Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

171

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————




Yosano Akiko đăm chiêu: "Giáo dục mà Dazai đang cho 【 Atsushi 】 là kiểu khích lệ ấy."

"Đúng vậy." Tanizaki Junichirou gật đầu.

Vẻ mặt đố kị của Akutagawa Ryuunosuke càng lạnh hơn, cậu mím chặt môi, mãi mới hừ lạnh một tiếng: "Người Hổ chính là kẻ yếu đuối như vậy, làm gì cũng phải cần ngài Dazai cổ vũ, đúng là chẳng có lấy một chút tự tin." 

Nakajima Atsushi trừng mắt nhìn, nói nhỏ: "Không biết kẻ phát rồ chỉ vì ngài Dazai không quan tâm tới 【 cậu ta 】 là ai vậy nhỉ?"

Akutagawa Ryuunosuke lạnh lùng liếc cậu một cái, vừa định lên tiếng liền bị Nakahara Chuuya ngăn cản.

"Hai người các cậu đừng có nhảm nữa coi, giờ Dazai chẳng có liên quan gì đến hai cậu cả." Nakahara Chuuya hơi đau đâu nói.

Nếu lại để bọn họ nói tiếp, sẽ lại tranh đấu nhau cho xem.

Hắn liếc mắt nhìn Dazai đang biểu hiện vui mừng, sắc mặt rất khó chịu, trong lòng là khó chịu không tên.

Nakajima Atsushi vừa nhìn xuống sàn định nói gì đó thì cửa phòng giam đột nhiên phát ra tiếng mở cửa.

"Này! Vừa có âm thanh gì đấy!"

Có tiếng bước chân của vài tên binh lính vọt vào phòng giam, tiếng Kunikida Doppo quát tháo gì đó, cùng tiếng kim loại va vào nhau chói tai.

"Anh Dazai, anh Kunikida?" Nakajima Atsushi la lên trong lỗ thông gió.

"Mặc kệ bọn tôi, đi đi!" Giữa cơn hỗn loạn, truyền đến tiếng Kunikida Doppo kêu to.

Nakajima Atsushi do dự không biết có nên quay lại không. Có nên quay lại phòng giam để giúp hai đàn anh không? Nhưng giờ nếu cậu ta bị bắt, họ sẽ mất cơ hội giải cứu các thành viên của Trụ sở Thám Tử.

Huống hồ, cho dù mấy tên binh lính có cường tráng như thế nào đi nữa, cũng không thể leo lên lỗ thông gió truy bắt cậu ta.

Chỉ còn cách cứ thê trốn đi, làm theo kế hoạch của Dazai.

Em sẽ —— quay lại ngay!

Nakajima Atsushi lộ ra vẻ mặt đầy quyết tâm, leo lên gió thông gió bằng tứ chi của hổ. Tiếng xung đột ồn ào vang lên sau lưng cậu ta rồi xa dần, xa dần—— 

Bọn họ nhìn bóng người nhanh chóng rời đi của 【 Nakajima Atsushi 】, vừa nhìn về phía Dazai Osamu bọn họ.

Lúc này toàn bộ không gian đã dần dần tiêu tan.

Nakajima Atsushi đưa tay nắm chặt những chấm sao thuộc về Dazai Osamu, cậu mở ra bàn tay, những điểm sáng kia đã biến mất rồi.

Tanizaki Junichirou: "Thời gian lại nhảy nữa rồi."

Miyazawa Kenji: "Không biết 【 Atsushi 】 có thành công không nữa."

Kunikida Doppo nhìn không gian rơi vào bóng tối, nhíu mày trầm tư.

Không biết thời gian nhảy tới khi nào.

Rất nhanh, các điểm sáng lại tụ tập trong không gian tối tăm, dần dần tạo thành một không gian mới tràn ngập ánh sáng.

Vali được đặt trong một căn phòng âm u với ánh đền yếu ớt.

Nắp vali mở ra, để lộ cấu tạo bên trong.

Bên trong chỉ có máy móc và mạch điện đơn giản. Giữa lớp điện chống sốc là một máy ảnh kiểu cổ. Từ máy ảnh thò ra vài sợi dây điện nối tới mảnh giấy da viết nhiều kí tự cổ.

Ngón tay màu trắng chạm vào vali.

Ngón tay lần dò bên ngoài vali rồi lần theo như để kiểm tra dây điện bên trong, ngón tay thay đổi vị trí của vài sợi dây điện. Cuối cùng, ngón tay đợi một lát rồi bấm nút chụp của máy ảnh.

Vali hơi rung lên.

Không gian xung quanh xuất hiện nhiều vòng tròn phép thuật màu đỏ thẫm, các vòng tròn phép thuật chồng lên nhau trong không gian ba chiều, làm nổi dần lên nhân vật duy nhất trong phòng. 

"..."

Người trong phòng lẩm bẩm gì đó. 

Thế nhưng, giọng nói đó bị tiếng động khác át đi. 

Là tiếng vang chói tai do căn phòng và cả hòn đảo đang rung chuyển.

Biển động dữ dội.

Như đang sợ hãi.

Nhìn khung cảnh ánh đèn mờ mờ, Tanizaki Junichirou chần chừ lên tiếng: "Nơi này là..."

"Thứ trên bàn... Vali?!" Nakajima Atsushi đột nhiên sợ hãi kêu thành tiếng.

Những người khác đều bị lời này của Nakajima Atsushi hấp dẫn sự chú ý, tầm mắt nhất thời tìm đến chiếc vali trên bàn.

Bọn họ đến gần nhìn nó, quả nhiên là vali.

Tuy rằng bọn họ không tận mắt thấy qua vali, nhưng trực giác nói cho bọn họ biết, đây chính là vali cất giấu vũ khí dị năng lực có thể phá hủy 【 Yokohama 】.

Miyazawa Kenji nhìn căn phòng cực kỳ tối tăm, không khỏi mà hỏi: "【 Atsushi 】 【 bọn họ 】 đã tìm thấy cái vali chưa?"

Vẻ mặt của Kunikida Doppo nghiêm túc mà nhìn các thứ đồ được đặt trong phòng, khẽ cau mày: "Có lẽ là chưa, xem ra nơi này trông giống nơi cất giấu vali." 

Hơn nữa hắn có một loại rất dự cảm không tốt.

Mori Ougai nhìn lướt căn phòng tối tăm, đột nhiên chú ý tới một nơi kỳ quái. Ông ta nhìn bóng đen lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối, hai con mắt híp lại: "Có người."

Ozaki Kouyou nghe vậy liền nhìn về phía mà Mori Ougai đang nhìn, biểu hiện nhất thời trở nên nghiêm túc.

Kẻ nào có thể tới đây vào lúc này?

Là Dazai bọn họ? Hay là kẻ khủng bố? Hoặc là những người khác?

Bọn họ không nhìn thấy cụ thể là ai, chỉ nhìn thấy bóng người kia duỗi một tay ra.

Nghi là bàn tay mang găng tay trắng.

"Anh ta tính làm gì?" Đôi mắt của mọi người nhìn chằm chằm động tác của kẻ kia.

"Không được! Đừng nói là 【 anh ta 】 định mở cái vũ khí dị năng lực đó chứ?!" Nakajima Atsushi kinh hoảng biến sắc hô to.

Mọi người thấy căn phòng sáng choang, đều cảm nhận được căn phòng, hoặc là nói là hòn đảo đang rung lên, dự cảm không tốt dồn dập ập tới.

Lúc bọn họ vừa định quay đầu xem kẻ mở vũ khí dị năng lực là ai, ánh sáng trắng lóe lên, không gian trong nháy mắt chuyển đổi.

Mọi người chỉ cảm thấy một trận choáng váng, lập tức liền ổn định lại.

Song, khi bọn họ mở mắt ra, màu đỏ chói mắt tiến vào đáy mắt của bọn họ, chấn động lớn trước mắt cùng cảm giác không trọng lượng trong đáy lòng bọn họ khiến cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn đều không nói nên lời.

Màu đỏ.

Cả biển, cả đảo, lẫn 【 Yokohama 】 ở phía bên kia chân trời, tất cả đều là màu đỏ.

Lý do lập tức được tiết lộ.

Là bầu trời, bầu trời biến mất rồi.

Khu vực mãi đến tận mới vừa rồi còn là bầu trời, bị một vật thể như tấm màng đang cháy dữ dội bao trùm hoàn toàn. Bầu trời bị giấu đi —— mà không, nói chính xác hơn là một cái vỏ khổng lồ màu đỏ rực đang chụp lên cả vùng với trung tâm là hòn đảo.

Một lớp vỏ hình cầu bao trùm mặt biển. 

Vỏ cầu có bán kính 35 kilomet, lấy dảo Standar trên biển làm tâm để nuốt chửng phần lớn đất liền Yokohama. Như mặt trời nhỏ rơi xuống trái đất, vỏ cầu bốc cháy đỏ rực, bên trong giam nhiệt lượng không lồ. 

Vỏ quả cầu nóng rực nhanh chóng nổ tung.

Nhiệt lượng đổ dồn vào bên trong chính nó.

Tiếp xúc với luồng nhiệt nóng rực, các kiến trúc trong nháy mắt tan chảy, những tòa nha lớn cao chọc trời cùng những con đường trên cao tan biến như bơ nóng chảy. 

Chỉ trong 5 giây đầu tiên, 500 nghìn người đã hóa thành than. Núi rừng thậm chí còn chưa kịp cháy, trong phút chốc hóa thành than trắng. Ngay cả đại địa cũng vượt qua điểm nóng chảy mà tan ra, hóa thành bùn đỏ sôi sùng sục.

Sự biến đổi đã vượt trên hiện tượng gọi là 「 cháy 」. Sau khi luồng nhiệt cực cao quét qua, còn sót lại chỉ là làn khói trắng, như tàn dư của linh hồn.

Vỏ cầu ở ngoài, dù chỉ là gió ấm nhưng một chút bức xạ nhiệt cũng không chảy ra. Nhưng, thành phố bên trong thì đã biến thành địa ngục rực lửa vốn chỉ thấy trong thế giới thần thoại. 

Trên tầng cao nhất của Trụ sở chính Port Mafia, thân là thủ lĩnh của tổ chức Mori Ougai lẩm bẩm: "Tệ thật..."

Lão cười khổ nhìn địa ngục lửa ngoài cửa sổ, và cứ như vậy hóa thành than đen.

Trong phòng chủ tịch ở Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, chủ tịch Fukuzawa Yukichi phóng tầm mắt từ cửa sổ ra bên ngoài.

"Không kịp sao..."

Ông ta ung dung khẽ nhắm mắt lại, để bùn đất của kiến trúc nóng chảy nuốt chửng mà tan biến.

Vô số con người,

Cùng vô số cuộc đời, bị tấm màng lửa đốt cháy, bỏ lại toàn bộ ký ức.

Hối hận, tình nghĩa, cuộc sông, ước hẹn, ghi chép, lưu luyến, khát vọng và tình yêu, như thể ngay từ đầu đã chẳng tồn tại trên thế giới ——  rất nhiều cuộc đời đã hóa tro trắng và đen mà biến mất.

Lúc này bọn họ đang đứng trong quả cầu nhiệt, như đang xuyên qua lớp vỏ của quả cầu nhiệt, bọn họ nhìn khung cảnh như địa ngục, ngạc nhiên không nói nên lời.

Hóa ra 【 Yokohama 】 đang thật sự biến mất.

"Làm sao có thể chứ?!" Tanizaki Junichirou không thể tin tưởng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chỉ không tới vài giây, tất cả mọi người trên 【 Yokohama 】 đều chết gần hết.

"Tại sao???" Miyazawa Kenji hết sức không hiểu, "Tại sao anh ta lại muốn kích nổ vũ khí dị năng lực kia chứ? Làm vậy có ích gì cho anh ta???"

Tanizaki Naomi nắm tay thành nắm đấm, viền mắt ướt át.

Đây là thành phố mà 【 bọn họ 】 yêu quý đồng thời vì nó mà bảo vệ, tại sao có thể...

Ánh mắt của Nakajima Atsushi tức giận, "Tại sao lại như vậy?!" 

Là do 【 cậu 】 chưa thành công sao?

Mori Ougai trơ mắt nhìn 【 Yokohama 】 diệt vong, trong nháy mắt ông ta cảm thấy sự bất lực của chính mình.

Ông ta không đành lòng nhìn nữa, nhắm mắt lại, e là đồng vị thể còn cảm thấy tồi tệ hơn cả mình. 

Có lời cảnh cáo tàn khốc vô tình này, ông ta tuyệt đối sẽ không để Yokohama của ông ta rơi vào kết cục như vậy.

Tuyệt đối không.

Thật ra, Fyodor không có bao nhiêu xúc động, hắn nhìn khung cảnh có thể gọi là lớn mạnh trước mắt, trong lòng rất bình tĩnh.

Có điều gì đó vô cùng đẹp đẽ và tàn nhẫn về khung cảnh ngày càng lớn dần do thành phố bị diệt vong mang đến.

Nakahara Chuuya khó có thể kiềm nén sự tức giận trong lòng của chính mình, "【 Tôi 】 đâu? Không thể có chuyện 【 tôi 】 không biết chuyện quan trong như này được!"

Ozaki Kouyou nhìn chằm chằm vực sâu đỏ rực trước mắt, viền mắt dường như xuất hiện sương mù, cô nhắm mắt, chậm rãi nói: "Chỉ có hai cái khả năng."

"Hoặc là cậu ta đang công tác xa ở nước ngoài, không kịp trở về, tránh được. Hoặc là... Không kịp hoặc là không thể cứu được, cùng sống cùng chết với 【 Yokohama 】."

Nakahara Chuuya lặng im.

Kunikida Doppo và Dazai Osamu chứng kiến cảnh đó khi đang chạy trên đường lát đá ở đảo.

"Đó là gì thế... !" Kunikida đã gây náo loạn và thoát được khỏi phòng giam. Giờ trên cổ tay gã vẫn còn rất rõ vết còng tay.

"Đó là 「 Vũ khí dị năng lực 」..." Giọng Dazai Osamu trầm tĩnh lạ thường, "Có vẻ không kịp rồi."

"Đó là... Vũ khí dị năng lực ư? Không thể nào, quy mô kia vượt quá xa dị năng lực!" 

Vỏ cầu nóng co dần lại, đến tận chỗ hai người.

Trong lúc thiêu đốt toàn bộ hòn đảo, vỏ nóng cũng nung chảy tất thảy. Đến nước cũng sôi lên, bốc hơi rồi biến thành plasma. Khí plasma nóng vài nghìn độ thổi bay Kunikida và Dazai Osamu, biến họ thành than đến tận xương.

Cho dù Dazai Osamu có nắm giữ dị năng lực vô hiệu hóa dị năng lực, cũng không vô hiệu hóa được khí plasma, vốn là sản phẩm đi kèm. Hai người bị thiêu cháy thành vệt đen trên đường lát đá, và chính con đường ấy cũng lập tức nóng chảy. 

Trong khoảnh khắc tan biến, Dazai Osamu thấp giọng nói rồi gì đó. Thế nhưng, đến ngay cả không khí đáng lẽ sẽ truyền giọng anh ta đi cũng bị plasma hóa, chẳng đưa được tiếng thì thầm của anh ta tới tai bất cứ ai.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro