Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

015

Edit + beta: HngThnhNgan
――――





Trong ngọn lửa chanh nổ tung khắp nơi, Motojirou Kajii khoái chí cười ha ha.

"Dãy đường chanh!"

"Cuộc sống của tôi không có gì ngoài vụ nổ cả!"

"Đừng nói đến việc đánh bại tên đó, tên đó bây hờ chính là một quả bom biết đi đấy!" Yosano Akiko nhìn 'pháo hoa' tiếp tục nổ trong đại sảnh, sắc mặt khó coi.

"Chỉ cần đến gần gã là các cậu bay thành nhiều mảnh liền luôn đấy, ngay cả tôi cũng không thể ghép các cậu trở lại được đâu!"

"Ái chà chà ha ha ha, thế giới này vốn dĩ đã là một thứ trống rỗng, ý nghĩa của sự tồn tại và hạnh phúc chẳng qua chỉ là một tín hiệu đơn giản trong não."

Motojirou Kajii cười ha ha nói: "Vì vậy, chỉ còn cách sử dụng khoa học để chơi đùa với thế giới mới là cách sống chân thật nhất!"

"Tôi sẽ không cho phép các người giết đại nguyên soái chi phối vũ trụ đâu nhé!"

Nói rồi, lại là những quả chanh một nổ tung.

Nhìn tình hình này, Yosano Akiko cau mày, cuối cùng nói: "Rút lui, rút lui toàn bộ."

Nhưng riêng phần mình tạm thời ngưng chiến, hai bên phát hiện người liên quan đến sự kiện đều mất tích, không thấy đâu.

Mà lúc này, thời gian đến khi virus phát tác còn 12 tiếng.

"... Hành vi phá hoại trụ sở như vậy mà cũng được à." Higuchi Ichiyou không nói nên lời.

"Để tòa nhà không bị 【 chúng tôi 】 chiếm giữ mà cho nổ nó luôn. Logic này cũng ổn phết, mời tiếp tục duy trì." Tanizaki Junichirou nói.

Kunikida Doppo: "Giết địch một ngàn, tự tổn tám vạn."

Mori Ougai cảm giác tim có hơi nhói nhói, đó là đau lòng dùm đồng vị thể về tài chính và tòa nhà này của 【 lão 】.

Lão ổn định lại những cảm xúc phức tạp, nhìn Motojirou Kajii, "Lần sau... Không cần làm vậy đâu."

Motojirou Kajii cười đáp, "Vâng! Đại nguyên soái vũ trụ!"

Tòa nhà chính không thể nổ, vậy thì đến lúc đó hắn dẫn đám người đó tới bốn tòa nhà khác là được rồi.

...

"Chủ tịch đâu rồi?"

"Boss cũng không thấy đâu."

"Chẳng lẽ gặp riêng nhau để giải quyết sao?"

"Vậy, Tanizaki, Chủ tịch đi đâu rồi?"

Tanizaki Junichirou đang tìm kiếm chủ tịch ngồi dưới đền Kantei, nói với Dazai Osamu ở đầu bên kia điện thoại: "Tụi em đã chia ra tìm ngài ấy rồi, nhưng mà chẳng thấy đâu cả..."

"Tôi cũng chẳng ngạc nhiên gì mấy." Dazai Osamu ngồi dựa ở trên giường bệnh, anh ta nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, mặt mày tuấn tú, "Chủ tịch sẽ chọn một nơi nào đó mà ta không thể tìm ổng."

"Nếu có người biết ổng hiện đang ở đâu, thì đó chỉ là những người quen biết ngài ấy mà thôi."

Dazai Osamu cụp mắt, tay nắm chặt ga giường, "Nếu tôi không có dị năng lực vô hiệu hóa mọi dị năng lực, tôi có thể nhờ bác sĩ Yosano trị khỏi rồi, để tôi có thể tìm cùng mọi người." 

"Trong thời điểm như này... Người đó sẽ làm gì đây?"

"Người đó á?" Tanizaki Junichirou sửng sốt.

Nhưng Dazai Osamu lại không có thời gian trả lời, bởi vì anh ta gặp một chút 'phiền phức'.

"Anh Dazai! Tôi đã nói anh phải nghỉ ngơi sau ca phẫu thuật rồi mà?!" Một cô y tá đột nhiên mở cửa nổi giận đùng đùng nói to với Dazai Osamu, "Với lại trong bệnh viện cấm gọi điện thoại!"

Dazai Osamu đột nhiên bị tiếng nói to đột ngột đó làm giật mình trong mấy giây, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, khuôn mặt tràn đầy vô tội nói: "Ớ? Nhưng mà bác sĩ đã cho phép tôi làm như vậy mà... Hơn nữa đây còn là cuộc trò chuyện liên quan đến mạng người đó." 

Nói rồi, anh ta giơ điện thoại trong tay lên. 

"Quy định chính là quy định!" Y tá nói một tiếng rồi thẳng tay lấy điện thoại trong tay anh ta.

Hứ... Dazai Osamu hơi phồng má, ánh mắt u oán nhìn cô y tá có vẻ hung dữ.

"Ngài Dazai." Nhìn khuôn mặt Dazai Osamu có chút tái nhợt, vẻ mặt của Nakajima Atsushi vừa khẩn trương vừa lo lắng, "Bị thương thì nên nghỉ ngơi cho thật tốt đi chứ ạ."

Lông mày của Nakahara Chuuya bất giác hơi nhíu lại: "Nằm trên giường vậy rồi còn bày đặt quan tâm."

Nghe giọng điệu vừa như uể oải vừa như tự trách của Dazai Osamu, Nakajima Atsushi vội vàng nói: "Không phải vậy đâu, ngài Dazai, đây không phải lỗi của anh mà."

Akutagawa Ryuunosuke cũng nhìn chằm chằm Dazai Osamu: "Ngài Dazai chưa từng sai lầm."

"Đúng vậy, lúc trước Dazai làm nhiều chuyện như vậy rồi thì phần còn lại cứ giao cho 【 bọn họ 】." Kunikida Doppo cũng nói.

Fukuzawa Yukichi cũng không đồng ý: "Nhiệm vụ quan trọng thì phải dưỡng thương thật tốt thì mới được."

Miyazawa Kenji: "Người đó? Là ai thế ạ?"

"Là thủ lĩnh của 【 Port Mafia 】 hoặc là Chủ tịch chăng?" Tanizaki Junichirou suy đoán nói.

Kunikida Doppo nói: "Chắc chắn là không phải."

"Vậy thì là ai?" Nakajima Atsushi cũng rất thắc mắc, "Trước mắt, người có thể ngăn cản 【 thủ lĩnh Port Mafia 】 và Chủ tịch là ai?"

Fyodor cũng trầm tư, tự hỏi rốt cuộc Dazai Osamu đang nói tới ai.

Lúc mọi người ở đây vắt hết óc suy nghĩ, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một tiếng nói to lớn đến từ cánh cửa.

Ánh mắt của Akutagawa Ryuunosuke nhìn chòng chọc vào người y tá kia, lại dám bất kính với ngài Dazai như thế!

Nhìn mặt mũi Dazai Osamu tràn đầy vẻ vô tội, Nakahara Chuuya không nhịn được cười nhạo: "Lời này là tính dụ ai đây?"

"Biểu cảm nho nhỏ của Dazai đáng yêu quá." Oda Sakunosuke  không nhịn được chụp một bô ảnh của Dazai Osamu.

Sakaguchi Ango liếc nhìn những tấm hình được Oda Sakunosuke chụp, im lặng mấy giây, nói: "Odasaku, lúc về cho tôi một bộ với."

Oda Sakunosuke, "Ừ."

Tanizaki Junichirou không chú ý tới bên kia đột nhiên không có giọng nói của Dazai Osamu, sự chú ý của cậu ta hoàn toàn đặt trên người con mèo ú đang đi phía trước trên lề đường.

"Ơ? Đó chẳng phải là... Con mèo của chị Haruno sao?"

...

Lúc này, hai người trong cuộc mà mọi người đang tìm kiếm khắp nơi lại quyết đấu. Thực lực tổng thể của hai người ngang nhau, trong lúc nhất thời không thể phân thắng bại, không khí lập tức căng thẳng.

Mười hai năm trước.

Cánh cửa phòng khám bệnh trên phố Suribachi đột nhiên bị mở ra, một dâng người đi vào.

Mà những người đang nói chuyện trong phòng khám nhìn người tới đều hơi sửng sốt.

"Nhiệm vụ bảo vệ?" Fukuzawa Yukichi nhìn trước mắt người, mặt không biểu tình.

"Đúng vậy. Tôi nghe nói anh Fukuzawa đây là một vệ sĩ rất lợi hại." Mori Ougai nhìn lão một cái, trên mặt là nụ cười và nói: "Ôi, anh có thể chuyển hộp thuốc vào bên trong được không?"

"Ở đây chúng tôi đang bị thiếu nhân sự."

Fukuzawa Yukichi sửng sốt, lập tức nói: "Nghiệp vụ vệ sĩ đã tạm ngừng rồi." Lão dừng một chút, ưtiếp tục nói: "Hiện tại... Tôi đang chuẩn bị thành lập Trụ sở Thám Tử Vũ Trang."

"Tôi tới đây chỉ vì chỉ thị của thầy Natsume thôi."

Mori Ougai dường như bỏ ngoài tai những lời Fukuzawa Yukichi vừa nói, lấy khuôn mặt điềm nhiên như không có việc gì lại buồn rầu nói: "Ngừng á?"

"Nếu thân thủ của anh mà rỉ sét cũng coi như chẳng dễ dàng tí nào."

Nakajima Atsushi: "Con mèo của chị 【 Haruno 】 đó sao"

Miyazawa Kenji: "Nó ngậm con cá khô là tính làm gì vậy ạ?"

...

"Nơi này là... Chỗ đó sao?" Miyazawa Kenji nhìn xung quanh, trong mắt đầy bối rối không hiểu.

"Là boss!" Higuchi Ichiyou nhạy bén chú ý tới 【 Mori Ougai 】 ở trước mặt.

"【 Ông ta 】 tới đây làm gì vậy?" Tanizaki Junichioru nhìn bóng lưng 【 Mori Ougai 】, "Chẳng lẽ Chủ tịch cũng có ở đây luôn sao?"

Đám người đi theo 【 Mori Ougai 】 vào trong phòng, quả nhiên thấy được 【 Fukuzawa Yukichi 】.

...

"Vita Sexualis...." Miyazawa Kenji lặp lại từ nóng bỏng này, hoang mang gãi gãi đầu, "Em biết đây là dị năng lực của 【 ông ta 】, nhưng nghĩa của nó là sao vậy ạ?"

Tanizaki Junichirou muốn nói lại thôi.

Yosano Akiko rốt cuộc cũng nghe hiểu, vẻ mặt của cô khó nói lên lời nhìn lướt qua 【 Mori Ougai 】, rất là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, 【 ông ta 】  có can đảm cỡ nào mới lớn tiếng gọi ra như vậy?

Quả nhiên là một kẻ không biết xấu hổ.

Mori Ougai không biến sắc nhìn đồng vị thể, còn có tâm tình nói lời phản bác với những gì mà 【 Fukuzawa Yukichi 】 đã nói rằng, "Dị năng lực gì mà tục như vậy?" 

Fukuzawa Yukichi nhìn lão một cái, ánh mắt kia rõ ràng nói, 'Anh thấy sao?'

Nhìn 【 Elise 】 mang theo một ống tiêm to gấp đôi bản thân cô bé, con ngươi của Tanizaki Junichirou hơi co lại, "Nó to quá..."

Cậu đã cảm thấy mông mình đau rồi.

...

Nhìn khung cảnh quen thuộc này, đám người Nakajima Atsushj trong nháy mắt liền nhận ra đây là phòng khám bệnh của 【 Mori Ougai 】 trên phố Suribachi.

Miyazawa Kenji: "Chủ tịch... Trẻ ghê..."

"【 Trụ sở Thám Tử 】 bây giờ mới bắt đầu khởi đầu sao?" Tanizaki Junichirou nói: "Vậy thì hiện tại là hồi ức?"

Nhưng vào lúc này, cửa phòng khám bệnh đột nhiên bị người mở tung.

"Bác sĩ! Người của tôi đã bị bắn, giúp chúng tôi với!" Một người đàn ông to lớn đỡ một người đã bị trúng đạn, lo lắng nói to.

"Được rồi, nhưng các người đừng choảng nhau ở trong đây đấy! Người bắn anh ta cũng đang được điều ở đây luôn này!" Mori Ougai đứng dậy nói.

Phía sau ông ta, Fukuzawa Yukichi giơ hòm thuốc lên nhìn xem bọn họ.

Sau khi Mori Ougai đi vào phòng, đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì rồi lùi ra phía sau mấy bước nhìn Fukuzawa Yukichi, "Anh không cần phải lo, phòng khám này là vùng trung lập. Tôi đã nghe được khá là nhiều câu chuyênn thú vị từ người bệnh đấy, nó sẽ không nhàm chán đâu."

Nói xong, Mori Ougai liền đi vào.

Để lại Fukuzawa Yukichi đứng đó, lão nhìn về phía cửa, bởi vì ngại phiền phức mà lông mày giống như nhăn lại.

Bác sĩ của thế giới ngầm Mori Ougai, đúng là một người bí hiểm.

Tại sao thầy Natsume lại muốn mình bảo vệ loại người này vậy chứ?

"Hơ, kẻ bắn người khác cũng ở đây." Nakajima Atsushi chớp mắt.

Tanizaki Junichioru nghiêng người nhìn gã đàn ông đang đỡ người bị bắn đi vào căn phòng, không nhịn được nói: "Để người bắn và người bị bắn ở cùng một chỗ thật sự ổn không thế?"

Mori Ougai cười: "Làm sao lại thế? Với cả, phòng cũng chỉ có hạn, chỉ có thể như vậy thôi."

Giọng điệu này của 【 Mori Ougai 】... Lông mày của Yosano Akiko bất giác nhíu lại, giọng điệu này sao nghe hơi giống Dazai vậy nhỉ?

Chẳng lẽ Dazai bị 【 Mori Ougai 】 ảnh hưởng sao?

Đêm tối, trăng đỏ treo trên bầu trời đêm.

'Tí tách――' Tiếng máu nhỏ giọt.

Bên ngoài phòng khám của Mori Ougai, có rất nhiều người đàn ông khí thế hung hăng.

Trong phòng khám, Mori Ougai bị trói bằng dây thừng vào ống thép trên tường, khóe miệng ứ đọng máu, rõ ràng bị tra khảo dã man.

"Bác sĩ Mori, bởi vì phòng khám của ông là vùng trung lập, nên chắc ông cũng đã thu thập được kha khá thông tin về thế giới ngầm thông qua mấy tên bệnh nhận rồi nhỉ." Gã đàn ông cầm súng lục trong tay nhìn xuống Mori Ougai.

"Đủ để dẹp cả một tổ chức nhỏ trong màn đem rồi đúng chứ."

"Đặc vụ tình báo ngầm, đây chính là nghề phụ của ông." Gã đàn ông giơ súng chĩa vào trán của Mori Ougai, "Chúng tôi muốn biết kho vũ khí của Port Mafia đang ở đâu đấy."

Mori Ougai ngước mắt, không nói gì, cúi đầu.

"Gần đây thủ lĩnh của Port Mafia đã gây ra rất nhiều thương vong ở khắp nơi, thế nên dù bây giờ có loạn ra sao, tụi này cũng có thể dễ dàng đổ hết tất cả các tội ác của mình cho Port Mafia, đặc biệt là khi dùng vũ khí của chúng nữa."

Ý đồ của gã đàn ông hết sức rõ ràng.













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro