Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

081

Edit + beta: HngThnhNgan

――――



Ở đầu cầu thang, một chiếc vali quá khổ đang đứng mà không có ai giữ —— Không phải vậy.

"Xin chào mọi người, tôi là tiến sĩ Wollstonecraft... Ồ, đây chính là quốc gia được nhắc đến đó ư. Nó lớn hơn một chút so với trên bản đồ nhỉ."

Bóng dáng nhỏ bé xuất hiện từ phía sau chiếc vali, dù có nhìn như thế nào...

"Cô ấy bao nhiêu tuổi vậy?"

Đó là một cô gái, tóc vàng áo trắng. Mặc dù chiếc vali rất lớn, nhưng tầm vóc của cô ta lại nhỏ đến mức bị chiếc vali hoàn toàn che mất.

Cô gái đeo một cặp kính gọng tròn to che nửa gương mặt, mà trước ngực cô ta, có hơn 20 huân chương khen thưởng dành cho những người có thành tích trong ngành khoa học.

"Khoan, khoan đã..." Nakahara Chuuya khẽ nhắn mặt một cái.

"Chuyện này càng ngày càng thú vị rồi nha." Dazai Osamu vui vẻ nở nụ cười.


Tanizaki Junichirou chấn động kinh ngạc: "【 Cô ta 】 chính là tiến sĩ Wollstonecraft ư?!"

Sau khi hết khiếp sợ, Tanizaki Junichirou lại nhìn thấy trước ngực 【 cô ta 】 có treo hơn 20 huân chương, con mắt trợn sắp rụng ra ngoài.

Nhiều huân chương như vậy... Đỉnh thật đấy!

Rõ ràng trông cũng tầm tuổi bọn họ, vậy mà đã có những thành tựu như thế này rồi!  Người có thể tạo ra ngài 【 Adam 】 giống người như vậy, là một tiến sĩ.

Không giống bọn họ chỉ là một cô cậu sinh viên, cùng lắm là trở thành thành viên của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang có dị năng lực.

Ài... Con người cũng không thể so sánh, không so sánh sẽ không có đau thương.

Nakajima Atsushi: "Cơ thể bị vali che khuất hoàn toàn như thế... 【 Cô ta 】 không bước ra tôi còn tưởng rằng không có người đấy."

Sự so sánh và giống nhau về chiều cao này... Ánh mắt của Nakajima Atsushi khẽ dời, giống với ngài 【 Chuuya 】.

Nakajima Atsushi không muốn lúc nào cũng chú ý đến chiều cao của 【 Nakahara Chuuya 】, thật sự là cậu cũng không biết tại sao lại ngay lập tức liên tưởng đến chuyện này.

Cô gái cầm chiếc vali quá khổ —— Hay đúng hơn là bám chặt chiếc vali đang được kéo xuống dưới, khó khăn bước xuống lối đi.

"Hộc hộc... Tôi là, tiến sĩ Mary · Wollstonecraftl · Godwin · Shelley, hộc hộc, phù." Cô gái nhỏ vừa bước xuống bậc thang, bám vào vali nặng nề của mình nói như vậy.

"Mặc dù mọi người đều nói tôi là một cô gái có bộ óc thiên tài, hộc hộc, nhưng những người này sẽ không nhìn thấy bản chất mọi thứ, hộc hộc."

"Những thành tựu của tôi đều là do dựa vào dị năng lực mà có được, bất kể là thiết kế gì cũng có thể thực hiện được. Hộc hộc, bởi vì tôi là một thiên tài."

"Này, mấy người không chuyển vali giúp cô ấy vậy có ổn không?" Nakahara Chuuya không nhịn được hỏi dò ông cụ có râu bên cạnh.

"Hô hô hô, tiến sĩ sẽ không để cho người khác đụng vali của mình, là tính cách của cô ấy." Ông lão cởi mở cười, "Ngay cả khi đối phương là nữ vương bệ hạ cũng không thể mang chúng đi."

"Nếu ngài ấy đem nó đi, cô ấy sẽ bắt đầu khóc và la hét, trông như một đứa trẻ quay ngược lại mười năm."

"Nếu cô ấy còn nhờ, chẳng phải sẽ ở trong bụng mẹ sao?" Vẻ mặt của Nakahara Chuuya không kiên nhẫn nói.

"Với cả, đừng nhìn tiến sĩ như thế, cô ấy vẫn thực sự mong đợi chuyến đi này đấy."

"Chiếc vali đó chứa đầy những thứ cần thiết khi đi du lịch cô ấy yêu thích. Và cô ấy sẽ không bao giờ để bất cứ ai cầm giúp."

... 】

"Trông vất vả thật đấy." Nhìn cô gái đang cố sức khó khăn bước xuống cầu thang, Miyazawa Kenji nói: "Sao không nhờ ai đó phụ mang đồ cho?"

Nakajima Atsushi im lặng mấy giây, phỏng đoán có thể là vì lòng tự trọng của mình rồi, hoặc cũng có thể đơn giản là không thích ai đó chạm vào đồ của mình.

"Ha ha ha ha." Tanizkai Junichirou gượng cười, "Ngài 【 Chuuya 】 nói mấy câu xéo sắc thật đấy."

...

Vẻ mặt kia của Dazai là có ý gì vậy hả?! Trong lòng Nakahara Chuuya cảm thấy có chút quái dị.

"Mặc dù nói đừng để bụng, nhưng có lẽ ngài 【 Chuuya 】 đã xem ngài 【 Adam 】 như người bạn đồng hành chí cốt rồi." Nakajima Atsushi nói.

Với lại người bạn chí cốt hi sinh tính mạng để cứu mình, làm sao mà người ta không để tâm đến điều này được?

Trong khi Dazai Osamu và Nakahara Chuuya kinh ngạc, tiến sĩ Shelley chỉ thị cho cấp dưới: "Lâý nó ra."

Thế là cấp dưới cầm một ống đen dài bằng cánh tay tới.

"Thế nên tôi, một kẻ với bản tính cố chấp đã đưa vào trong cơ thể anh ta một chương trình con có thể tháo rời và bộ nhớ không bị biến mất. Tôi đã giữ bí mật với chính phủ."

Nói rồi, tiến sĩ Shelley nhận được từ cấp dưới một ống đen, lấy ra thứ ở bên trong.

"Đây."

Vật có hình dạng như cánh tay, thật sự là một cánh tay thật.

Là cánh tay phải của Adam, khi Nakahara Chuuya thoát ra khỏi cơ thể con quái vật Guivre, giật cậu ta ra và xuyên vào lòng đất.

"Đây là..." Trên khuôn mặt của Nakahara Chuuya hiện ra dấu hỏi chấm, "Sau khi sự cố xảy ra, tôi cũng đã tìm kiếm hiện trường nhưng rốt cuộc vẫn không tìm thấy cánh tay của Adam đâu. Sao nó lại ở đây?"

"Nói vậy, không bằng nói đây là việc nên làm nhỉ?" Tiến sĩ Shelley đặt ngón tay lên chiếc vali quá khổ. Tín hiệu sinh trắc học đã được xác thực, khoá tự động được mở ra.

Bóng người xuất hiện từ bên trong chiếc vali nhận lấy cánh tay đó, vừa tự gắn nó vào vừa nói: "Cậu Chuuya muốn nghe câu chuyện cười nhạt nhẽo của robot không?"

Nakahara Chuuya ngu ngơ vẫn đứng tại chỗ, duy trì bộ dáng vì kinh ngạc mà há to mồm. Cuối cùng cậu ta chậm rãi hít một hơi, thật sâu, một hơi thật thật sâu.

Sau đó, biểu hiện thay đổi giống như sắp nổ, "... Ha ha!" Cậu ta cười như vậy.
"Đây là!"

"Cánh tay của ngài 【 Adam 】!"

Lên tiếng gần như là đồng thời, Tanizaki Junchirou và Nakajima Atsushi nhìn nhau.

Miyazawa Kenji: "Anh ấy vẫn còn sống."

"Nhưng sao muốn thu thập cánh tay của ngài 【 Adam 】 vậy ạ?" Miayzawa Kenji không hiểu.

Kunikida Doppo nhíu mày, lập tức buông lỏng, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ 【 cô ta 】 có cách hồi sinh 【 Adam 】?"

Dù sao cũng là người đã tạo ra 【 Adam 】, hẳn là sẽ có cách.

Quả nhiên, sau một khắc bọn họ liền thấy 【 Adam 】 giống thường ngày muốn kể một câu chuyện cười nhạt nhẽo.

Tất cả giống như chưa từng xảy ra.

Ngay lúc Yosano Akiko chuẩn bị phát biểu của mình, không gian đột nhiên bắt đầu thay đổi.

Chỉ thấy cơ thể của 【 Nakahara Chuuya 】 lóe lên một lần, lặp đi lặp lại mấy lần như thế, dần dần phân giải thành ảo ảnh.

Cùng lúc đó, ngoại trừ Dazai Osamu, tất cả mọi người bắt đầu phân giải.

"Chuyện... Chuyện gì thế?" Tanizaki Junichirou mờ mịt.

Miyazawa Kenji lắc đầu: "Em cũng không biết."

So với nghi ngờ của bọn họ, sự chú ý của Fyodor ngược lại lại tập trung trên người Dazai Osamu.

Tại sao những thứ khác đều dần dần biến mất, mà Dazai Osamu vẫn không thay đổi gì?

Edogawa Ranpo mở mắt ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Dazai Osamu giờ phút này nhắm mắt vô cùng khác thường.

"Ngài Dazai...?" Nakajima Atsushi nhìn Dazai Osamu chậm rãi mở mắt, luôn cảm thấy có chỗ nào không giống.

Nhìn vào đôi mắt màu diều dường như có linh hồn rót vào đó, khoé môi Fyodor không nhịn được cong lên, chính chủ rốt cuộc đã đến.

"Hoá ra là 【 các người 】 thật..." Cơ thể của Dazai Osamu khẽ cử động, chuyển hướng bọn họ, đôi mắt màu diều mang theo ý cười không hiểu sao khiến người ta phát lạnh, "Tìm các người dễ thật đấy."

Cùng lúc đó, sau lưng Dazai Osamu đột nhiên xuất hiện một cái đầu, là một cô gái.

"Elise ~!" Thấy cô gái, Mori Ougai che giấu cảm xúc trong mắt, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên vui đến phát khóc, "Cuối cùng em cũng đã trở về Elise!"

Ông ta chực khóc nói, bước nhanh đến trước mặt Elise, nắm lấy tay cô lảm nhảm không ngừng.

Elise tùy ý để Mori Ougai nắm lấy tay của mình, thấy ông ta nói không có mình sẽ xảy ra chuyện gì, không kiên nhẫn liếc mắt, đừng tưởng rằng cô không biết Rintarou muốn làm gì.

Chỉ là cô đang đứng phía sau người này, và ông ta muốn quan sát người này ở khoảng cách gần mà thôi. 

Trái tim lão đàn ông.

Dường như ý thức được gì đó, Akutagawa Ryuunosuke có vẻ hơi giật mình, tiếp theo đó con ngươi đen láy sáng lên, liền vội vàng tiến lên một bước, "Ngài Dazai! Tôi——"

Dazai Osamu nhìn lướt qua cậu, ánh mắt ngẫu nhiên lướt qua từng người một ở đây, lúc ánh mắt lướt qua Oda Sakunosuke có hơi dừng nhưng không thể nhận ra.

Anh bất động thanh sắc dời ánh mắt, coi nhẹ những ánh mắt nóng bỏng vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, nâng tay lên để lộ ra ánh sáng lơ lửng trong tay lại còn chứa màu hồng kỳ quái, thì ra là ý thức thế giới.

Dazai Osamu nhướng mày, độ cong của khóe môi vẫn không thay đổi.

Mắt trần có thể thấy ý thức thế giới run lên, màu hồng dập dờn biến thành màu trắng, thần không muốn rời xa bay lên từ lòng bàn tay của Dazai Osamu.

"Ngài Dazai." Nakajima Atsushi nhìn chằm chằm Dazai Osamu, trong lòng cậu có vạn ngôn ngàn ngữ, cuối cùng chỉ thành một câu.

Dazai Osamu thu tay lại, nhìn Nakajima Atsushi, giương môi cười nói: "【 Atsushi 】."

Thấy thế, ánh mắt hung ác của Akutagawa Ryuunosuke lập tức đâm về phía Nakajima Atsushi, tên Người Hổ chết tiệt lại dám vượt lên trước một bước nhận được lời đáp lại của ngài Dazai!

Rõ ràng cậu mới là người đầu tiên gọi ngài Dazai, thế mà lại để tên Người Hổ chết tiệt đấy nhận được lời đáp lại!

"Dù là thế, nhưng," Dazai Osamu thu tầm mắt lại, ánh mắt nhìn lướt qua cảnh vật xung quanh, "Nhìn trộm người khác cũng không phải là một thói quen tốt, đúng chứ?

Nên là, dừng lại thôi."

Đám người im lặng, mặc dù rất muốn xem tiếp, nhưng bọn họ cũng muốn tôn trọng ý kiến của Dazai Osamu.

"... Ngài Dazai." Ý thức thế giới nhìn Dazai Osamu, muốn nói lại thôi.

Mãi một lúc lâu, cuối cùng thần vẫn lên tiếng: "Ngài Dazai, tại sao... Trong thế giới của tôi lại không có anh?"

Đôi mắt của Dazai Osamu nhắm lại, nói: "Vấn đề này... Có quan trọng không?"

Nakajima Atsushi kích động nói: "Sao lại không quan trọng! Ngài Dazai, anh rất quan trọng với chúng tôi!"

Những người khác cũng nhao nhao bày tỏ ý kiến.

Nhưng lúc những người khác bày tỏ ý kiến, biểu cảm của Dazai Osamu vẫn không thay đổi, trên khuôn mặt vẫn duy trì nét mặt dịu dàng.

"Cho dù như thế nào, tốt nhất các người vẫn nên quay về đi thôi." Dazai Osamu không nhiều lời, giọng điệu chỉ nhẹ nhàng nói như vậy.

Dù sao anh cũng không có thời gian dành cho bọn họ, vẫn còn mười chín thế giới đang chờ anh hoàn thành.

Nói rồi, ánh mắt anh chuyển hướng ý thức thế giới.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro