Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

170

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————


Sắc mặt của Akutagawa Ryuunosuke khó coi, ánh mắt cậu thâm trầm nhìn 【 Nakajima Atsushi 】, "Xem ra đầu tên Người Hổ vô dụng này chứa đầy rơm nhỉ, gì cũng ỷ lại vào ngài Dazai, chả lẽ đầu tên này chỉ để trang trí thôi à?"

Cậu đã nhìn thấy nhiều lần, kiên nhẫn của cậu cũng đến đỉnh điểm, tên Người Hổ chết tiệt này!

Gặp chuyện không giải quyết được là làm phiền ngài Dazai.

Nakajima Atsushi im lặng, trong lòng dấy lên một cảm xúc không giải thích được. 

Vậy nên, 【 cậu 】 ngu xuẩn tới mức nào mới gặp được ngài Dazai?

Tanizaki Junichirou ngượng ngùng nở nụ cười, nếu là cậu, cậu cũng sẽ hỏi ngài Dazai như vậy.

Không phải là cậu lười động não, mà là căn bản không nghĩ ra được! Cậu rất tự mình biết mình, nếp nhăn của não cũng chỉ có vậy thôi.

Cho nên nếu ngài Dazai vẫn còn kế hoạch, ít nhất thì anh ấy vẫn là một dự bị không cản trở.

Ánh mắt của Miyazawa Kenji sáng lên: "Quả nhiên là ngài Dazai có cách!"

Nhìn hai chân Dazai Osamu duỗi ra từ đáy thùng rác, khóe mắt Nakahara Chuuya khẽ giật, sao nhìn nó cứ quái quái thế nào ấy?

Thùng rác thành tinh?

Yosano Akiko nhíu mày: "Trong thùng rác mà Dazai vẫn thăm dò được sao? Có thể ha."

Sakaguchi Ango: "Đúng là biến phế thải thành kho báu."

Oda Sakunosuke: "Then chốt là Dazai."

Ozaki Kouyou: "Phải nói là, nếu biết những skill này của Dazai, thật sự thì có một số việc sẽ giúp ta bớt được nhiều rắc rối."

"Atsushi, cậu nhỏ con, dùng vuốt hổ thì có thể trèo qua lỗ đó." Sau khi nói xong, Dazai Osamu mỉm cười.

Nakajima Atsushi hít vào một hơi, "Nghĩa là... Chỉ mình em trốn đi?"

"Tôi và Kunikida không thể thoát qua lỗ thông gió hẹp thế kia. Hơn nữa, khi việc cậu bỏ trốn lộ tẩy, cần có người ở lại đây câu giờ. Đó gọi là đúng người đúng việc đấy."

Thì đúng, nhưng...

Nakajima Atsushi ngước nhìn lên trần, cậu ta có thể trèo qua lỗ thông gió để thoát ra. Sau đó cũng không khó cắt đuôi lính canh.

Vấn đề là sau khi thoát xong, thì làm sao để tìm tên khủng bố đây

"Đừng lo. Tôi có sẵn cách rồi." Như nhìn thấu được nội tâm của Nakajima Atsushi, Dazai Osamu mỉm cười động viên, "Atsushi, cậu từng câu cá chưa?"

Câu cá?

Nakajima Atsushi ngoan ngoãn mà trả lời: "Chưa ạ."

Tanizaki Junichirou: "Đúng vậy, vấn đề là sau khi 【 Atsushi 】 rời khỏi đây sẽ đi đâu để tìm khủng bố kìa!" 

Thân hình của 【 Atsushi 】 đúng thật là có thể thoát ra từ lỗ thông gió, cũng có thể thoát khỏi những tên truy lùng, thế nhưng làm sao 【 cậu ta 】 có thể tìm được khủng bố đây.

Nếu không phát hiện kịp thời, hoặc những kẻ núp trong tối đột nhiên ra tay, thì phải làm sao bây giờ?

Sự chú ý của Miyazawa Kenji nhất thời tập trung vào lời nói "câu cá" của Dazai, "Câu cá ạ? Em biết em biết nè!"

Đôi mắt của cậu lóe sáng, "「 Câu cá 」 là một thuật ngữ được dùng trong các tổ chức ngầm, tức là chỉ việc mua bán hàng lậu, trong hầu hết các trường hợp, đó là mua vũ khí do nước ngoài chế tạo hoặc các sản phẩm bị cấm."

"Hơn nữa trong những tình huống cực kỳ hiếm thấy, đá quý hoặc các tác phẩm mỹ thuật cũng sẽ thừa dịp đó mà lưu thông vào."

"Này tôi cũng đã nghe ngài Dazai nói rồi, tôi cũng nhớ kỹ không sót một chữ nào!"

Kunikida Doppo không nói gì, cậu nhớ mấy cái này làm cái gì?

Nakajima Atsushi trợn mắt nhìn, nhìn về phía Miyazawa Kenji đang hưng phấn, không khỏi mà nói: "Kenji, có thể lời ngài Dazai nói chỉ là trò câu cá bình thường thôi ấy?"

"Chắc vậy." Miyazawa Kenji gãi gãi đầu.

Nakahara Chuuya khẽ liếc nhìn bọn họ, đề tài mà các người nói căn bản là khác hoàn toàn với những gì Dazai nói, được chưa?

"Việc này cũng không khác gì câu cá. Cứ thả mồi ở bãi cá rồi đợi là được. Đây là cách tốt nhất với kẻ địch xuất quỷ nhập thần. Các cậu xem đoạn phim quay 「 Kẻ biết trước tương lai 」 rồi đúng không? Không thấy gì bí ẩn hả?"

"Bí ẩn ư...?" Nakajima Atsushi nhớ lại hình ảnh trong camera giám sát.

Một người Anh đã dùng súng bắn chết thuyền trưởng. Một người đàn ông mắt xanh da trời. Mặc dù là một gã kì lạ và bất thường, nhưng nếu bảo sự việc có gì đó bí ẩn thì...

"Cái vali." Dazai Osamu nháy mắt nói rằng, giống như đang tiết lộ bí mật.

"Tôi bảo rồi mà. Anh ta mang vali màu đen. Nhưng có tìm trong các cảnh quay của camera giám sát hay lời khai của bất kì nhân chứng nào cũng không thấy thông tin anh ta xách vali đi lại trên đảo. Các cậu có hiểu thế là sao không?" 

"Đừng tỏ ra nguy hiểm nữa, Dazai." Kunikida Doppo chen ngang, "Không còn thời gian đâu, đi thẳng đến kết luận đi."

"Tỏ ra nguy hiểm mới vui chứ." Dazai Osamu tỏ vẻ không phục, "Theo tôi điều tra thì vũ khí được cất trong vali. Nhưng theo các cảnh quay giám sát, tên khủng bố không hề mang vũ khí ấy theo. Nghĩa là..."

"Anh ta đang giấu nó ở đâu đó? Một nơi an toàn, không lo bị đánh cắp?"

"Suy nghĩ theo hướng ấy rất hợp lý. Nhưng giờ để tìm ra nơi cất giấu đó không khác gì mò kim đáy biển. Mà có một cách đơn giản hơn." Dazai Osamu gõ gót giày lộp cộp trên sàn.

Nghe lời giải thích của Dazai Osamu, Miyazawa Kenji bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ra là vậy! Em hiểu rồi." 

Tanizaki Junichirou không rõ: "Bí ẩn á? Cái gì mới được?"

Kunikida Doppo cau mày, đây chính là nhược điểm của việc hình chiếu chiếu rời rạc, không khởi nguồn của những chuyện đã qua, vậy nên bọn họ rất dễ bỏ sót thông tin quan trọng.

"Dazai cứ lặp đi lặp lại từ "vali" rất nhiều lần," Yosano Akiko như có điều suy nghĩ nói: "Tức là cái vali đó có gì đáng ngờ ư?" 

Lẽ nào trong chiếc vali đó có thứ gì đó quan trọng sao?

Nakajima Atsushi say mê nghe Dazai Osamu phân tích, không khỏi suy nghĩ nói: "Vậy trong vali có chứa thứ gì?"

Ozaki Kouyou nhìn Dazai Osamu dẫn dắt suy nghĩ của 【 Nakajima Atsushi 】, trong lòng nhất thời rõ ràng, anh ta là đang huấn luyện năng lực suy nghĩ của 【 Nakajima Atsushi 】.

Không thể không nói ở một số thời điểm, Dazai vẫn là một người thầy rất đáng tin.

Mà vào thời điểm này vẫn còn có thể có kế hoạch mà giáo dục người khác cũng chỉ có Dazai. 

Những lời như vậy... Ozaki Kouyou đảo mắt vừa nghĩ, đây có nghĩa là trong đầu Dazai đã có kế hoạch rõ ràng rồi sao?

Fyodor cười nói: "Chiếc vali chứa thứ cực kỳ quan trọng, chẳng hạn như vũ khí bí mật có thể thổi bay 【 Yokohama 】."

Đôi mắt của Tanizaki Junichirou lấp lánh: "Ngài Dazai siêu quá, nhanh như vậy mà đã điều tra ra rồi."

"Vậy thì có nghĩa là kẻ khủng bố không mang theo vũ khí bí mật bên người, hơn nữa còn giấu chúng ở một nơi khôhg biết." Kunikida Doppo nói.

Hắn nhăn trán, "Nhưng vấn đề là làm sao tìm ra được nơi này? Trên hòn đảo này mà tìm kiếm chẳng khác gì là mò kim đáy biển, hơn nữa còn lãng phí rất nhiều thời gian." 

"Ở trung tâm hòn đảo này có một tháp đồng hồ." Dazai Osamu nói, "Một tòa tháp cao, đứng đâu trên đảo cũng thấy. Nó cũng đóng vai trò đài chỉ huy trên tàu thủy... Và tôi đã đặt sẵn trên tầng cao nhất của tháp một cái vali đen giả."

"Giả ạ?" Nakajima Atsushi nghiêng đầu thắc mắc, "Mặc dù không biết cái thật đang ở đâu ấy ạ?"

"Không cần biết đồ thật đang ở đâu. Quan trọng là việc lợi dụng đồ thật được cất giữ ở nơi  không ai thấy. Và nhiệm vụ của Atsushi là đến tòa tháp trước để tóm tên khủng bố đã sập bẫy."

Nakajima Atsushi rất khâm phục. Nếu là vậy, cho dù cậu ta và tên khủng bố có phải đấu một chọi một với nhau, Trụ sở Thám Tử vẫn có khả năng thắng.

Không, chỉ cần không quá vụng về, thì khá chắc chắn sẽ bắt được tên khủng bố. 

Đối với phản ứng hành vi của người bình thường, anh Dazai quả nhiên luôn đọc trước được hai, ba nước đi. Có khi ngoài kế hoạch vừa nêu, anh ấy đã lên hẳn vài kế hoạch khác ấy chứ.

"Tôi đã giải thích xong." Dazai Osamu vừa mở còng tay cho Kunikida Doppo, vừa nói: "Xin lỗi nhưng tôi không thể hỗ trợ cậu qua điện thoại. Vì hẳn tôi cũng sắp bị bắt rồi."

"Tôi và các thành viên của Trụ sở Thám Tử có được giải oan hay không, có được trả tự do hay không, phụ thuộc vào nỗ lực của cậu đấy. Cậu làm được đúng không?"

"Cái gì? Vali đen giả?" Tanizaki Junichirou khiếp sợ, lập tức phản ứng lại.

Đặt vali đen giả trên tầng cao nhất của tháp, thì những kẻ biết bên trong đó chứa cái gì sẽ đi đến đây.  Vậy thì 【 Atsushi 】 dễ như ăn cháo mà tìm ra được tên khủng bố.

Nhưng chậm lại đã, Tanizaki Junichirou liền nhận ra được một chút quái dị, "Ngài Dazai đặt lúc nào vậy?"

Kunikida Doppo: "Đặt lúc nào cũng không quan trọng, quan trọng chính là Dazai đã sớm chuẩn bị."

Miyazawa Kenji một lần nữa cảm thán: "Ngài Dazai thật sự là đỉnh quá chời." 

"Dù sao thì ngài Dazai cũng giỏi trong việc điều khiển lòng người mà." Tanizaki Junichirou nói.

Nakajima Atsushi nhìn Dazai Osamu đang mở còng tay cho 【 Kunikida Doppo 】, không khỏi mở miệng nói: "Ngài Dazai làm hộ tôi quá tốt luôn."

Còn lại chính là vấn đề của 【 cậu 】.

Hơn nữa 【 cậu 】 khẳng định là làm được, cho dù là không làm nổi... Mi mắt của Nakajima Atsushi khẽ cụp, 【 cậu 】 cũng sẽ liều mạng mà hoàn thành.

Không chỉ là bởi vì 【 cậu  】 muốn cứu mọi người, cũng là bởi vì không muốn phụ lòng tin cậy của ngài Dazai đối với 【 cậu 】.

Nakajima Atsushi biết.

Anh Dazai chỉ hỏi "Cậu làm được đúng không?" khi tin chắc người kia làm được.

"... Vâng." Nakajima Atsushi nghiêm mặt gật đầu. 

"Tốt lắm." Dazai Osamu mỉm cười như một người thầy, "Lỗ thông gió nằm trên trần nhà khá cao, cậu có thể giẫm lên đầu Kinikida, lấy đó làm bệ đỡ để..."

"Không cần đâu ạ." Nakajima Atsushi vừa khẽ xoay cổ chân vừa ước lượng khoảng cách đến trần, sau đó hơi nhún xuống rồi bật lên.

Chỉ bật một cái đã đến được cái trần cao vài mét. 

Nakajima Atsushi dùng một tay đã hóa hổ gạt tấm lưới thép của lỗ thông gió ra, sau đó bám vào miệng lỗ bằng tay còn lại. Cậu ta cắm vuốt hổ vào thành lỗ thông gió để lấy điểm bám, sau đó cử động cơ thể, leo lên lỗ thông gió.

"Ồ." Dazai Osamu hoan hô, "Cậu làm được rồi kìa, Atsushi."











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro