Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

065

Edit + beta: HngThnhNgan
————



"Ồ chào Chuuya, buổi tra tấn thế nào?" Dazai Osamu cười nhếch khóe miệng, "Mặc dù tôi có kế hoạch giải cứu cậu trước khi cậu bị tra tấn, nhưng lại thôi do nó quá chán."

"Cậu!" Verlaine sửng sốt một hồi, sau đó lại gật đầu như hiểu ý, "Thì ra là thế, vậy đó là hai đứa sao?"

Nakahara Chuuya và Dazai Osamu đứng cạnh nhau, điều kinh ngạc chính là, dường như có một loại cảm giác hoàn hảo nào đó.

Hai cậu bé với hai tính cách hoàn toàn khác nhau.

Đám người tò mò định ngẩng đầu nhìn, nhưng vào lúc này, có cái gì đó chợt lóe lên từ trong tầm mắt của bọn họ, sau đó là một tiếng vang thật lớn.

Miyazawa Kenji há to miệng, hồi lâu nói: "Đúng là có vật lạ rơi từ trên trời xuống..."

Cậu cũng chỉ tự nhiên nói vậy.

Cậu quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng vang, nhưng không thấy rõ được là cái gì.

"Hóa ra vật lạ là ngài 【 Chuuya 】..." Nhìn 【 Nakahara Chuuya 】, Nakajima Atsushi sửng sốt nói.

"Hả? Cậu đang nói cái quái gì thế?" Nakahara Chuuya nhìn lướt qua Nakajima Atsushi, sau đó ánh mắt chuyển về hướng kẻ cầm đầu.

"Cười cái gì mà cười! Thật là!" Nakahara Chuuya nhẫn nhịn không trừng mắt.

Tanizaki Junichirou: "Thảo nào ngài Dazai lại nói rằng nhịp thở và cách thức chiến đấu của ngài 【 Chuuya 】 anh ấy lại rõ như lòng bàn tay."

Đúng là có thể dự đoán được thật...

Miyazawa Kenji: "Ngài Dazai có radar tên là radar 【 Chuuya 】 sao?"

Chuẩn như vậy.

Sakaguchi Ango khẽ liếc mắt lên phía trên đầu Dazai Osamu, "Không thể không nói, tránh đi chiều cao của Dazai... Cũng thật phù hợp." (Lúc Chuuya đá gạch vụn sượt qua đầu Dazai ở cuối chap trước.)

Bay sượt qua.

Với lại, nếu Dazai mà không cúi đầu, e là đầu nở hoa rồi.

Khóe môi Ozaki Kouyou khẽ cong lên, mặc dù Dazai và 【 Chuuya 】 chưa bao giờ nói một câu tử tế kể từ lúc xuất hiện, chỉ là cãi nhau, nhưng bất tri bất giác hai người họ đứng chung một chỗ cũng rất hoàn hảo hài hòa.

"Mọi người không cảm thấy cảnh này rất quen sao?" Nhìn Dazai Osamu và 【 Nakahara Chuuya 】 đứng cạnh nhau, Higuchi Ichiyou nói.

Kunikida Doppo nói một câu: "Từng xuất hiện trong ký ức của Dazai."

Những người khác cũng nhớ tới.

Nakajima Atsushi: "Ra là lúc này à."

Miayazawa Kenji: "A? Vậy em cũng có cảm giác như cảnh xuất hiện vừa rồi với ngài【 Chuuya 】 dường như đã từng thấy ở đâu đó rồi..." 

Cậu cúi đầu suy nghĩ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Đúng rồi! Là lần ngài Chuuya bố trí tiệc chào mừng cho ngài 【 Chuuya 】!"

"Lúc đó, chẳng phải ngài 【 Chuuya 】 đột nhiên xông tới hét lên một tiếng sao?  Nhờ vậy mới thoát khỏi mấy cái bẫy mà ngài Dazai đã tỉ mỉ giăng ra."

Nói đến chuyện này, Nakahara Chuuya chỉ hừ cười một tiếng.

May thay lúc đó 【 hắn 】 tránh được, nếu không lấy cái thân hình gầy gò khi đó của thằng nhóc Dazai, chỉ e là sẽ phải nằm trên giường mấy tháng.

Tanizaki Junichirou: "Có vẻ như không chỉ vậy, vào cái đêm Song Hắc phục sinh ấy, ngài 【 Chuuya 】 cũng xuất hiện với một tảng đá khổng lồ nữa."

"Tôi nghe nói chính hai đứa đã tự tay giết chết Rimbaud." Verlaine nói.

Dazai Osamu thờ ơ nói: "Anh muốn trả thù à? Anh Verlaine."

"Không." Verliane lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, "Với tôi, trước khi hai đứa giết cậu ta, cậu ta đã chết từ lâu rồi. 

―― 9 năm về trước, ngay giây phút tôi bắn và sau lưng cậu ấy..." 

Dazai Osamu nhìn vào vẻ mặt của Verlaine, bước về phía trước một bước, "Anh có biết tại sao tôi lại đến đây trước mặt anh không? Anh Verlaine."

Khuôn mặt của Dazai Osamu xuất hiện dấu hiệu của sự tính toán sắc sảo, "Bởi vì tôi đã câu đủ thời gian. Anh sẽ chết vì tội trở thành kẻ thù của Port Mafia."

Đối mặt với bản án tử lạnh lùng vừa được tuyên bố này, Verlaine chỉ nhún vai: "Có lẽ vậy. Tôi đã bị đe dọa nhiều lần rồi, nhưng cuối cùng thì tôi vẫn thoát được."

Gã nắm lấy cổ N đang sợ hãi lùi lại, họng súng của Adam di chuyển theo chuyển động của gã.

Dazai Osamu trầm lặng nói: "Dị năng lực của anh rất mạnh, nhưng tôi đã có thể hiểu bao quát về nó. Từ giờ trở đi, chúng tôi chỉ dùng sức mạnh để nghiền nát anh mà thôi."

Đột nhiên Verlaine cười, trông rất vui vẻ, "Cậu hiểu dị năng lực của tôi ư?"

Gã giơ cánh tay lên trần nhà, sau đó biểu cảm lập tức biến mất.

Cùng lúc đó, hệ thống của Adam đồng loạt vượt giá trị cực đại.

Tanizaki Junichirou: "【 Verlaine 】 và 【 Rimband 】 đã biết nhau trước đó rồi, nhưng đã rạn nứt ư?"

Nakajima Atsushi lắc đầu: "Tôi không rõ lắm."

Miyazawa Kenji: "Những điều mà ngài Dazai biết có lẽ là biết được từ 「 Ghi chú của Rimbaud 」."

Nhìn vẻ mặt của 【 Verlaine 】, Kunikida Doppo nhíu mày, "Đừng nói là 【 anh ta 】 tính mở nó ra nhé?"

Sự thật cũng chứng minh phỏng đoán của Kunikida Doppo là chính xác.

"Nguy rồi." Adam muốn nói như vậy, nhưng mọi âm thanh đều bị hút đi vào và biến mất, tất cả ánh sáng trong căn phòng biến mất, sau đó làn sóng xung kích truyền qua căn phòng.

Ngay sau làn sóng xung kích, là một luồng sáng đen.

Qua vài giây, do sóng điện từ cực mạnh, các cảm biến trên bề mặt của Adam dừng lại trong lúc nhất thời, sau khi khôi phục, Adam ngay lập tức kiểm tra xung quanh.

Nakahara Chuuya và Dazai Osamu đều bình an vô sự, ngay chỗ đó họ không hề di chuyển. Hai người cùng nhau nhìn lên phía trần nhà, mặt không đổi nhưng miệng há hốc.

Adam cũng nhìn theo tầm mắt của bọn họ.

Trần nhà ―― không có.

"Này, Dazai chết tiệt, cậu nói cậu đã hiểu bao quát dị năng lực của ổng."

"Ừa."

Adam nhận thấy một cơn gió lạnh buốt thổi qua, gió bên ngoài, gió thổi từ không trung tới.

"Có đúng là... Cậu hiểu thật không thế?"

Ở nơi đó chính là một lối đi hình trụ khổng lồ, xuyên qua hàng chục trần nhà từ cơ sở sâu dưới lòng đất, là đường hầm thông thẳng lên trên mặt đất.

Các phiến đất bị đào lên tạo thành một chuỗi đồng tâm và kéo dài đến xa mãi. Xa hơn hướng đó, có thể nhìn thấy một vết cắt nhỏ trên bầu trời hoàng hôn.

Cả N, và Verlaine, đều không thấy đâu nữa.

Không ai có thể nói được một lời nào, vẻn vẹn là vì, linh cảm được về sự xuất hiện của một thứ không thuộc về thế giới này, chỉ có thể ngước nhìn nó như đang cầu nguyện.

Tanizaki Junichirou trợn mắt hốc mồm nhìn khung cảnh này, không nhịn được lên tiếng: "Ngài Dazai... Thật sự là hiểu được sao?"

Mạnh như vậy... Trần nhà cũng không còn...

"Hẳn là... Hiểu đi..." Ngay cả giọng điệu của Nakajima Atsushi cũng biến thành không kiên định.

Vẻ mặt của Nakahara Chuuya cũng đầy sự nghi ngờ, có thật là Dazai hiểu rõ dị năng lực của 【 Verlaine 】 không?

Chưa kể 【 Verlaine 】, Verlaine mà hắn quen thuộc cũng rất mạnh, thỉnh thoảng hắn và Verlaine cũng giúp đỡ nhau giao thủ, nhưng cũng nhận ra được từ đầu đến cuối anh ta nương tay, cũng không dốc toàn lực.

Hi vọng tên Dazai chết tiệt hiểu thật sự.

Akutagawa Ryuunosuke không nhìn 【 Verlaine 】 đã trốn thoát, chỉ nhìn chằm chằm Dazai Osamu.

Ánh mắt không có tiêu cự, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Sau đó bóng dáng của Dazai Osamu trong mắt cậu dần dần biến mất, con ngươi cậu hơi co lại, lấy lại tinh thần, phát hiện mọi thứ xung quanh bắt đầu phân giải.

Thời gian lại dịch chuyển.

【 Một tay người lái tàu vẫn nắm lái, nhìn chằm chằm màn đêm trước mặt.

Đây là một người lái tàu rất giàu kinh nghiệm với hai mươi bảy năm hành nghề. Cho dù trời có mưa, có gió hay thậm chí bom có dội xuống từ trời cao giữa trận Đại Chiến, thì người này vẫn giữ vững tay lái.

Nhưng kể cả với ông ta mà nói, thì công việc hôm nay vẫn khá bất thường. Đầu tiên, công ty đường sắt mà ông ta làm việc đã được mua lại chỉ sau một đêm, gồm các xe lửa và lịch trình vận hành đều được mua chung.

Sau đó ông ta được bảo đi lái tàu tạm thời, hơn nữa chỉ có một hành khách được phép lên tàu.

Cho dù ông ta có kháng nghị với sếp, thì câu trả lời nhận được cũng chỉ là "Cứ lái tàu đi và đừng hỏi gì hết", và "Nếu ông chạy trốn thì sẽ gặp chuyện xấu."

Người lái tàu lại nhìn cảnh vật trước mắt một lần nữa, cây cối đều chìm trong bóng tối, tất cả những gì có thể nhìn thấy chỉ có ánh sáng lóe lên từ đèn pha và đường ray tàu màu bạc.

Chỉ có những thứ này, mới cho thấy được con tàu còn chạy.

Chỉ sợ lời sếp nói đều là thật thôi, người lái tàu nghĩ, ở những thành phố khác thì không sao cả, nhưng đây là thành phố ma quỷ Yokohama, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Ngay cả khi với vị khách đơn độc kia, ông ta cũng không thể nổi lên sự quan tâm mà bắt chuyện. Bởi có làm thế, thì kết cục cũng có thể là đầu lìa khỏi cổ.

Lúc này, có thứ gì đó đang chuyển động trước màn đêm đen tưởng như kéo dài mãi mãi dưới đáy biển.

Đôi mắt được huấn luyện của ông ta đã bắt được chính xác một chuyển động từ đằng xa, là một con thú sao? Không, là tiếng xào xạc của cây ư? Không.

Là con người.

Có người đứng trên đường ray.

"Vẫn có thể lái tàu cho dù bom có dội xuống từ trời cao giữa trận Đại Chiến sao?" Tanizaki Junchiirou chấn động kinh ngạc, "Đây là nhân vật bí ẩn nào đây? Tố chất tâm lý mạnh như vậy!"

Mạnh hơn cậu nhiều.

"Người tài lánh mình nơi thành phố đấy." Yosano Akiko.

"Ai lại hào nhoáng đến vậy? Mua cả công ty đường sắt, còn mua cả các xe lửa và lịch trình vận hành nữa." Nakajima Atsushi kinh ngạc.

Miyazawa Kenji: "Chỉ có một người... Chẳng phải là tương đương với nhận thầu sao?"

"Tôi cảm thấy tác phong này có hơi quen quen..." Kunikida Doppo nhíu mày trầm ngâm.

"Đầu lìa khỏi cổ... Chắc không phải là 【 Port Mafia 】 đấy chứ?" Nakajima Atsushi nghĩ nghĩ, chần chừ nói.

Yosano Akiko: "Rất có thể."

Không chỉ người lái tàu thấy trên đường ray có người, cả bọn họ cũng nhìn thấy.

Higuchi Ichiyou: "Ai mà không sợ chết vậy, đứng trên đường ray như thế?"

Khốn thật, đại não nghĩ như vậy, người lái tàu đã nhanh chóng kéo thắng. Hơi nén được giải phóng, đoàn tàu giảm tốc phát ra tiếng kít chói tai của kim loại.

Nhưng vẫn không kịp, đoàn tàu tông mạnh vào bóng người. Nhưng, bóng người kia đã chặn đoàn tàu.

Đoàn tàu bị va chạm với luồng sức mạnh kinh người, toa đầu tiên bị dồn về phía trước bắn vọt lên trời. Đoàn tàu như một con rắn sắt đục khoét lao lên mặt đất, quật ngã cây cối rốt cục cũng ngừng lại.

Sau đó giống như bị kéo lại, toa xe đằng sau cũng văng khỏi đường ray, trượt theo phương ngang lật đổ vào trong rừng cây.

Bóng người chứng kiến toàn bộ quá trình ―― Verlaine thỏa mãn mỉm cười, mặc dù gã chặn đoàn tàu từ chính diện, nhưng cơ thể vẫn nguyên vẹn không vết thương nào.

Gã tiến đến, hướng đến toa nơi Mori Ougai đang ngồi. Sau khi nhảy xuyên qua một nửa dàn toa xe bị chôn sâu dưới mặt đất, vượt qua đống hệ thống điện sắp bắt lửa, cuối cùng cũng đến trước toa xe mục tiêu.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro