057
Edit + beta: HngThnhNgan
――――
Vốn là tưởng rằng chỉ cần cận kề cái chết, là có thể tìm được ý nghĩa sống, kết quả, cái gì cũng không tìm được...
Nakajima Atsushi sững sờ nhìn Dazai Osamu, hiện tại ngài Dazai không tìm thấy thứ mình đang tìm, và về sau cũng không tìm được ở 【 Port Mafia 】.
Vậy ở 【 Trụ sở Thám Tử 】 ngài Dazai tìm thấy sao?
【 "À à, tôi hiểu rồi." Verlaine nhắm mắt lại, "Chà, tôi hiểu cảm giác của cậu. Tôi bắt đầu cuộc hành trình với hy vọng rằng thứ gì đó sẽ thay đổi tôi."
"Nhưng nơi tôi đến chỉ toàn những thứ rác rưởi, vô dụng, nên tôi chỉ có thể chán nản thất vọng trở về, tôi cũng đã từng trải qua điều tương tự."
"Hít thở, ăn uống, bài tiết, chỉ là làm mấy thứ này không thể xem là sống. Đó là lý do tại sao chúng tôi bắt đầu chuyến đi này."
Vừa nói, Verlaine nhặt một đồng xu rơi trên mặt sàn, tiền xu màu bạc, không có gì khác thường, là đồng xu rất dễ bắt gặp.
"Cảm ơn rất nhiều vì sự giúp đỡ của cậu, Dazai." Sau đó gã búng đồng xu.
Ầm.
Đồng xu kia bay qua Dazai Osamu, xuyên qua bức tường sau lưng cậu ta, nó chỉ để lại một âm thanh như sấm cùng không khí méo mó.
Đồng xu nghiền nát đống phế thải bên ngoài container, một đường bay thẳng tắp và không hề rơi xuống, sau đó biến mất ở đường chân trời phía Tây.
Tất cả những gì còn lại là hơi nước từ kim loại nóng chảy và âm thanh vang vọng từ lúc miếng kim loại bị xé toạc.
"Để bày tỏ lòng kính trọng đối với nỗi tuyệt vọng của cậu, tôi sẽ để cậu lại rồi giết cậu cuối cùng." Nói xong, vẫn duy trì tư thế tay búng đồng xu, Verlaine mỉm cười.
Dazai Osamu không hề động đậy, dù cho đồng xu bay với tốc độ cực nhanh qua bên mình, nét mặt cậu ta vẫn không thay đổi.
"Tôi đang mong chờ nó quá đây." Nói xong, cậu ta mỉm cười. Nụ cười giống như nghe được âm thanh từ linh hồn vỡ vụn của mình.
Verlaine quay người, bước về phía cánh cửa.
Lúc tay của gã cầm tay nắm cửa, Dazai Osamu cất tiếng hỏi: "Vậy, bây giờ anh muốn đi đâu?"
Verlaine quay lại, lộ ra một nụ cười, như một nhà ảo thuật kết thúc màn trình diễn, nói: "Cậu biết rồi còn gì. Đồn cảnh sát." 】
Miyazawa Kenji phản bác quan điểm của 【 Verlaine 】, "Sự khác biệt lớn nhất giữa 【 anh 】 và ngài Dazai là, 【 anh 】 ăn uống, hít thở, bài tiết, còn ngài Dazai là hít thở, ăn uống, và cái chết."
"Không giống."
Nakajima Atsushi: "Ngài Dazai và 【 anh ta 】 còn lâu mới giống."
"Giúp đỡ chính là báo như này á?" Tanizaki Junichirou căm giận bất bình, đầu tiên là ra oai phủ đầu, sau đó là thông báo cái chết?
Akutagawa Ryuunosuke hiếm khi thấy tiếp lời Tanizaki Junichirou: "Ngài Dazai chắc chắn sẽ trả lại báo của 【 anh ta 】."
Miyazawa Kenji: "【 Anh ta 】 định đi tìm ngài 【 Chuuya 】ạ?"
Nakahara Chuuya lại là có phát hiện khác, 【 Verlaine 】 nói như vậy, vậy có nghĩa là đại biểu cho việc Dazai cũng biết 【 hắn 】 đang trong phòng thẩm vấn của Cục cảnh sát.
Tất cả mọi người nhìn vào bóng dáng bất động của Dazai Osamu sau khi 【 Verlaine 】 rời đi, rồi bóng dáng của Dazai Osamu dần dần mờ nhạt, ngay tiếp theo là mọi thứ xung quanh anh ta.
【 Một căn phòng trống trơn.
Kể cả là bàn, ghế, màn hình, đồ trang trí, cái gì cũng không có.
Chỉ có một cái thang đo dùng để đánh giá được gắn trên tường, căn phòng rộng bằng một hồ bơi nhỏ của trường học, thực chất là bể chứa nước tưới thí nghiệm cho trường hợp khẩn cấp.
Nakahara Chuuya bị treo trên tường trong phòng, vì cả hai cổ tay bị treo bằng dây điện nên cơ thể cậu ta không thể rơi xuống.
Sợi dây ấy phủ đầy gai nhọn, chúng đâm vào da thịt Nakahara Chuuya như răng nanh của thú hoang, khiến cho hai chân chỉ có thể miễn cưỡng chạm mặt đất.
Trang phục ở nửa thân trên đều bị cởi bỏ, để lộ nhiều lỗ súng hiện ra chảy máu. Vết đạn sâu nhất là ở ngực và bụng, có hai thanh cọc cắm vào hai lỗ súng.
Hai thanh cọc được nối với trần nhà, và từ đó có một dòng điện chạy dọc chúng.
Nakahara Chuuya rít lên.
Mùi của da thịt bị cháy thoang thoảng trong không khí.
Dòng điện đi vào từ hai thanh cọc, thoát ra bằng dây điện trên cổ tay cậu ta, đi qua toàn bộ cơ bắp, dây thần kinh, và cơ quan nội tạng.
Loại đau đớn này, tựa như toàn thân bị cắt thành từng khối thịt lớn nhỏ, đau đớn vì hối hận khi bản thân đã sinh ra trên thế giới này. 】
Sau khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, đám người kinh hãi.
"Sao ngài 【 Chuuya 】..." Miyazawa Kenji kinh ngạc nhìn Nakahara Chuuya bị treo trên tường trong một căn phòng.
Ai có thể bắt được ngài 【 Chuuya 】 và biến 【 anh ta 】 thành bộ dạng này...
Nhìn thiết bị và hoàn cảnh quen thuộc, Yosano Akiko chán ghét cau mày.
Ánh mắt của Nakahara Chuuya dừng lại, trầm ngâm, trong trí nhớ của hắn không có chuyện này.
Tanizaki Junchirou: "Là 【 Verlaine 】 làm sao?"
Nakajima Atsushi: "Có vẻ là không."
Sau khi nghe 【 Nakahara Chuuya 】 đau đớn rít lên, một vài người vì đồng cảm lây mà run lên một cái.
"Má ơi! Dòng điện đó..." Tanizaki Junichirou nhìn dòng điện, không nhịn được rùng mình một cái, "Nhìn thôi cũng thấy đau lắm rồi!"
"Thanh gỗ đó có thể dẫn điện sao ạ?" Miyazawa Kenji ngạc nhiên nói.
"Nó cũng giống như đứng dưới gốc cây vào ngày mưa sẽ bị sét đánh đấy." Tanizaki Junichirou ngẩn ngơ, sau đó trả lời.
【 "... Tôi sẽ giết chết ông." Nakahara Chuuya đang bị treo ngược gầm nhẹ nhìn chằm chằm camera đang chĩa vào mình ở trên trần.
Dòng điện lại chạy lần nữa.
Tiếng rít như một con thú hoang lại vang lên.
N đang theo dõi cảnh tượng đó từ phòng quan sát thí nghiệm, dòng điện văng khắp nơi, ngay cả phòng thí nghiệm cũng bị chiếu sáng do dòng điện, nhưng N còn không chớp mắt.
"Truyền 10ml midazolam." Nhìn chăm chú lên màn hình, ông ta ra lệnh cho trợ tá đứng bên cạnh.
"Nhưng nhịp tim..." Nghiên cứu sinh trẻ lo lắng nói sau khi kiểm tra chỉ số.
"Chỉ thế này nó không chết được. Cứ truyền vào."
Nghiên cứu sinh trẻ thao tác một số thiết bị.
Sau đó, một chất lỏng trong suốt chảy vào một trong bốn ống truyền đâm vào lưng Nakahara Chuuya, rồi biến mất vào cơ thể cậu ta.
Hai mắt của Nakahara Chuuya mở to, miệng gào thét đầy đau đớn như thể nội tạng đang bị giằng xé.
Dù vậy nét mặt của N không thay đổi chút nào, không có đồng tình, không có tàn nhẫn, cái gì cũng không có, ánh mắt của ông ta nhìn Nakahara Chuuya như nhìn một con số.
Phòng quan sát thí nghiệm bao gồm khoảng hơn hai mươi cái ghế, dụng cụ đo lường và ngiên cứu sinh.
Tất cả bọn họ vội vàng di chuyển, để tránh xảy ra vấn đề trong thí nghiệm quan trọng đang trong quá trình tiến hành, nên họ đang so sánh những thay đổi trạng thái với bản kế hoạch thí nghiệm. 】
"Nơi đó có người? Là ai?" Nakajima Atsushi nhìn về hướng 【 Nakahara Chuuy 】 đang nhìn, thấy được camera cố định trên trần.
Đám người cũng nhìn lại, sau đó dưới ánh mắt của bọn họ, camera cố định biến mất, biến thành một màn hình chiếu khổng lồ, phản chiếu nhiều người đang vội vàng đi tới đi lui, những nhân viên thí nghiệm mặc áo màu trắng.
Trong đó một cái người nghi là lãnh đạo đứng phía trên cùng.
"Midazolam? Đây là cái gì vậy ạ?" Miyazawa Kenji vô thức nhìn Kunikida Doppo.
Anh Kunikida là thầy giáo, hẳn là biết phải không ạ?
Kunikida Doppo nhìn ra ý tứ trong mắt Miyazawa Kenji, trong nháy mắt nghẹn họng, "Tôi đã từng là giáo viên dạy toán, không phải dạy y."
Hắn chỉ là một thầy giáo đã từng dạy toán mà thôi.
"Midazolam là một loại thuốc an thần gây tê thuộc nhóm benzodiazepines, chủ yếu dùng để điều trị chứng mất ngủ."
"Nó cũng có thể được sử dụng để gây mê trước khi phẫu thuật hoặc kiểm tra chẩn đoán, có thể nâng cao tác dụng giảm đau của thuốc gây mê." Mori Ougai đã tốt nghiệp ngành y của Đại học Tokyo nói.
Mori Ougai: "Nếu dùng quá liều lượng chỉ một chút thôi là sẽ xuất hiện sự gia tăng tác dụng ức chế, từ an thần quá mức dẫn đến hôn mê, rối loạn tâm thần, vô cảm, cơ bắp rã rời hoặc hưng phấn bất thường."
"Những người dùng nó có thể sẽ xuất hiện tình trạng bị rối loạn ngôn ngữ giao tiếp và rung giật nhãn cầu¹."
¹ 「 Rung giật nhãn cầu 」, hiện tượng chuyển động mắt không chủ ý, có thể khiến mắt cử động nhanh từ bên này sang bên kia, lên và xuống hoặc theo vòng tròn dẫn đến có thể làm mờ mắt một chút.
"Nhưng nếu dùng liều lượng quá nhiều sẽ bị hôn mê, mất phản xạ, suy hô hấp, ngạt thở, có nguy cơ tử vong."
Mori Ougai nhìn 【 Nakahara Chuuya 】, ánh mắt nặng nề, "Và 【 Chuuya 】 rõ ràng dùng liều lượng quá nhiều."
Nếu không nghiên cứu sinh kia cũng sẽ không có vẻ mặt đó.
Nhìn khuôn mặt của 【 N 】, Ozaki Kouyou nhíu mày, hình như cô đã gặp ông ta ở đâu rồi thì phải.
Cô cẩn thận lục tìm trong trí nhớ, lại chỉ nhớ rõ gương mặt này.
Lông mày của Ozaki Kouyou càng thêm nhíu chặt.
"Nếu vậy, chẳng phải ngài 【 Chuuya 】 đang gặp nguy hiểm sao?" Tanizaki Junichirou hỏi nhỏ.
Trong đầu cậu hiện lên một bóng dáng, có lẽ lúc này nên lập tức cần một ngài Dazai vạn năng.
【 "Chuuya, con có đau không?" N kề mặt sát cái loa, hỏi Nakahara Chuuya.
Nhưng Nakahara Chuuya đã lịm đi từ lâu, thế nên không có câu trả lời.
"Ba xin lỗi, giá mà có một cách khác." Giọng của N không có chút cảm giác tội lỗi nào mà nói: "Nhưng nếu muốn cứu con thì không còn lựa chọn nào khác."
N vừa nói, vừa nhìn sang một bên xác nhận số liệu thí nghiệm, rồi ông ta tiếp tục: "Giống như chúng ta tôn trọng ý chí của con,「 Aharabaki 」 cũng tôn trọng ý kiến của con."
"Nói đúng hơn, ý chí của con bị buộc vào nó. Chỉ cần con có ý chí rõ ràng thì 「 Aharabaki 」 không thể bị tách khỏi con."
"Đổi mới định nghĩa về dị năng lực, dị điểm duy nhất trong tầm kiểm soát tại đất nước này."
Giọng của N bị cắt ngang sau khi ông ta tắt loa ngoài, hỏi trợ tá bên cạnh: "Ảnh hưởng của modazolam thế nào?"
"Đã có vài dấu hiệu. Khoảng hai phút nữa sẽ có phản ứng rõ ràng."
N gật đầu, ra chỉ thị: "Tiêm thêm 20ml nữa." 】
Đáy mắt Higuchi Ichiyou hiện lên một tia căm ghét, "【 Ông ta 】 còn mặt dày mà hỏi 【 Chuuya 】 có đau không nữa?"
Vẻ mặt của Akatagawa Gin lạnh lùng: "Một kẻ dối trá."
Nakajima Atsushi nhìn 【 N 】, trong lòng không rét mà run, cảm giác mọi việc 【 ông ta 】 làm và từng lời nói ấy đều khiến người ta ớn lạnh.
"【 Ông ta 】 còn dám tăng thêm 20ml! Cặn bã! Đúng là quỷ mà, 【 ông ta 】 không phải là người!" Tanizaki Junichirou nói.
【 N lại lên tiếng, "Chuuya, tình hình hiện tại là nhân cách của con đang chiếm ngự dây cương của 「 Aharabaki 」."
"Nói cách khác, nếu giết con, chúng ta sẽ mất một dị điểm đáng giá nằm trong tầm kiểm soát."
"Ngược lại, ngay cả khi dùng nhân cách của người khác phủ lên trên con, nó có thể tạo ra xung đột giữa nhân cách đang tồn tại của con và nhân cách mới sẽ khiến 「 Aharabaki 」 trở nên hung hăng hơn nữa."
"Mà chúng ta không muốn phòng thí nghiệm này lại bị thổi bay nữa đâu." N lấy giọng điệu không ai nghe được mà cười nhạo với trò đùa của mình, nhưng nụ cười kia dường như trong một nháy mắt liền biến mất.
"Rồi còn có thứ này."
N xoay tròn một nút vặn trên bảng điều khiển.
Một dòng điện lớn chạy xuyên qua thanh cọc nối với trần nhà, nó đâm vào vết thương của Nakahara Chuuya, đau đớn tập kích toàn thân như muốn chia năm xẻ bảy Nakahara Chuuya.
Nakahara Chuuya bởi vì đau đớn dữ dội mà gầm lên, cơ thể vặn vẹo, giãy dụa để thoát khỏi đau đớn, nhưng điều này chỉ khiến dây điện quấn quanh cổ tay ghim chặt vào người, chảy máu. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro