bới của chàng trai, nhưng khu này nhà ở phân bố tương đối thưa thớt nên không cần lo sẽ làm phiền hàng xóm.
Gã nhàn nhã thưởng thức tách cà phê sáng sớm của mình. 】
Lại còn lắc, Tanizaki Naomi liếc mắt nhìn 【 Oda Sakunosuke 】, là một tay, xem ra ngài Dazai rất nhẹ.
Tanizaki Junichirou nhìn 【 Oda Sakunosuke 】 không chút do dự trói Dazai Osamu vào giường, mắt có hơi mở to, cảnh này giống với như ngài Dazai bị bắt cóc vậy.
Mặc dù tư thế này có thể được xem là một kiểu "bắt cóc" khác.
Miyazawa Kenji nhìn Dazai Osamu từ đầu đến chân bị trói chặt không thể cử động, vẻ mặt đầy thông cảm.
Mũi rất ngứa nhưng lại không thể gãi, mặc dù chưa từng trải qua cảm giác này nhưng cậu biết nó rất khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro