Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

198

Edit + beta: HngThnhNgan
————





Xương vỡ nát, đầu lâu không còn, lại bị bóp nát cuối cùng biến thành những hạt tròn.

Dạ quang lấp lóe, trong tay Nakajima Atsushi xuất hiện ánh sáng màu xanh trắng.

Ánh sáng lấy Nakajima Atsushi làm trung tâm bắt đầu nuốt chửng sương mù do Shibusawa Tatsuhiko tạo ra. Sương mù đỏ yêu tà quỷ dị biến mất, ánh sáng màu xanh trắng lan rộng khắp Yokohama trước tờ mờ sáng.

Đó là ánh sáng đẹp đẽ dường như muốn lọc sạch vạn vật.

Khi ánh sáng quét sạch toàn bộ sương mù đỏ, bóng tối cũng mờ dần. Ngẩng đầu nhìn lên, chân trời phía đông nổi lên màu trắng bạc.

Màn đêm dài đằng đẵng sắp kết thúc, lại một ngày nữa sắp bắt đầu.

Nakajima Atsushi nhìn ánh sáng màu xanh trắng trong tay chậm rãi biến mất, mình cũng lẳng lặng đáp xuống trên mặt đất. Cậu ta thở phào một hơi, mỉm cười với Izumi Kyouka đang lo lắng mà nhìn cậu ta.

Vẻ mặt cứng ngắc của Izumi Kyouka chậm thả lỏng.

Dư quang của Nakajima Atsushi nhìn thấy Akutagawa Ryuunosuke không nói một lời, quay người rời đi.

Vẻ mặt của Tanizaki Junichirou nhất thời ngơ ngác, đồng thời cũng nghi ngờ tai mình có vấn đề, "... Thiên thần? Cái quái gì vậy?"

Nhưng không đợi Tanizaki Junichirou làm rõ suy nghĩ, cậu liền thấy xương sọ của 【 Shibusawa Tatsuhiko 】 bị 【 Nakajima Atsushi 】 bóp nát.

Trong nháy mắt, một màn này lập tức đâm trúng chỗ cười của Tanizaki Junichirou.

"Ha ha ha ha ha ha, thiên thần của 【 anh 】 không muốn nói chuyện, đã thế còn bóp nát xương sọ anh nữa." 

...

"Xong rồi ạ?" Miyazawa Kenji nói.

Kunikida Doppo lắc đầu, "Không biết, nhưng hẳn là xong rồi."

Tanizaki Junichirou: "Ớ? Lần này 【 Atsushi 】 không còn tiếp đất bằng mặt nữa hả?"

Nakajima Atsushi không nói nên lời: "Cậu muốn 【 tôi 】 tiếp đất bằng tư thế đó hả?" 

Tanizaki Junichirou: "Không phải, vụ 「 The Guild 」 lúc trước không phải như vậy sao? Cho nên..."

Nakajima Atsushi lại không thể nói nên lời.

"Nghĩa là, 【 Atsushi 】 lại cứu 【 Yokohama 】 lần nữa, cùng với 【 Akutagawa 】, Dazai bồi dưỡng 「 Tân Song Hắc 」 quả nhiên không phụ danh tiếng của nó mà." Ozaki Kouyou nói.

Kunikida Doppo nhìn về chân trời nổi lên ánh sáng, "Xong rồi."

Yosano Akiko: "Tuy có bóng tối, nhưng bóng tối sẽ luôn qua đi, mà khi bóng tối sắp kết thúc, cũng là lúc ánh sáng bình minh ló dạng."

【 Akutagawa 】 muốn đi đâu? Về 【 Port Mafia 】 Sao? Miyazawa Kenji nhìn bóng lưng của 【 Akutagawa 】 rồi nghĩ.

"Dị điểm và màn sương đã được xác nhận là đã biến mất." Bên trong phòng thông tin của Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt vang lên giọng nói run run.

Sau sự im lặng trong nháy mắt, mọi người không hẹn mà cùng phát ra reo hò.

Sakaguchi Ango cũng không nhịn được yên lòng thở ra một hơi, gã trầm tĩnh lại, thả người ngồi xuống ghế.

Bên tai vang lên giọng nói của người điều hành: "Tháp Chuông Người Hầu vừa liên lạc với chúng ta họ đã hủy chiến dịch." 

Cùng một ngày, cùng một thời gian.

Trong một căn phòng được bố trí bằng những nội thất đơn giản và trầm tĩnh, một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế sô pha được thuê thùa timh xảo, vừa nhìn báo cáo, vừa nhỏ giọng nói câu "Tiếc thật", sau đó ưu nhã bưng tách trà sứ trắng lên.

"Một mùi quốc gia bốc cháy hợp với mùi trà vậy mà..." Agatha bình tĩnh nói nhỏ.

Ánh mắt lạnh lùng kia lẳng lặng rơi trên mặt nước màu hổ phách.

Đám người lẳng lặng mà xem.

"Thật sự đã xong rồi!" Miyazawa Kenji duỗi lưng.

"Tháp Chuông Người Hầu đã hủy bỏ kế hoạch."

"Không phải vẫn còn Quỷ Nhân chưa được giải quyết sao?" Nakajima Atsushu hỏi.

"Quỷ Nhân giao cho Dazai, chúng ta không phải đối thủ của những kẻ như Quỷ Nhân, nhưng xem như kế hoạch lần này của Quỷ Nhân bể rồi." Kunikida Doppo nói.

Nhưng lông mày của hắn từ đầu đến cuối vẫn nhíu lại, một ngày mà chưa giải quyết Quỷ Nhân thì sẽ không biết 【 anh ta 】 sẽ làm ra chuyện xấu gì nữa.

Sương mù tan đi, Yokohama từ từ nghênh đón mặt trời mọc.

Khu thương mại biến thành đống đổ nát, con đường có số lượng lớn phương tiện dừng lại, tiệm ăn nhanh yên tĩnh im ắng... Khắp nơi lại có bóng người.

Mà ngay tại địa điểm của Mukurotoride, có một người đàn ông mặc áo khoác đen đang đi tới đi lui, giống như đang tìm kiếm thứ gì, người đó chính là Akutagawa Ryuunosuke yên lặng rời đi khỏi Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka.

Lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau đống đổ nát.

"Mày làm cái quái gì ở đây thế?"

Nghe thấy giọng điệu thô lỗ này, Akutagawa Ryuunosuke ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Nakahara Chuuya đang ngồi ở chỗ đó.

Có vẻ như gã đã đại náo một trận ở nơi mà Akutagawa Ryuunosuke không biết, ngay cả cái mũ là tính biểu tượng của gã cũng không thấy.

Chỉ sợ là rơi ngay gần đây.

Nakahara Chuuya nhìn qua uể oải, lại một câu nói trúng ngay nỗi lòng của Aukutagawa Ryuunosuke: "Thằng ngốc Dazai vẫn còn sống."

Aukutagawa Ryuunosuke lập tức tư thế đoan chính, hướng gã cúi chào một cái.

Thấy Akutagawa Ryuunosuke định đi, Nakahara Chuuya kêu cậu ta một tiếng, sau đó lộ ra một nụ cười đắc ý xấu xa, nói: "Cho tựa nhờ vai chút nào."

Thấy hoa mắt, mọi người mới thấy rõ đã đổi chỗ rồi.

Bọn họ nhìn thấy sau khi sương mù tan đi, đường của Yokohama không có một ai dần dần có bóng người.

Tai của Nakajima Atsushi khẽ nhúc nhích, cậu nghe thấy một tiếng gì đó, hướng đến nơi phát ra tiếng đó rồi nhìn lại, sau đó thấy được là 【 Akutagawa Ryuunosuke 】.

Cậu không khỏi kinh ngạc lên tiếng nói: "【 Akutagawa 】?"

"Ừ?"

Nghe thấy giọng của Nakajima Atsushi, đám người cũng hướng về nơi cậu nhìn. 

"Là 【 Akutagawa 】." Nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó, Tanizaki Junichirou thắc mắc: "【 Cậu ta 】 đang tìm gì thế?"

Kunikida Doppo: "... Chắc đang tìm Dazai."

Khi 【 Akutagawa Ryuunosuke 】 tung người nhảy một cái, đám người lại nhìn thấy 【 Nakahara Chuuya 】 ngồi tựa trên đống đá cách đó không xa.

"Ngài 【 Chuuya 】?" Vừa nhìn thấy 【 Nakahara Chuuya 】, Nakajima Atsushi vô thức nhìn quanh 【 cậu 】, nhưng không nhìn thấy người muốn thấy.

"Ngài Dazai đâu?"

Nakahara Chuuya hừ lạnh, "Chắc đi lâu rồi."

"Chiếc mũ quay về rồi kìa..." Sự chú ý của Miyazawa Kenji rơi vào chiếc mũ trên mặt đất.

Mukurotoride lớn như vậy, không thể nào chiếc mũ lại trùng hợp rơi cạnh 【 Nakahara Chuuya 】 như vậy, chỉ có một cái khả năng —— Vậy thì, tức là có người tìm thấy nó.

Về phần người kia là ai...

"Ngài Dazai đỉnh ghê á, thế mà lại có thể tìm được chiếc mũ của ngài 【 Chuuya 】 trong đống đổ nát như này." Miyazawa Kenji nói.

Yosano Akiko nhịn cười không được, "Thật không tượng tưởng được cảnh Dazai tìm chiếc mũ trong đổ nát này luôn."

Nhìn dáng vẻ 【 Akutagawa Ryuunosuke 】 trông như chuẩn bị rời đi khi biết ngài Dazai vẫn ổn, Tanizaki Junichirou nhịn không được ở trong lòng thầm nói: Nghiêm túc đó hả? Sau khi biết ngài Dazai vẫn ổn mà vẫn quay người đi sao?

Không quan tâm đến ngài 【 Chuuya 】 luôn ư? Như thế là không có được sự yêu thích của đồng nghiệp đâu đó?

Theo ánh nắng xuất hiện, hiện tượng bất thường do sương mù của Shibusawa Tatsuhiko gây ra cũng đang dần khôi phục lại bình thường. Edogawa Ranpo nhàn nhã hài lòng trong tòa nhà nơi đặt Trụ sở Thám Tử Vũ Trang.

"Dù không có dị năng lực nhưng mình đã trở lại đây, nghĩa là mọi chuyện đều ổn rồi."

Trụ sở Thám Tử hỗn độn, những chiếc ghế thì ngã trái ngã phải, tài liệu rơi lả tả trên đất. Không bị ảnh hưởng cũng chỉ có mấy món đồ trong két sắt.

Edogawa Ranpo lấy đồ ăn vặt từ trong két sắt ra, vừa ăn vừa nhìn ánh mặt trời qua cửa sổ.

"Atsushi bắt đầu khá lên rồi đấy. Đúng không, Dazai?"

Rộp rộp, tiếng của đồ ăn vặt bể vụn.

Mà người kia hẳn là nên trả lời Edogawa Ranpo, hiện tại đang tiến đến tụ họp cùng đám người Nakajima Atsushi.

"Ha ha ha, thứ duy nhất không bị ảnh trong thảm hỏa này là chính là đống đồ ăn vặt của ngài 【 Ranpo 】 nhỉ." Tanizaki Junichirou không nhịn được cười nói.

Miyazawa Kenji: "Ngài 【 Ranpo 】 đang ăn mà còn ra sân, ăn xong đi ạ."

Edogawa Ranpo miễn cưỡng hừ một tiếng, "【 Tôi 】 đọc kịch bản rồi, nơi này không cần 【 tôi 】 xuất hiện. Với cả đây cũng là cơ hội cho 【 các cô cậu 】 rèn luyện còn gì."

Lần này tất cả đều kết thúc.

Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka đứng một chỗ nhìn Mukurotoride biến thành một đống đổ nát, nghĩ thầm.

Lúc này, cậu ta chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân hướng về bên này.

Cậu ta và Izumi Kyouka đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Dazai Osamu mặc áo gió màu cát đang đi về phía bọn họ.

Nakajima Atsushi nhìn chằm chằm Dazai Osamu không chớp mắt, cảm giác bọn họ đã rất lâu rồi không gặp.

"Atsushi." Dazai Osamu bình tĩnh mà nói, "Chuyện anh vừa làm..."

"Anh Dazai đã bảo vệ thành phố này, phải không?" Dazai Osamu còn chưa nói tới, Nakajima Atsushi liền lộ ra nụ cười.

Dazai Osamu giống như sửng sốt, vẻ mặt phức tạp nói: "Trông anh có giống một người tốt như vậy không?"

Nghe vậy, Nakajima Atsushi mờ mịt nhìn anh ta.

Theo Nakajima Atsushi, đáp án của vấn đề này quả thực quá rõ ràng, căn bản không có chỗ để nghi ngờ, thậm chí cậu ta còn không rõ tại sao anh Dazai lại nói như vậy.

Cho nên, Nakajima Atsushi thành thật gật đầu đáp: "Có chứ ạ..."

Đôi mắt của Dazai Osamu lập tức mở to.

Sau đó, anh ta không thể làm gì chỉ dịu dàng lộ ra cười khổ.

"Ngài Dazai còn đặc biệt đến đây với bộ quần áo mới thế này cơ mà..." Nhìn thấy Dazai Osamu mặc đồ bình thường, Tanizaki Junichirou nói.

Miyazawa Kenji: "Nghĩa là ngoại trừ chúng ta và Quỷ Nhân, không có mấy người biết ngài Dazai từng mặc qua bộ trang phục màu trắng nhỉ?"

Nakajima Atsushi chớp mắt mấy cái, "Ngoại trừ chúng ta, biết thì cũng chỉ có Quỷ Nhân và 【 Shibusawa Tatsushiko 】 thôi, nhưng 【 Shibusawa Tatsuhiko 】 chết rồi."

"Chắc cũng thêm ngài 【 Chuuya 】 nữa đi, không phải cuối cùng 【 anh ta 】 cũng tỉnh táo lại mấy phút sao?" Tanizaki Junichirou nghĩ nghĩ, nói bổ sung.

"Tôi không chỉ nhìn thôi đâu, còn lưu ảnh nữa này." Akutagawa Ryuunosuke đột nhiên nói.

Chỉ thấy từ cậu lấy điện thoại ra khỏi miệng vủa La Sinh Môn, rõ là đang quay phim.

Nakajima Atsushi nhìn cậu một cái, cũng nói: "Chúng tôi cũng có nè, cũng có lưu ảnh nhé."

Nói rồi, Nakajima Atsushi nhìn Kunikida Doppo: "Đúng không? Anh Kunikida."

Bọn họ vẫn luôn có anh Kunikida phụ trách phương diện này.

Kunikida Doppo bất đắc dĩ gật đầu.

Nói đến đây, Akutagawa Ryuunosuke lập tức không chút do dự thốt ra: "Cái này tôi cũng có, ngài Dazai với nhiều phong cách khác nhau tôi cũng có nhé." 

...

Yosano Akiko: "【 Atsushi 】 vẫn là một thẳng thắn như trước nhỉ."

"Bảo vệ sao?" Miyazawa Kenji nhìn vào nơi như đống đổ nát xung quanh mình, "Vậy đúng là bảo vệ tốt, nhưng vẫn bị sập."

Tanizaki Junichirou: "Có lẽ thân là một người cuồng Dazai mới có thể nhìn thấy được qua bộ lọc kính."

Nakajima Atsushi: "Mặc dù là có nhiều chỗ bị ảnh hưởng, nhưng cũng không phải là ngài Dazai làm đâu."

"Với cả chính xác là ngài Dazai cứu 【 Yokohama 】 mà, so với bất kì kẻ nào thì anh ấy nên bị nhận câu trả lời là 'có'."

Oda Sakunosuke nói: "Đúng vậy, so với ai khác thì cậu ấy đáng giá."

"Mà thôi." Dazai Osamu thấp giọng nói một câu, lại đi thẳng về phía trước.

Anh ta đưa lưng về phía Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka, nhìn về phía chân trời bên kia,

"Hi vọng cuối cùng cậu cũng lấp đầy được nỗi buồn chán và sự cô đơn của anh ta rồi."

...

Nghiêng đầu nhìn Nakajima Atsushi nói chuyện với Izumi Kyouka, Dazai Osamu an tĩnh mỉm cười, giống như đang nhớ lại chuyện gì, lại giống như đang vui vẻ vì Nakajima Atsushi.

Dường như bị nụ cười của hai người bọn họ lây qua, Nakajima Atsushi cũng lộ ra nụ cười.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Này——"









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro