083
Edit + beta: HngThnhNgan
――――
Nakajima Atsushi: "Nói vậy, chẳng phải ngài Dazai là một phú ông ẩn danh sao?"
Vẻ mặt của Tanizaki Junichirou nghiêm túc bổ sung thay Nakajima Atsushi: "Với lại, có được ngài Dazai chẳng khác nào có cả một kho tiền."
Mặc dù là tiền giả, nhưng cũng khiến người ta không phân biệt được đây là những tờ tiền giả hoàn hảo.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của tất cả mọi người muốn nói lại thôi.
【 Sau khi mang chàng trai vào nhà và tạm thời hoàn thành xong việc xử lý khẩn cấp các vết thương trên người, Oda Sakunosuke khoanh tay tay nhìn xuống chàng trai.
Hơi thở của cậu ta ổn định trở lại, cơ quan hô hấp và xương có vẻ đều không bị tổn thương, nhưng cậu ta vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Một giọng nói trong đầu Oda Sakunosuke ra lệnh, được rồi, ném cậu ta ra ngoài thôi, không có gì ngu ngốc hơn việc chữa trị cho một kẻ khả nghi như vậy.
Gã nên lắng nghe giọng nói này, đó mới là điều mà một người không ngoan sẽ làm.
Trước khi nghe theo lời khuyên của thiên thần, Oda Sakunosuke lại quan sát chàng trai một lần nữa.
Gã không có ấn tượng gì về khuôn mặt của người này, có lẽ không phải là người gã quen biết.
Nói là có lẽ, là vì nửa khuôn mặt của cậu ta quấn đầy băng, nên cũng chẳng rõ cậu ta thực sự trông như thế nào.
Lời tuy như thế, nhưng cậu ta trẻ hơn nhiều so với suy nghĩ ban đầu của Oda Sakunosuke, có lẽ vẫn còn ở độ tuổi mà người ta sẽ gọi là cậu bé.
Sau đó, Oda Sakunosuke nhớ đến xấp tiền mà cậu ta mang theo, cậu ta vẫn còn giữ nó.
Nếu quả thật có số tiền lớn như vậy, đối với một kẻ xuề xoà với đồng lương ít ỏi như gã, có thể xem là cả một gia tài kếch xù.
Nhìn tình hình mà nói, có lẽ gã có thể xem nó như một lời cảm ơn vì đã cứu mạng cậu ta, lặng lẽ bỏ nó vào trong túi của mình.
Nghĩ như vậy, Oda Sakunosuke với lấy xấp tiền giấy. 】
Sau khi đám người theo 【 Oda Sakunosuke 】 mang Dazai Osamu vào nhà, bọn họ nhìn 【 Oda Sakunosuke 】 xử lý vết thương giúp Dazai Osamu.
"Ngài 【 Oda 】 chắc sẽ nhận ra đó là tiền giả đúng không ạ?" Khi nhìn thấy 【 Oda Sakunosuke 】 với tay muốn lấy xấp tiền giả, Miyazawa Kenji nói.
Nakajima Atsushi: "Sẽ nhận ra thôi."
"Là sẽ nhận ra, và sau đó sẽ phát hiện rằng 【 anh ta 】 đã rước phải một của nợ." Sakaguchi Ango nói như thế.
【 Sau đó, Oda Sakunosuke mới biết được, hắn là một thằng ngốc nhất thành phố này.
Chàng trai này tấn công xe vận chuyển tiền đấy à?
Nhưng nếu đúng thật là như thế, gã có thể yên tâm quay lại bếp pha cà phê rồi.
Mặc dù nói những kẻ cướp xe vận chuyển tiền có xu hướng bạo lực, nhưng dù gì cũng chỉ là bạo lực thôi. Chỉ có nhân tố bạo lực thôi thì không đủ để gây ra sự kiện chấn động nào đâu.
Còn có một khả năng khác, đó chính là, những tờ tiền này đều là... giả.
Oda Sakunosuke tìm được chiếc kính lúp từ cuối phòng, cẩn thận kiểm tra chỗ tiền giấy trong tay. Đầu ngón tay cứng đờ vì ớn lạnh khẩn trương.
So sánh tiền giấy trong ví của gã, hoàn toàn nhìn không ra điểm khác biệt nào.
Là tiền giả hoàn hảo.
Điều này khiến Oda Sakunosuke cảm thấy chóng mặt, vậy thì, thứ gã cầm trên tay đang trở nên nguy hiểm như một đầu đạn hạt nhân cỡ nhỏ.
Gã ném xấp tiền lên bàn, không thể để lại thêm dấu vân tay nào trên đó nữa.
Sau đó đi về phía đặt điện thoại, nếu lập tức báo cảnh sát, có lẽ có thể nhờ các cơ quan có thẩm quyền xem xét xử lý. Trong trường hợp này, không thể chậm trễ.
Thời điểm đưa ống nghe lên tai, Oda Sakunosuke nghe thấy có một giọng nói khàn khàn phát ra từ hướng khác.
"Đặt ống nghe xuống."
Gã quay sang hướng phát ra giọng nói, phát hiện chàng trai kia không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, cậu ta đang ngước mắt nhìn gã.
Oda Sakunosuke nhìn ống nghe rồi lại nhìn chàng trai, sau đó nói: "Nếu từ chối, cậu sẽ làm gì nào?"
"Giết anh."
Câu nói này của chàng trai nhạt nhẽo tựa như một gói thức ăn thừa từ một cửa hàng bán đồ ăn ngon, ít nhất là đối với chàng trai này. Nhìn mắt cậu ta liền biết.
Lúc chàng trai nói từ 'giết anh', có vẻ như cậu ta chỉ đang nói một từ ngữ thông thường hàng ngày, như việc cắt móng tay, hay mua thuốc lá. 】
"Ngài 【 Oda 】 cũng nghi ngờ ngài Dazai tạo ra tiền giả ha." Tanizaki Junichirou nói.
Kunikida Doppo: "Đó là tất nhiên, dù sao cũng chẳng còn khả năng nào khác."
Miyazawa Kenji nhìn cử động của 【 Oda Sakunosuke 】, bối rối, "Ngài 【 Oda 】 tính báo cảnh..."
Vẻ mặt của Nakahara Chuuya bình tĩnh, "Gặp phải chuyện này nên báo cảnh sát ngay."
Nakajima Atsushi dời mắt, muốn nói lại thôi, nhưng... Anh Chuuya, chẳng phải anh cũng là Port Mafia sao?
Một Port Mafia báo cảnh sát gì thế, Nakajima Atsushi cảm thấy việc đó có hơi ảo diệu.
Yosano Akiko cẩn thận quan sát Dazai Osamu, từ lúc vừa mới nhìn thấy Dazai Osamu, cô vẫn đang suy nghĩ, hiện tại bọn họ đang ở thời kỳ nào.
Vốn dĩ bọn họ lấy độ tuổi của Dazai để suy đoán thời kỳ đó, nhưng bây giờ xảy ra một chút thay đổi.
Bởi vì ngoại trừ hiện tại, từ đầu đến cuối đều là ý thức thế giới dẫn dắt bọn họ, nhưng bây giờ ý thức thế giới lại không can thiệp.
Mà bọn họ lẽ ra phải trở về thế giới ban đầu vẫn ở nơi này.
Vậy đây có phải là sự tiếp nối của những chuyện đã xảy ra trước đó ở Port Mafia không?
Oda Sakunosuke cũng cảm thấy có hơi kỳ quái, nếu vào thời điểm này 【 hắn 】 vẫn chưa gia nhập Port Mafia, vậy thì đúng là hoàn toàn có thể vẫn đang xử lí những công việc khác.
Nhưng vấn đề là, nếu thật là vậy, thì lúc này không phải là lần đầu tiên 【 hắn 】 và Dazai gặp nhau.
Lần đầu bọn hắn gặp nhau hẳn là thời điểm cả hai đều đang ở Port Mafia mới đúng.
【 "Cậu định làm thế nào?" Oda Sakunosuke bỏ ống nghe xuống nhưng không gác máy.
Sau đó gã tiếp tục nói: "Khắp người cậu đều là vết đạn, cậu không thể di chuyển đi đâu được, và còn đang cận kề cái chết, cũng không thể tóm lấy cái chết."
"Muốn giết tôi trong tình trạng này, e là phải cần 200 người như cậu đấy."
"Không cần phiền phức như vậy." Chàng trai trẻ lạnh lùng nói, "Tôi là Port Mafia."
"Port Mafia," Oda Sakunosuke thận trọng trả lời: "Thế thì tôi đành phải làm theo lời cậu thôi."
"Tốt." Chàng trai cười khẽ một tiếng.
Nếu cậu ta thật sự là Port Mafia, nhất cử nhất động trước mặt cậu ta đều phải thật cẩn thận.
Đối mặt với Port Mafia, đồng nghĩa với bóng tối và bạo lực, ngay cả khi Oda Sakunosuke gọi cảnh sát tránh thoát cửa ải này, cũng không có gì đảm bảo rằng gã sẽ an toàn trong tương lai.
Con người có khoảng 200 khúc xương nên cũng không có gì lạ khi chúng bị nghiền nát thành một đống thịt bầy nhầy. 】
"Không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy dù có ở tình trạng như này, ngài Dazai vẫn có thể giết người khác." Tanizaki Junichirou nói.
Vẻ mặt của Miyazawa Kenji đồng tình: "Em cũng thấy vậy."
Nakajima Atsushi thầm nghĩ, đó là đương nhiên, dù sao đây cũng chính là ngài Dazai mà.
Yosano Akiko: "Hoạt động nội tâm của 【 Oda 】 phong phú thật đấy."
Thậm chí khuôn mặt đơ đến mức không nhìn ra được biểu hiện gì.
【 Oda Sakunosuke nhìn chằm chằm cậu ta khoảng ba giây, sau đó đi vào bếp.
Cứ để cửa mở như vậy, từ bếp cũng có thể nhìn thấy tình trạng của chàng trai.
Sau khi vào bếp, Oda Sakunosuke bắt đầu pha cà phê, đặt ấm nước lên bếp, dùng thìa khuấy nước, cho cà phê đã xay vào rồi châm nước sôi.
"Không được gọi cảnh sát, vậy bác sĩ thì sao?" Oda Sakunosuke nhìn nước nóng, hỏi, "Việc tôi làm chỉ là sơ cứu thôi. Nếu không để bác sĩ xử lý đúng cách, cậu sẽ chết đấy."
"Anh không cần phải lo," Chàng trai kéo hơi dài giọng nói không có tình cảm gì, "Mức độ như này chẳng là gì, căn bản không quan trọng. Tôi quen bị thương rồi."
"Thế à? Vậy thì tuỳ cậu." Oda Sakunosuke khuấy đều cà phê, đặt hẹn giờ, "Dù sao, đối mặt với một ác quỷ là Port Mafia, một người đưa thư bình thường như tôi cũng không thể chống lại được."
"Biết nghe lời là tốt. Vậy thì tiếp theo--" Chàng trai nói đến đây, bắt đầu ho dữ dội, rồi khạc cả ra máu tươi.
Oda Sakunosuke vội vàng chạy đến bên cạnh cậu ta, và quay đầu cậu ta sang một bên ngăn không cho máu mắc kẹt trong cổ họng.
Kiểm tra vòm miệng của cậu ta, nhưng trong trường hợp này thì không thể xác định được chỗ nào đang chảy máu. Có thể chỉ là một vết thương ở miệng, hoặc cũng có thể là xuất huyết nội tạng, Oda Sakunosuke không nhìn ra được. 】
Vẻ mặt của Nakajima Atsushi ngưng trọng, "Chỉ sợ là ngài Dazai không muốn gọi bác sĩ."
"Tên nhóc này, cho dù có bị thương ở mức độ nào cũng cứ để nó phát triển không thèm quan tâm chút nào." Nakahara Chuuya tức giận: "Mỗi lần bị thương, cậu ta đều như thể đây không phải là cơ thể của mình vậy."
Khát khai được chết mãnh liệt như vậy, nhưng mỗi lần đều không được toại nguyện, thật sự là ông trời mở mắt.
Tên Dazai này đáng lẽ phải được nguyền rủa bằng tai hoạ sống lâu trăm tuổi mới vừa.
Sakaguchi Ango không nói gì, nhìn 【 Oda Sakunosuke 】, chẳng phải vào lúc này nên càu nhàu về thói quen hay bị thương của Dazai sao?
Quả nhiên là, cho dù như thế nào, 【 Odasaku 】 cũng sẽ không càu nhàu.
"Ối--!"
Nhìn thấy Dazai Osamu khạc cả ra máu, đám người trong nháy mắt khẩn trương lo lắng bước tới.
【 "Đến bệnh viện điều trị mau. Nếu cứ như vậy cậu sẽ chết thật đấy." Oda Sakunosuke nói.
"Thế thì tuyệt." Chàng trai nhỏ giọng nói: "Cứ để tôi chết như thế này đi."
Căn phòng giống như có một luồng gió lạnh vừa thổi qua.
Oda Sakunosuke nhìn chàng trai, cậu ta không nhúc nhích nhìn chằm chằm trần nhà. Không cảm xúc, cũng không suy nghĩ, biểu cảm hết sức bình thường tựa như vừa nói về tuổi tác của cậu ta mà thôi.
Oda Sakunosuke không dám tin vào mắt mình, thậm chí còn không cảm thấy như có người đang nằm ở đó.
Nếu như bây giờ không phải sáng sớm mà là đêm khuya, gã sẽ nghĩ rằng mình nhìn thấy ma hay ảo giác nào đó khi nhìn chàng trai.
Hôm nay, những điều kỳ lạ cứ liên tiếp xảy ra, khiến Oda Sakunosuke cảm thấy cuộc sống của gã dường như đang đi chệch hướng.
"Được thôi," Oda Sakunosuke nói: "Cậu muốn chết thì cứ việc, mạng sống này là của cậu, và tôi sẽ không ngắn cản, nhưng cậu mà chết ở đây thì phiền lắm."
"Nếu cậu chết ở đây, sẽ không ai có thể làm chứng với chính quyền rằng vết thương trên người cậu không phải là do tôi gây ra. Và tôi sẽ bị bắt giữ."
"Bị bắt giữ hoặc bị Mafia giết, anh muốn cái nào?"
Oda Sakunosuke nhìn chằm chằm cậu ta, nói: "Đây thực sự là một câu hỏi khó." 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro