038
Edit + beta: HngThnhNgan
――――
【 Nhà tù Meursault.
"Con số mà anh đang nghĩ là..." Dazai Osamu ngước cằm, "Là 381,882 nhỉ?"
Fyodor cười nói: "Chính xác. Còn số của cậu là... 790,115 đúng không?"
Dazai Osamu bĩu môi, anh ta ngửa ra sau chống tay ngồi trên giường, miệng thảo luận lấy: "Aah -- Không được rồi! Trò đoán số này dễ quá!"
Anh ta lại thở dài, tay nâng cằm, "À hay thế này đi. Lần sau chơi Poker đi..."
Fyodor lẳng lặng nhìn anh ta: "Ổn không vậy?"
"? Chuyện gì cơ?"
"Không có gì, chẳng qua tôi chỉ đang lo về Trụ sở Thám Tử thôi." Lắc lắc mái tóc lộn xộn, Fyodor cười tủm tỉm nói: "Họ đẹp như bóng tà dương."
"Mà bóng tà dương ấy, lại tỏa sáng hết mình trong tích tắc vậy. Bây giờ họ đã thất bại trên casino trên không, cũng như mặt trời lặn vậy. Vậy mà cậu vẫn còn thời gian để chơi sao?"
Dazai Osamu mờ mịt nhìn Fyodor, dường như đang nghi ngờ sao gã lại thay mình suy nghĩ, "Có thừa."
Hai con ngươi của Fyodor hơi chuyện động. 】
"Nhóm ngài Dazai đang nói gì thế ạ?" Miyazawa Kenji có hơi tò mò hỏi.
Kunikida Doppo: "Chắc đang đoán số trong đầu phương đây mà?"
Rảnh rỗi vậy sao?
"Tôi nghi là bọn họ bắt đầu từ trị số nhỏ." Tanizaki Junichirou suy đoán nói, "Nhưng sao bọn họ lại đoán được?"
Đôi mắt Miyazawa Kenji sáng rực, nhìn Tanizaki Junichirou, "Hay là hai chúng ta cũng chơi tí đi!"
Tanizaki Junichirou vui vẻ đồng ý.
Những người khác thì nhìn bọn họ.
"Anh đoán em trước đi!" Miyazawa Kenji sốt ruột nói, đồng thời trong lòng cũng thầm niệm: 6666666666666.
Tanizaki Junichirou nhìn Miyazawa Kenji một lúc lâu, chần chừ nói: "...5?"
"Sai ạ! 5 à! Nhích thêm tí nữa!"
"9!" Đến lúc Miyazawa Kenji đoán, cậu chỉ nhìn Tanizaki Junichirou một chút liền trực tiếp trả lời.
Tanizaki Junichirou lắc đầu, "Là 88."
Có lẽ chưa thành nghề đã chết, sau đó hai người cũng chẳng có một lần đoán đúng.
"Khó quá đi--" Hứng thú của Miyazawa Kenji đã bị xóa sạch do liên tiếp thất bại.
Tanizaki Junichirou cũng vẻ mặt đơ ra nhìn Dazai Osamu đơn giản, đây cũng không phải là người chơi, rõ ràng nhiều lần cũng đã đến gần câu trả lời.
Làm sao nhóm ngài Dazai lại đoán được trị số lên hàng trăm ngàn như thế? Siêu trí tuệ chắc cũng không quá.
"Quả nhiên không phải người bình thường, ngay cả cách giết thời gian cũng khác chúng ta." Mặc dù đoán trị số thất bại, nhưng Miyazawa Kenji rất nhanh lấy lại tinh thần.
"Bài Poker thì tôi không thể, nhưng Tiến lên thì ok."
Yosano Akiko: "Tiến lên... Bỗng nhiên tôi có hơi tò mò, những người phán đoán được giống Dazai mà đánh Tiến lên sẽ là cảnh gì.
Nakajima Atsushi: "Cảnh đó chính là ba người cùng một chỗ, ngài Dazai và anh Ranpo, còn có Quỷ Nhân nữa."
Vẻ mặt của Kunikida Doppo vô cảm: "Vậy thì Dazai sẽ không đánh lá nào đâu, cậu ta đã đoán được đối thủ sẽ đánh lá gì."
Miyazawa Kenji: "Sau đó là anh Ranpo đã nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, cầm bài lên bắt đầu ngáp."
Tanizaki Junichirou: "Tôi có thể tưởng tượng được ra cảnh đó."
Fyodor nhíu mày, điều gì khiến cậu có đủ tự tin đến vậy?
Nghe Dazai Osamu nói, Edogawa Ranpo 'nhìn' anh ta.
【 Dazai Osamu vươn vai, thư giãn cánh tay một chút, đồng thời nói: "Tại tôi rảnh quá mà, hơn cả anh đấy. Ngoại trừ việc nhìn bản mặt của anh ra, tôi cũng chẳng có việc gì làm."
"Chỉ cần tôi làm thế, người đó có thể tự do hành động."
"Người đó?"
Khóe môi Dazai Osamu cong lên, trong nụ cười tươi mang theo một ẩn ý không nói ra được, "Còn phải hỏi sao, kẻ vượt qua cả dị năng lực gia, người mạnh nhất Trụ sở Thám Tử."
Cùng lúc đó, trên sân thượng nào đó.
"A -- Ha ha ha ha ha ha! Giải cứu Chủ tịch thành công!" Edogawa Ranpo cởi mặt nạ phòng độc, cười ha ha.
Fukuzawa Yukichi kinh ngạc nhìn Edogawa Ranpo, lập tức lộ ra nụ cười như trong dự kiến, "Tôi biết ngay mà."
"Chà! Xin lỗi vì tôi hơi thô bạo!" Edogawa Ranpo bắt đầu khoa tay múa chân thao thao bất tuyệt nói với Fukuzawa Yukichi: "Nhưng vẫn đỡ hơn những nhân viên khác rồi đấy!"
Fukuzawa Yukichi khẽ giật mình, "Những nhân viên khác cũng là mục tiêu à?"
"Thì đúng là vậy... Kamui hành động rất nhanh và nhạy bén. Thế nên tôi đã trở thành ông ta, thay đổi bộ kế hoạch!"
"Cũng chính vì thế, những nhân viên bị nhắm vào cũng đều đã an toàn." 】
Tanizaki Junichirou: "Kẻ vượt qua cả dị năng lực gia..."
Miyazawa Kenji: "Người mạnh nhất Trụ sở Thám Tử..."
Nakajima Atsushi: "Đừng nói người mà ngài Dazai vừa nói là..."
Ánh mắt của bọn họ không hẹn mà cùng nhìn Edogawa Ranpo.
"Ngài 【 Ranpo 】!"
Edogawa Ranpo đắc ý hừ một tiếng, hai tay hắn chống nạnh, "Đúng vậy, người mà Dazai nói chính là bản đại nhân!"
【 Hắn 】 chính là sức mạnh của Dazai.
Fukuzawa Yukichi nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Dazai hiểu rõ 【 Ranpo 】 ghê, cũng rất tin tưởng 【 anh ta 】, đây chính là sự ăn ý của hai người đàn ông có được kịch bản." Yosano Akiko nói.
Tanizaki Naomi: "Cũng là người có kịch bản, nhưng sao bên 【 chúng ta 】 lại có hai người, hai chọi một."
Sau lời nói của Dazai Osamu, bọn họ cảm nhận được cơ thể của bọn họ xuất hiện trạng thái giảm xuống nhanh chóng, khung cảnh xung quanh cũng không thấy rõ nữa.
Khi ngừng lại, bọn họ đã ở trên sân thượng của một tòa nhà nào đó.
Tanizaki Junichirou ngạc nhiên hô lên âm thanh: "Là Chủ tịch và ngài 【 Ranpo 】!"
Fukuzawa Yukichi nhìn dáng vẻ 【 Edogawa Ranpo 】 đang khoa tay múa chân thao thao bất tuyệt tranh công, trong mắt chứa nét cưng chiều.
Edogawa Ranpo nhìn đồng vị thể thu hút Chủ tịch, trong lòng khó chịu hừ một tiếng.
Vì 【 cậu 】 đã cứu được Chủ tịch nên bản đại nhân không so đo với cậu nhiều như vậy.
Tanizaki Junichirou nói: "Hơi thô bạo... Cách làm sao để thô bạo ấy."
"Kamui là ai?" Nakajima Atsushi thắc mắc, chẳng lẽ cũng là thành viên của Thiên Nhân Ngũ Suy?
"Tôi đã trở thành【 ông ta 】..." Yosano Akiko không khỏi cười nói: "Thật đúng là tác phong của 【 Ranpo 】."
Miyazawa Kenji: "Những nhân viên khác đều an toàn, quá tốt rồi."
【 "Nhưng, Ranpo," Fukuzawa Yukichi còn có một câu hỏi, "Tôi nghe nói cậu bị bắn và mất tích từ lúc mới bắt đầu mọi chuyện?"
"A ha ha! Tôi rơi vào khó khăn chỉ có một lý do mà thôi. Đó là nếu khiến đối phương tin tưởng tôi đã 'rơi vào khó khăn', thì mọi chuyện sau đó sẽ tiện hơn." Edogawa Ranpo nói.
"Lúc xảy ra sự kiện con tin, do âm mưu của địch, tôi đã bị cảnh sát bao vây."
「
Bị cảnh sát bao vây, Edogawa Ranpo mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một người đang đi qua.
Dứt khoát giơ đồ vật trong tay đập vỡ cửa sổ, nhảy qua, vừa vặn rơi xuống trúng người đang đi qua.
"Ây cha!" Người đi ngang qua bị trọng lực đẩy ngã trên mặt đất, chỉ kịp phát ra tiếng kêu rên liền rơi vào hôn mê.
Edogawa Ranpo cầm cái mũ của mình, lại liếc mắt nhìn áo khoác của người đi ngang qua, cười, "Ây da ây da xin lỗi nha, với cả áo khoác đẹp ghê."
"Cho mượn tí nhé." Nói rồi, liền lột áo khoác của người đi ngang qua, thuận tiện mang theo mũ luôn.
"Đến khi nào tôi muốn trả nha."
Trong thời gian cảnh sát truy lùng, Edogawa Ranpo đã xuất sắc thoát khỏi vòng vây dựa vào cải trang.
」 】
Nghe 【 Edogawa Ranpo 】 nói, Tanizaki Junichirou kích động không nhịn được vỗ tay, "Quá tốt rồi, ngài 【 Ranpo 】 cũng quá mạnh luôn!"
Ngài Dazai không có ở đây, thì ngài 【 Ranpo 】 chính là một cảm giác an toàn khác của 【 bọn họ 】.
Miyazawa Kenji: "Ngài 【 Ranpo 】 tuyệt quá! Nhưng làm sao để ngài Dazai khỏi đó?"
Nakahara Chuuya: Dựa theo tính toán thời gian thì tên nhóc đó vào không đến mấy ngày, làm sao có thể ra ngoài nhanh như vậy được.
Chẳng lẽ lại xem nhà tù như gì đó, một chuyến du lịch đến nhà tù một ngày?
Trừ khi tên nhóc đó vượt ngục... Nghĩ đến chuyện này, Nakajima Atsushi cũng dừng lại, Thật sự Dazai có khả năng làm như vậy.
Toàn bộ không gian lóe lên, rơi vào hồi ức của 【 Edogawa Ranpo 】.
"Vừa nãy, ngài 【 Ranpo 】 mở mắt sao?" Phát hiện lúc【 Edogawa Ranpo 】 mở mắt ra, Tanizaki Junichirou rất kinh ngạc.
Hóa ra ngài 【 Ranpo 】 mà nhìn đồ vật là cần phải mở mắt nhỉ? Cậu còn tưởng rằng bình thường ngài 【 Ranpo 】 không mở mắt vậy thì cũng có thể thấy.
"Xoảng!" Bị động tác phá cửa sổ đột ngột của 【 Edogawa Ranpo 】 kinh ngạc sợ hãi, Miyazawa Kenji la lên kinh ngạc, cậu nhìn 【 Edogawa Ranpo 】 đang thả người nhảy xuống, vỡ ra tạo thành một lỗ nhỏ trên cửa sổ.
"Ra là, ngài 【 Ranpo 】 mạnh đến như thế sao?"
Edogawa Ranpo: "À, có lẽ kính cửa sổ này không chịu nổi áp lực đó."
Nakajima Atsushi liếc nhìn Edogawa Ranpo một chút, cửa sổ đó, giống như, là được mở...
Cảm giác 【 anh ta 】 đẩy cửa sổ theo cách tương tự.
Tanizaki Junichirou đồng tình nhìn người đi đường đang bị choáng, cậu thấy được, ngài 【 Ranpo 】 nhìn thấy vừa vặn có người tới mới nhảy xuống.
Không chỉ có người bị nện choáng, áo khoác và mũ cũng bị ngài 【 Ranpo 】 tiện tay lấy đi.
Thảm vậy, tai vạ bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Đau lòng cho người qua đường một giây.
"Đầu 【 anh ta 】 vẫn ổn đấy chứ?" Higuchi Ichiyou khó khăn đưa ra câu hỏi, nhưng cô lại thấy đầu của 【 Edogawa Ranpo 】 va chạm với đầu người qua đường.
Nhưng cũng giống lực tác dụng, một người bị choáng, một người lại như không có gì xảy ra.
Là luyện công đầu sắt sao? Lợi hại!
【 "Tôi hiểu rồi, sau đó cậu đã làm gì?" Fukuzawa Yukichi ngồi xổm trên mặt đất, để một người khác giúp lão ta mở còng tay.
Edogawa Ranpo đứng một bên khoanh tay, tự tin nói: "Chẳng phải tôi là Thám tử lừng danh sao? Thám tử lừng danh chỉ có một việc để làm thôi! Đó là 'phá án'!"
Trong quá trình điều tra, Edogawa Ranpo biết được sự tồn tại của kế hoạch ám sát các thành viên của Trụ sở Thám Tử. Nhưng vì gã không đủ thời gian chuẩn bị để giải cứu tất cả cùng lúc.
Cho nên gã mới quyết định 'viết lại' kế hoạch của chúng.
Đầu tiên là cướp súng dùng để bắn tỉa Kunikida Doppo, với mục đích phá khóa điện tử, phát tán khí gây mê, sau đó thành công giải cứu Kunikida Doppo. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro