Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

051

Edit + beta: HngThnhNgan
————





Dazai Osamu: "Mắt anh tốt lắm. Với cả nội dung của cuốn sách này rất quan trọng."

"Quan trọng ạ?" Elise nghiêng đầu, mái tóc vàng thật dài xõa xuống trước ngực.

"Ừa, rất quan trọng." Dazai Osamu nhìn trên cuốn sách đột nhiên xuất hiện bốn chữ, mà lại còn chuyển động.

Đôi mắt anh nhắm lại, đầu ngón tay sờ nhẹ bốn chữ chuyển động kia.

Là con sên đó sao?

Sau khi bốn chữ đó và đầu ngón tay của Dazai Osamu chạm nhau, nó phát ra một luồng ánh sáng chói mắt, và từ trung tâm từng vòng từng vòng gợn sóng lan ra xung quanh, cho đến không còn dấu vết.

Ánh mắt Dazai Osamu hơi ngừng lại, vẻ mặt dần dần lạnh xuống.

Elise nhìn khung cảnh này, chỉ cảm thấy cơ thể trong chớp mắt trong suốt, nhưng rất nhanh liền biến mất, loại cảm giác này thoáng qua liền mất.

Ngăn cản mục đích của Thiên Nhân Ngũ Suy, thật sự, thật sự là đúng đắn sao?

Nakajima Atsushi ngồi trong góc tường, lại như đang đắm mình vào bóng tối vô tận không thấy ánh sáng.

Cậu ta không biết, đây không phải điều cậu ta có thể quyết định.

Cậu ta nhìn về phía trước, đôi mắt mở to, nhìn thấy mọi người của Trụ sở Thám Tử đột nhiên xuất hiện.

—— Ngay cả chuyện này mà cậu cũng không biết à?

—— Thất bại là không thể chấp nhận.

——  Anh không cần phải làm gì hết.

Cậu ta còn thấy bóng dáng của Fitzgerald.

—— Không ai trông chờ gì vào cậu đâu, cậu nhóc tội nghiệp.

Nhìn Fitzgerald chế giễu, ánh mắt Nakajima Atsushi dần dần ảm đạm, nhưng cậu ta nhìn bóng dáng đột nhiên xuất hiện sau lưng Fitzgerald, con ngươi hơi co lại.

Akutagawa...

Cậu nói với tôi cái gì?

—— Nhìn bên ngoài đi.

Ánh mắt Nakajima Atsushi dừng lại, quay đầu nhìn về phía cổng, sau đó nhìn thấy ngài Dazai.

Chỉ thấy anh Dazai đứng ngay trước cánh cửa mở rộng chỉ tay vào đó, không nói một lời.

Anh Dazai...

Trong tầm mắt hơi chuyển động của mình, Tanizaki Junichirou thấy 【 Nakajima Atsushi 】 co ro trong góc tường, " 【 Atsushi 】?"

Này là sao?

Ngăn cản mục đích của Thiên Nhân Ngũ Suy sao lại không đúng đắn?

Nhìn vào ảo ảnh của 【 Nakajima Atsushi 】, Kunikida Doppo không khỏi nhíu mày, "Tâm lý của 【 Atsushi 】 khá là nghiêm trọng đấy."

Ngay lúc đầu là viện trưởng, còn có thể nói là bóng ma tâm lý, nhưng bây giờ thế mà mấy lần xuất hiện ảo giác.

Yosano Akiko: "Ừ, ảo giác của 【 Atsushi 】 càng ngày càng nghiêm trọng."

Miyazawa Kenji quay đầu liền thấy 【 Tekuro Ookura 】, "Là 【 chị ta 】."

Nhưng sao 【 Atsushi 】 lại ở cùng 【 cô ta 】?

Tay của Nakajima Atsushi hơi dùng sức, hơi giữ vững tinh thần, cậu ta coi nhẹ trái tim mệt mỏi không chịu, dốc hết toàn lực đứng dậy.

Cậu ta nhắm mắt, lúc mở mắt lần nữa, ánh mắt đã tràn ngập kiên định, không còn thấy tinh thần sa sút vừa mới nãy nữa.

Teruko Ookura: "Đứng lại."

Dường như không có nghe thấy, Nakajima Atsushi đi qua cô ta.

... Rốt cuộc điều gì mới là đúng đắn? Kẻ ngu xuẩn như cậu ta, không quyết định được. Nhưng, đó không phải là lý do để không làm gì cả.

Cậu ta phải đến nói cho Chủ tịch mới được, Chủ tịch có thể quyết định được. 

Nakajima Atsushi đi ra khỏi cửa, hai tên vệ sĩ ma cà rồng canh giữ ngoài cửa trong nháy mắt giơ súng lên chĩa vào cậu ta.

"Dừng ngay!" Chẳng biết từ lúc nào mà Teruko Ookura xuất hiện ở sau cửa.

Động tác của hai tên vệ sĩ ma cà rồng dừng lại.

"Để cậu ta đi."

Không có ngăn cản, Nakajima Atsushi chạy khỏi nơi này, đi tìm Chủ tịch.

"Ý là sao vậy ạ?" Miyazawa Kenji bối rối nhìn 【 Teruko Ookura 】 và 【 Nakajima Atsushi 】, sao có cảm giác, không khí giữa 【 Atsushi 】 và 【 chị ta 】 sao kỳ quái như vây? 

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tanizaki Junichirou nhìn hai tên vệ sĩ ma cà rồng, cơ thể vô thức run lên: "Bên ngoài đã là thế giới ma cà rồng rồi sao?"

Sao đâu đâu cũng có ma cà rồng thế!

Với lại, sao ma cà rồng lại nghe lời 【 cô ta 】? Chẳng lẽ là 【 cô ta 】 làm ra nó?

Ánh mắt di chuyển, bọn họ lại tới nhà tù Meursault.

"Kéo búa——"

"Bao!"

Lúc này trong nhà tù Meursault, Dazai Osamu và Sigma đang chơi oẳn tù tì ngay tại chỗ. Nhưng cho dù như thế nào, người thua vẫn luôn là Sigma.

Sau khi thua thêm một lần nữa, vẻ mặt của Sigma sụp đổ vò tóc hô to: "Tại sao không thắng được ván nào vậy?!"

Dazai Osamu cười nhìn Sigma, một cỗ xấu xa dâng lên trong lòng, ngoài miệng nói: "Ha ha ha, đây chính là chìa khóa của 「 độ căng cơ 」 và 「 thời gian 」 cả đó mà." 

"Quan sát độ căng cơ của cánh tay đối thủ, ánh mắt và thời gian giữa các động tác là có thể biết tiếp theo sẽ ra cái gì."

"Và, bên này cũng ra hiệu một cách tự nhiên cử chỉ tay của mình, và may mắn là nó ăn vào trong tiềm thức của đối thủ, khiến đối thủ ra cái này."

"Chỉ cần luyện tập thì cậu cũng làm được đó."

Sigma nghe vậy vẻ mặt ngớ ra: "May mà anh không phải là khách của casino."

"Những thứ này cậu cũng hiểu rồi đó?" Dazai Osamu nói.

"Hả?" Sigma sửng sốt.

Dazai Osamu đáp: "Chỉ là thủ thuật đơn giản thôi, tôi cũng chẳng phải kẻ siêu phàm vượt quá giới hạn trí tuệ con người."

"Trên thế giới này không có siêu nhân, cũng chẳng có người thường."

Sau khi thấy Dazai Osamu và 【 Sigma 】 đang làm gì, Nakahara Chuuya không nói nên lời, "Sao hai đứa này lại còn oẳn tù tì ở đây thế?" 

Dazai có còn nhớ bản thân đang bị trúng độc không? Chỉ có ba mươi phút, thế mà cậu ta còn có tâm trạng oẳn tù tì ở đây cơ đấy.

"【 Sigma 】 không có một lần thắng luôn." Tanizaki Junichirou thông cảm nhìn 【 Sigam 】.

Kunikida Doppo: "Oẳn tù tì với Dazai chính là tự rước nhục."

Với lại, rốt cuộc người bị hại oẳn tù tì không chỉ có mỗi 【 cậu ta 】.

Miyazawa Kenji: "Ha ha ha ha ha mỗi lần ngài Dazai và 【 Sigma 】 ra thế tay vẫn luôn nối tiếp thế tay nhau như thế."

Tanizaki Junichirou: "Liệu có phải chính là như vậy nên 【 Sigma 】 mới luôn thua không?"

Nakajima Atsushi: "Không, tôi thấy cho dù không phải kiểu này thì 【 Sigma 】 cũng sẽ thua, trừ khi ngài Dazai nhường."

Nếu không 【 Sigma 】 vẫn sẽ luôn thua.

"Ngài Dazai nói, tôi hiểu đó, nhưng không biết tay có thể hay không." Tanizaki Junichirou nhìn tay mình, nói.

Kunikida Doppo không nói, chỉ là cây bút trong tay không ngừng ngoáy, trong lòng suy nghĩ: Trước tiên ghi lại đã, chờ hắn học xong, về sau oẳn tù tì với Dazai sẽ không thua.

Yosano Akiko: "Nếu Dazai đến casino trên không, chỉ sợ casino của 【 Sigma 】 một ngày nào đó sẽ mất tất cả."

Thu nhập không vào mà toàn chạy ra.

Không có siêu nhân, cũng chẳng có người thường? Fyodor nhíu mày, nhưng ngược lại hắn lại cho rằng trên thế giới con người chỉ có hai loại người.

Một loại là những người bình thường, bọn họ chỉ là vật liệu để nhân giống đồng loại, làm nô lệ cúi đầu nghe theo, mặc người chém giết trên thế giới này.

Một loại khác không phải là người bình thường, bọn họ là kẻ thống trị, không bị trói buộc bởi pháp luật và đạo đức, có thể muốn làm gì thì làm, thậm chí tùy ý giết người.

Điều này đối với người bình thường không có dị năng lực mà nói là không công bằng, bất luận kẻ nào cũng đứng tên một trình độ giống nhau nhất định, người với người là bình đẳng.

Người bình thường và dị năng lực gia đều có linh hồn như nhau, bọn họ cũng được cùng một Thượng Đế tạo ra.

Ngoại trừ thần linh, không có kẻ nào có tư cách phán quyết mạng sống của người khác, quyết định thiện ác của người khác, thậm chí càng không có quyền đi quyết định sống chết của người khác.

Là tôi tớ của thần linh, hắn không có quyền tiến hành sửa lại, nhưng hắn có thể làm cho tất cả mọi người đều trở nên bình đẳng, làm cho tất cả mọi người trở về bản chất.

Nakajima Atsushi nhìn Dazai Osamu, cho dù trên thế giới thật sự không có thần linh, thì ngài Dazai trong lòng cậu cũng là một vị thần linh không có kẻ nào được phép báng bổ.

Sigma im lặng, mãi một lúc sau cậu ta mới lên tiếng: "Tôi không nghĩ là vậy."

"Sao nghĩ như vậy?"

Sigma không trả lời, hỏi ngược lại: "... Không cần tôi nói, anh cũng biết đúng không?"

"Dazai... Anh là siêu nhân, một thân một mình anh đánh bại Fyodor. Thậm chí còn không cần tới tôi." Sigma nói: "Nhưng lúc đó, tại sao anh lại chọn tôi?"

Sigma hỏi ra vấn đề vẫn luôn luẩn quẩn trong đâu mình, "Quyết định vứt bỏ nhiều thứ hữu ích, tại sao lại chọn tôi——"

Nhìn dáng vẻ cảm xúc chán nản của Sigma, Dazai Osamu lên tiếng: "... Có hai lý do."

"Một là vì cậu thế thân cho Kunikida."

Sigma thắc mắc ngẩng đầu nhìn anh ta.

Dazai Osamu tới gần Sigma, cầm lên một chùm tóc của Sigma lên, cười nói: "Đối với mấy cái tui làm á, cậu bất ngờ nè, hoặc là trầm trồ,"

"Nếu không có ai ủng hộ thì cũng quá nhàm chán, đúng không nè?"

Nghe Dazai Osamu nói, cảm giác chán nản vừa mới nãy của Sigma lập tức biến mất, cậu ta gạt tay của Dazai Osamu đang nâng tóc của mình lên, nhưng lại bị Dazai Osamu kịp thời thả tay ra, tránh được.

Sigma cùng sự tức giận nhìn Dazai Osamu đang vui vẻ một chân xoay tròn, quả thực tức điên: "Lúc này rồi mà còn nhây nữa..."

Dazai Osamu hài lòng đi lòng vòng, "Hổng biết Kunikida còn ổn hông ta ~~~~~~~"

"Tôi cũng không nghĩ như vậy, càng ngày càng hiểu rõ ngài Dazai, khái niệm về thần linh đối với tôi đã biến thành ngài Dazai rồi." Tanizaki Junichirou nói.

"Ngoại trừ có một cơ thể của người bình thường, tôi không nghĩ ngài Dazai có gì khác với thần linh."

Miyazawa Kenji gật đầu: "Tôi cũng vậy."

"Ha hả?! Cậu đang nói cái gì quỷ vậy Dazai?!" Quỷ dị, Kunikida Doppo trong nháy mắt hiểu thế thân trong miệng Dazai Osamu là có ý gì.

Không có 【 hắn 】 ở đó, Dazai không có người để có thể trêu đùa, cho nên 【 Sigma 】 chính là người tạm thời thay thế 【 hắn 】 khi 【 hắn 】 không có ở đó để bị Dazai đùa giỡn.

Yosano Akiko: "Lý do của Dazai rất Dazai."

"Thế thân..." Tanizaki Junichirou nhìn thoáng qua 【 Sigma 】, thế thân của ngài 【 Kunikida 】...

Ánh mắt của cậu dần dần quái dị.

Miyazawa Kenji: "Là thế thân mà em nghĩ đó sao?"

Phát hiện ánh mắt của bọn họ dần dần kỳ quái, Kunikida Doppo liền biết bọn họ đang suy nghĩ gì, không khỏi liếc mắt.

"Gì thế, Dazai không có 【 tôi 】 làm kẻ để cậu ta có thể trêu đùa giết thời gian, nên hiện tại tìm kẻ thay thế mà thôi."

"Ồ... Nhìn phát biết ngay nói nhăng nói cuội rồi." Nhìn Dazai Osamu, Kunikida Doppo nghiến răng nghiến lợi nói.

Bọn họ bừng tỉnh, "Là vậy à." 

Nakajima Atsushi nhìn khoảng cách giữa Dazai Osamu và 【 Sigma 】, vẻ mặt muốn nói lại thôi, khoảng cách này có phải là hơi gần rồi không.

Cậu cầm tóc mái cắt ngang trán như chó gặm của mình, lại liếc mắt nhìn tóc dài của 【 Sigma 】, rơi vào trầm tư.

Trên đường đi, Sigma vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề vừa mới nãy, bỗng nhiên cậu ta nói: "Tôi hiểu rồi."

"Tức là thế phải không? Tôi còn chẳng có giá trị để biết sự thật..."

Dazai Osamu sửng sốt, anh ta kinh ngạc nhìn Sigma đang buồn rầu, gãi đầu một cái, nói: "Không phải đâu."

"Tôi chỉ nghĩ là dù giải thích thì cậu cũng không hiểu thôi."

"Có thể nói thì, vì cậu đã bị lợi dụng bởi các tổ chức tầm thường, trong đó có 「 Thiên Nhân Ngũ Suy 」, nên cậu khó mà hiểu được."









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro