031
Edit + beta: HngThnhNgan
————
【 "..." Chủ tiệm cà phê khó xử quay đầu đi chỗ khác.
"Tôi xin thề với ông," Suehiro Tecchou nghiêm túc nhìn chủ tiệm cà phê, "Nếu ông cho chúng tôi biết cô bé đang ở đâu, tôi cam đoan sẽ không truy cứu tất cả tội ác của cô bé."
Không chỉ chủ tiệm cà phê bình tĩnh lại trước những gì Suehiro Tecchou nói, mà cả Jouno Saigiku cũng bị lời này làm cho chấn động kinh ngạc, anh ta không dám tin hô to với Suehiro Tecchou, ý ngăn cản, "Từ từ đã anh Tecchou! Anh đang làm cái quái gì vậy!"
"Chúng tôi có quyền hạn đó." Ánh mắt của Suehiro Tecchou tĩnh lặng, nhưng trong mắt gã lại lóe lên ánh sáng nhỏ vụn, "Và thế giới mà sự chân thành của cô bé được tưởng thưởng, chính là thế giới mà chúng tôi bảo vệ."
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Suehiro Tecchou, chủ tiệm cà phê sửng sốt, ông ta cúi đầu, nắm đấm nắm chặt, đấu tranh nội tâm.
Cứ im lặng một hồi như vậy, chủ tiệm cà phê rốt cục lên tiếng, "...Người mà tôi muốn cứu không chỉ có một mình Lucy."
"Cả Trụ sở Thám Tử nữa đúng không?" Suehiro Tecchou biết chủ tiệm cà phê đang tính nói gì, "Vậy tôi hứa với ông, tôi sẽ không giết chúng."
"Tôi chắc chắn chúng sẽ có được một phiên tòa công bằng."
Chủ tiệm cà phê ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta.
Jouno Saigiku bất đắc dĩ vỗ đầu, "Thiệt tình... Quả nhiên là thành thế này à."
"Tôi xin thề với thanh kiếm của mình." Suehiro Tecchou đặt kiếm ở trước người, làm tư thế chào quỳ¹, thành tâm khẩn cầu, "Nếu không giữ lời thề, tôi sẽ tự mổ bụng."
"Xin hãy giao việc đó cho chúng tôi." 】
¹ 「 土下座: dogeza (どげざ) 」 đây là kiểu chào quỳ. Minh họa: 🙇♂️
"【 Anh ta 】 nghiêm túc đó hả?" Tanizaki Junichirou khó tin nhìn 【 Suehiro Tecchou 】.
Xạo thì sao?
"Nếu 【 cậu ta 】 nghiêm túc..." Yosano Akiko nói: "Có thể nói 「 Thế giới của sự chân thành của cô bé chính là thế giới mà chúng tôi bảo vệ 」 , đây hẳn là một người có nguyên tắc."
Miyazawa Kenji: "Quào, cảm giác 【 anh ta 】 khác với những người khác của 【 Chó Săn 】 vậy ấy!"
Nakajima Atsushi: "Tôi cũng thấy vậy."
Mặc dù cho đến nay, trước mắt chỉ biết hai thành viên này của 【 Chó Săn 】, nhưng so với ngài 【 Tecchou 】 thì người tên 【 Jouno Saigiku 】 lại có cảm giác rất xấu xa.
Nhìn anh ta cũng không phải là người tốt.
【 Im lặng thật lâu, chủ tiệm cà phê nói: "Lucy... nói rằng, 「 Cho dù phần đời còn lại của cháu có bị hủy hoại thì cũng không có nghĩa là không quan trọng 」."
"Xin cậu... Hãy cứu lấy con bé." Chủ tiệm cà phê cúi đầu với bọn họ.
Suehiro Tecchou cầm kiếm đứng dậy, giọng điệu kiên định, "Cứ giao cho tôi."
"Nơi con bé đang... đến là Casino trên không."
Sau khi ra khỏi tiệm cà phê, Jouno Saigiku 'nhìn' bóng lưng Suehiro Tecchou, có cảm giác khó chịu.
Trong lòng anh ta suy tư, hừm? Có vẻ như bản thân mình đã thua trong phần tra hỏi bằng cách nào đó thì phải...
Casino trên không.
"Tôi xin cậu đấy! Đây là tất cả những gì tôi có rồi!" Trong đại sảnh mọi người ăn uống linh đình, cười nói vui vẻ hòa thuận. Nhưng đột nhiên xuất hiện một tiếng gào thê thảm phá vỡ khunh cảnh hài hòa này.
"Bài đó có đủ cả K lẫn J, ông thua rồi." Giọng điệu của dealer không mang theo chút tình cảm nào bình tĩnh nói.
"Một ván nữa thôi..." Người đàn ông nhìn rất lớn tuổi quỳ gối trước mặt dealer đau khổ cầu khẩn: "Đây là điều duy nhất tôi có thể làm để trả tiền viện phí cho con gái tôi!"
"À nhưng..." Dealer cảm thấy khó xử.
Nhìn cảnh này, đám người nhao nhao xì xào bàn tán.
"Tôi cầu xin cậu... Tất cả những gì tôi cần là tiền để chữa bệnh cho con gái tôi!" Trên khuôn măt đầy nếp nhăn của gã đàn ông trung niên chảy xuống nước mắt, khiến cho người ta nhìn lo lắng, "Con bé mới 10 tuổi thôi! Làm ơn... Xin đừng làm ngơ mà..." 】
"【 Lucy 】..." Tanizaki Naomi nghĩ đến 【 Lucy 】 chiến đấu trong 「 The Guild 」 lúc trước, thật không ngờ 【 Lucy 】 có thể vì 【 bọn họ 】 mà làm được điều này...
Quả nhiên 【 Lucy 】 là một cô bé vô cùng tuyệt vời!
Có lẽ sau khi ra ngoài có thể quen biết được một chút.
"Casino trên không? Từ khi nào mà có casino trên không vậy?" Tanizaki Junichirou thắc mắc xoa gáy, "Tôi nhớ hình như không có."
Thấy thắc mắc trong lòng của 【 Jouno Saigiku 】, Tanizaki Junichirou không khỏi chê: "Không phải thua ở đây, mà là thua ở vấn đề nhân phẩm đấy. "
Rõ ràng đều là cộng sự, nhưng vấn đề là có một nhân phẩm tồi tệ, một nhân phẩm chân thành ngay thẳng.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên tắc bù trừ sao?
Giống như ngài Dazai cùng ngài 【 Chuuya 】, và ngài 【 Kunikida 】 vậy.
Nakajima Atsushi gật đầu: "Đồng ý, thua chính là nhân phẩm."
Sau khi trải qua khó chịu quen thuộc ngắn ngủi, mọi người đi tới casino trên không.
"Đây chính là casino trên không sao? Hoành tráng quá!" Tanizaki Junichirou ngửa đầu nhìn cách bày trí xa hoa hoành tráng bên trong đại sảnh, cảm thán nói.
Miyazawa Kenji hít một hơi thật sâu: "Toàn mùi tiền."
Tanizaki Naomi cũng không nhịn được sờ soạng mấy cái đèn màu bên cạnh một chút , "Tinh xảo quá."
"Ơ? Tiếng gì vậy?"
Đám người đi về nơi phát ra ồn ào.
Tanizaki Junichirou: "Ông ta đánh bài thua rồi sao?"
"Có vẻ vậy." Yosano Akiko cau mày.
Đối với cô mà nói, đỏ đen thực sự không phải là thứ gì tốt.
Bởi vì cờ bạc là mưu cầu lợi nhuận, nếu may mắn, con bạc có thể nhờ vào đó mà vụt lên, chiếm giữ tài sản của người khác mà không bị gì, thực hiện được nguyện vọng phát tài, cho nên một số người coi cờ bạc như một cầu thang để làm giàu.
Hơn nữa, thắng thua trong cờ bạc không theo luật lệ gì, mang theo tính ngẫu nhiên và may rủi cực cao, phục vụ cho mọi người để có được nhiều tiền bạc với ít đầu tư, thậm chí là tâm lý không làm mà hưởng số đỏ.
Kết quả thắng thua của cá cược, là tác nhân kích thích mạnh mẽ đối với con bạc, sẽ khiến con bạc mất tự chủ, muốn ngừng mà không được, thậm chí chết cũng không tiếc.
Cờ bạc vừa phải không phải là điều xấu nếu được kiểm soát tốt. Nội dung phong phú của cờ bạc, tính ngẫu nhiên đặc biệt và tính cạnh tranh mãnh liệt của nó có thể thỏa mãn nhu cầu tâm lý của mọi người ở các cấp độ và loại hình khác nhau.
Hoặc là để thư giãn thể xác tinh thần, bồi dưỡng tâm lý, giải trí tâm trạng; hoặc lấy náo nhiệt mà tận hưởng niềm vui trong cạnh tranh dữ dội; hoặc theo đuổi "yên tĩnh", tìm kiếm sự an ủi tinh thần.
Nhưng kết quả phát triển cuối cùng phần lớn đều trái ngược với tâm lý giải trí và tiêu khiển, đạt đến trình độ không thể cứu vãn.
Dù sao chỉ cần liên quan đến cờ bạc, thì phải chuẩn bị tinh thần tán gia bại sản.
【 "Chuyện gì vậy?" Ngay lúc dealer cảm thấy không thể làm gì, một thanh niên chậm rãi đi tới.
Quản lý của casino trên không —— Sigma
"Quản lý! Tôi xin lỗi! Tôi sẽ lập tức..." Nhìn thấy Sigma, dealer lập tức lo lắng, vội vàng nói.
Vẻ mặt của Sigma lạnh lẽo, "Ngậm miệng. Những thứ không đẹp mắt đều có hại, làm mất đi sự sang trọng của nơi này, không thể tồn tại trong sòng bạc của tôi."
"Nhìn đi," Cậu ta cầm lấy một lá bài, hướng gã đàn ông trung niên, giọng điệu có thể nói là ôn hòa, "Mặt sau lá bài này có vết xước... Này là sai luật rồi. Điều đó có nghĩa là ván này không tính."
"Hả..." Gã đàn ông trung niên ngơ ngác nhìn cậu ta.
"Thưa ông," Sigma bình dị gần gũi nở nụ cười ấm áp đỡ gã đàn ông trung niên đứng dậy, "Chúng tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành vì sự bất cẩn này."
"Nếu ông đồng ý, thì hãy để tôi là người chia bài cho ván tiếp theo."
Thế là Sigma làm cái, gã đàn ông trung niên thắng được một ván bài.
"Thắng...thắng rồi!!" Gã đàn ông trung niên phấn khích không thể kiềm chế, lão cảm kích bắt lấy tay của Sigma, "Cảm ơn cậu, con gái tôi chắc chắn sẽ..."
Đối với chuyện này, Sigma chỉ khiêm tốn cười nói: "Không... Tôi có làm gì đâu, đó là do vận may của ông thôi."
Mọi người đứng ngoài quan sát nhìn cảnh này đều vỗ tay tán thưởng. 】
"【 Sigma 】..." Nakajima Atsushi nhìn 【 Sigma 】, vẻ mặt chần chừ, "Là người có thế lực như nào vậy?"
Là Thiên Nhân Ngũ Suy? Lũ Chuột trong Căn Nhà Chết? Hay Chó Săn?
Miyazawa Kenji: "Trực giác nói cho em biết 【 anh ta 】 bên Thiên Nhân Ngũ Suy đó ạ."
Nhưng...
Miyazawa Kenji thấy 【 Sigma 】 cố tình tạo lỗ hổng cho gã đàn ông trung niên, cũng tự mình chủ động để gã đàn ông trung niên thắng, "Nhưng hình như không phải."
Tanizaki Junichirou: "Không phải là người tốt?"
【 Nhìn bóng lưng gã đàn ông trung niên rời đi, Sigma dò hỏi dealer: "...Ván hồi nãy, trông có vẻ rõ ràng quá ha?"
"Không đâu, anh thật sự đã làm rất tốt đó." Dealer thành khẩn trả lời: "Chỉ là, vết xước mặt sau lá bài, có hơi quá."
"À thì... Vết xước, tôi vừa mới thêm vào." Sigma lén lút tăng thêm một vết xước ở mặt sau lá bài, ngượng ngùng cười nói với dealer: "Nên là cậu tha lỗi cho tôi nhé."
Mà đúng lúc này, phó trưởng của Chó Săn Ooruka Teruko và Tachihara Michizou đến, đồng thời yêu cầu Sigma phong tỏa sòng bạc. Nhưng đối với Sigma mà nói, sòng bạc chính là tính mạng của cậu ta, phong tỏa sòng bạc chính là muốn mạng của cậu ta, cho nên cậu ta từ chối phong tỏa sòng bạc.
Đối với từ chối này, phản ứng của Ooraku Teruko chính là lén lút để cho người ta trộm bình gas cho nổ tung lối ra vào của casino trên không.
Cùng lúc đó, trong căn phòng chứa đồ lặt vặt của casino trên không, Nakajima Atsushi, Lucy và Izumi Kyouka ẩn nấp ở đây.
Lucy lặng lẽ mở cửa, qua khe hở quan sát tình hình bên ngoài, sau đó đóng cửa nói với nhóm Nakajima Atsushi: "Vụ nổ đã chặn lối thoát hiểm của casino rồi."
Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka hít một hơi thật sâu.
"...Bây giờ, lối thoát của chúng ta đã bị chặn mất." Izumi Kyouka hơi bình tĩnh lại, nói: "Hiện giờ không ai có thể rời khỏi casino được. Chúng ta bị những kẻ địch mạnh bao vây rồi."
"..." Nakajima Atsushi cúi đầu nhìn hai tay đan nhau không nói gì, trong đầu lộn xộn, cũng không biết đang suy nghĩ gì, mãi mới ngẩng đầu đột nhiên nói một câu, "Đúng như kế hoạch của anh Dazai." 】
Miyazawa Kenji xoa gáy, hơi chần chừ nói: "Này là trái với luật đánh bài sao ạ?"
"Sao cũng được, dù sao người trước mắt này xem ra là người tốt." Tanizaki Naomi nói.
...
"Phong tỏa sòng bạc? Chờ một tháng?" Nakajima Atsushi vô thức cau mày, "Yêu cầu này có phải hơi quá..."
Tanizaki Junichirou: "Là người bình thường cũng sẽ từ chối."
...
"Dừng nhịp tim một tháng sao?" Đôi mắt của Miyazawa Kenji sáng lên, "Chuyện này hẳn là ngài Dazai có thể đó!"
...
Sau khi nhìn thấy 【 Ooraku Teruko 】 ra lệnh cho người bất ngờ nổ cửa ra vào của sòng bạc, Yosano Akiko không đồng ý nhíu nhíu mày.
Cách làm có hơi cực đoan, dù sao đây cũng là nơi mang tính quốc tế.
Nakajima Atsuhi: "Cửa ra vào của sòng bạc bị nổ mất rồi, vậy 【 nhóm 】 【 Lucy 】 phải làm sao đây?"
Nakajima Atsushi vừa dứt lời, bọn họ liền thấy 【 Lucy 】 cẩn thận từng li từng tí ló đầu ra từ trong hành lang.
"Là 【 Lucy 】!"
"Ý của 【 Atsushi 】 là sao?"
Ngay lúc tất cả mọi người thắc mắc không hiểu thời điểm, bọn họ lại lần nữa đi tới Meursault.
【 Cùng lúc đó, Meursault.
"Quân Mã, từ F6 đến D5."
"..." Fyodor trầm ngâm mấy giây nói: "Vua, từ E7 đến E6."
"Hừm, nước đi đó đúng là của anh rồi, yếu phết." Ngón tay cái của Dazai Osamu đặt ngay cằm, nói.
Fyodor: "Chuẩn đấy, sự hiểm độc từ loại trái cây tốt nhất mà Thượng Đế đã ban cho loài người."
Dazai Osamu: "Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ như vậy. Quân Hậu, từ E2 đến C4." 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro