Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

167

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————



Tầm mắt của mọi người tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng ánh mắt của bọn họ cùng nhau đặt trên thùng rác ở góc phố.

Lúc đầu bọn họ quả thật không để ý tới thùng rác này, nhưng ai bảo thùng rác này lại quỷ dị tự động đậy, vì lẽ đó tầm mắt của bọn họ hoàn toàn khóa chặt thùng rác này.

Bọn họ đến cạnh thùng rác trước 【 Nakajima Atsushi 】, nhưng dù có lo lắng đến đâu bọn họ cũng không mở nắp thùng rác.

"Tên Người Hổ đáng chết! Chân 【 cậu ta 】 mất rồi chắc? Đi chậm quá vậy!" Nhìn 【 Nakajima Atsushi 】 cẩn thận từng li từng tí một đi tới, sắc mặt của Akutagawa Ryuunosuke rất không kiên nhẫn.

Đối với những người khác mà nói, 【 Nakajima Atsushi 】 đi vài bước như vậy phảng phất như đã trôi qua mấy thế kỷ.

Khi 【 Nakajima Atsushi 】 lại đây thì, bọn họ đều vồ vập vây quanh thùng rác.

Sau khi mở nắp thùng rác, phản ứng khác với phản ứng 【 Nakajima Atsushi 】 bị kinh sợ, tâm tình mọi người trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Tầm mắt của Akutagawa Ryuunosuke tham lam nhìn Dazai Osamu nấp trong thùng rác, phảng phất như nhìn mãi cũng không chán.

Ngài Dazai vẫn còn ở đó.

"Ngài Dazai..." Nakajima Atsushi mở to mắt nhìn, viền mắt ửng đỏ, lúc này trong lòng cậu kinh ngạc vui mừng gần như không thể diễn tả được, chỉ có thể lẩm bẩm, một lần lại một lần lặp lại: "Ngài Dazai..."

Nakahara Chuuya nhìn khuôn mặt cười hì hì của Dazai Osamu, trong lòng theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, hắn yên tĩnh vài giây lên tiếng nói: "Tên Dazai này, lại dùng cách này xuất hiện, thật sự rất hợp tác phong của cậu ta."

"Ngài Dazai lại núp trong thùng rác sao?!" Tâm tình căng thẳng qua đi chính là khiếp sợ, Tanizaki Junichirou nhìn Dazai Osamu trong thùng rác, không thể tin được.

Miyazawa Kenji: "Đỉnh quá! Nhưng sao ngài Dazai lại núp trong thùng rác vậy ạ?"

Miyazawa Kenji vừa dứt lời, mọi người đã nghĩ đến đám nhân viên đảo khi nãy.

Vậy kẻ vượt biển, nhập cảnh trái phép mà 【  bọn họ 】 muốn tìm, chính là Dazai/ngài Dazai ư?

Vẻ mặt của Kunikida Doppo nhất thời cứng đờ, hắn nhìn Dazai Osamu trên mặt mang theo nụ cười, tức giận đến mức không nói nên lời.

Hắn dám khẳng định, 【 Trụ sở Thám Tử 】 tuyệt đối sẽ không tới đây như này đâu, ít nhất 【 bọn họ 】 là đường đường chính chính mà tới đây.

Chỉ có tên Dazai này thôi!

Chỉ có anh ta mới nghĩ ra cách 'đặc biệt" như này để nhập đảo thôi.

Fyodor không nói gì, chỉ nhìn Dazai Osamu  rơi vào trầm tư.

Hay là có mục đích khác?

"Không ngờ lại gặp nhau ở đây, đúng là duyên kỳ ngộ đấy."

"Anh đang... là gì ở đó thế, anh Dazai!" Nakajima Atsushi hét lên, theo lời của anh Kunikida thì anh Dazai đã bị bỏ lại ở điểm tập kết. 

Vậy sao giờ Dazai lại có mặt trên đảo, hơn nữa còn trong thùng rác?

——Này, cậu có thấy gã tóc đen, cao ráo nào quanh đây không? 

... Chẳng lẽ...

"Lẽ nào kẻ nhập đảo trái phép... chính là anh Dazai...?"

"Giỏi lắm, Atsushi, suy luận hệt thám tử rồi đấy. Thật vui khi thấy cấp dưới của mình mau trưởng thành." Dazai Osamu vui vẻ nở nụ cười.

Nhưng, Nakajima Atsushi còn không hiểu nổi một nửa những lời Dazai Osamu nói.

"Ây dà, tôi đã xâm nhập đảo trót lọt, thế mà sau đó, đang hành sự lại bị nhân viên đảo phát hiện. Rồi tôi lập tức trốn vào thùng rác để thoát thân."

"Không kịp ném rác bên trong ra nên giờ người tôi hôi quá. Cơ mà, cảm giác biến thành rác rưởi vô nghĩa mới tuyệt làm sao. Hay là tôi sống trong này luôn nhỉ?"

Đứng lập trường của Nakajima Atsushi, ngoại trừ 'Hầy...' một tiếng, cậu ta không thốt ra được tiếng nào.

Chẳng ai trong Trụ sở Thám Tử hiểu được hành động của anh Dazai. Người hay lập nhóm với Dazai là Kunikida cũng thường xuyên đau dạ dày mỗi lần kết hợp làm việc với anh Dazai.

Nhưng mà chẳng biết vì sao, những vụ án qua tay anh Dazai, cuối cùng được giải quyết rất hoàn hảo. Chính Atsushi mỗi lần chứng kiến cũng không đoán nổi rốt cuộc anh Dazai đã giải quyết như thế nào.

"Không phải duyên kỳ ngộ, là duyên kinh dị." Kunikida Doppo nghiêm mặt nói rằng.

Thân là thành viên của 【 Trụ sở Thám Tử 】, lại dùng thân phận kẻ vượt biển, nhập cảnh trái phép nhập đảo...

Kunikida Doppo trong nháy mắt nghẹt thở, nếu như để người ta biết, danh tiếng của 【 Trụ sở Thám tử 】 lập tức sẽ không còn nữa mất.

"Haha, vừa nãy 【 Atsushi 】 bị dọa kinh hồn bạt vía luôn kìa." Tanizaki Junichirou cười nói.

Miyazawa Kenji nói: "Ngay cả em cũng bị ngài Dazai dọa sợ luôn rồi nè."

Vẻ mặt của Akutagawa Ryuunosuke hung ác trừng mắt 【 Nakajima Atsushi 】: "Chỉ là suy luận, tôi cũng làm được."

Nhìn Dazai Osamu vẫn còn đùa giỡn, Oda Sakunosuke đột nhiên lên tiếng: "Không phải là thứ rác rưởi vô nghĩa đâu." 

Rõ ràng là đứa con của Thượng Đế, nhất thời rơi xuống trần gian.

Sakaguchi Ango cũng đồng ý gật đầu.

Sự tồn tại của Dazai có ý nghĩa đối với bọn họ, giống như vầng trăng tròn sáng lên trong đêm tối.

"Sống ở đây? Thùng rác sao?" Tanizaki Junichirou trố mắt ngoác mồm nói.

Ozaki Kouyou không khỏi cười nói: "Dazai đúng là nghĩ gì muốn làm nấy."

"Ha? Lại muốn sống trong thùng rác?" Nakahara Chuuya nhướng mày, "Gu của Dazai là gì vậy hả? Thực sự là không dám gật bừa."

"Đến mức bụng dạ dày luôn rồi... Ngài 【 Kunikida 】 thảm ghê." Tanizaki Junichirou đồng tình nói.

Xem ra nếu ngài 【 Kunikida 】 thật sự bị bệnh dạ dày, vậy thì có một phần khẳng định là ngài Dazai gây ra rồi.

Miyazawa Kenji nói: "Đừng nói đến giải quyết vụ án, ngay cả bình thường ngài Dazai nói gì, phần lớn tôi cũng không thể nào hiểu rõ nó có ý gì."

Điều này Tanizaki Junichirou rất đồng ý: "Tôi cũng vậy."

Có lẽ bọn họ vừa mới tiếp xúc vụ án không lâu, ngài Dazai cũng đã làm rõ ngọn ngành vụ án. Mà khi bọn họ tìm ra một ít manh mối thì, ngài Dazai cũng đã giải quyết vụ án một cách tốt đẹp luôn rồi.

"Nhưng anh Dazai, anh đâu cần vất vả thế để xâm nhập dảo, đã vậy còn mang tiếng trái phép? Sao anh không cùng lên tàu với bọn em, như thế chẳng phải là tốt rồi sao?"

"Có ba câu trả lời cho câu hỏi đó." Dazai Osamu tặc lưỡi một cái, giơ một ngón tay lên, "Thứ nhất, hòn đảo này rất kì lạ nên tôi muốn quan sát những góc khuất của nó."

"Thứ hai, dạo gần đây Kunikida đã quen dần với hành động của tôi, phản ứng cũng thành ra bình thường, nên tôi muốn khiến cậu ấy bất ngờ."

"Thứ ba, đừng nhìn tôi như vậy, đó cũng chính là công việc của tôi Tôi nhận lệnh riêng là phải điều tra cách xâm nhập trái phép vào đảo."

"Hả... Nhưng nhận lệnh riêng, tức là nhiệm vụ của anh không phải là tiêu diệt trộm ạ?"

"Trộm cướp chỉ là một phần nhỏ trong tai họa đang diễn ra trên đảo này thôi." Dazai Osamu bỗng dưng thu lại nụ cười mà nói rằng.

Có thế thôi mà tưởng như nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ.

"Tai họa, là sao ạ..." Nakajima Atsushi cố lắm mới thốt ra được vài chữ. 

"Phải rồi... Có một người đàn ông mặc vest, đeo máy ảnh trên cổ, xách vali màu đen. Nếu thấy anh ta, hãy báo cho tôi biết."

"À, tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện bắt anh ta, bởi vì anh ta là dị năng giả vô cùng nguy hiểm. Ra tay không cẩn thận là bị thổi bay cùng Yokohama này đấy." 

"... Hả?" Đột nhiên thấy chóng mặt, Nakajima Atsushi nhíu mày. Toàn bộ Yokohama sẽ bị thổi bay? 】

"Đúng đấy, nhập đảo thì chỉ cần lên tàu cùng 【 Atsushi 】 【 bọn họ 】 là được mà, sao lại vất vả lên tàu như vậy, đã vậy còn bị coi là kẻ nhập cảnh trái phép nữa." Miyazawa Kenji cũng không hiểu lắm.

Tanizaki Junichirou nói: "Ngài Dazai nên giải thích đi."

Nghe thấy câu trả lời thứ hai của Dazai Osamu, Kunikida Doppo cứng rồi, nắm đấm cứng ngắc.

Cái gì mà gọi là 【 cậu ta 】 đã quen dần với hành động của cậu? Cái gì mà gọi là 【 cậu ta 】 phản ứng thành ra bình thường?! Cái gì mà gọi là muốn bất ngờ hả?!!

Hắn biết ngay mà!

Tên Dazai này, không tăng thêm phiền phức cho 【 hắn 】 một giây là sẽ không tha!

Yosano Akiko đùa đùa nói: "Dazai cũng thật là, không thèm đếm xỉa luôn, cũng không tiếc mà trốn vào thùng rác."

Nhìn dáng vẻ Dazai Osamu vỗ vỗ lồng ngực mình mà nói, Nakahara Chuuya đầy mặt không tin, "Kiểu này thật sự không nhìn ra là đang làm việc luôn đấy."

"Nhận lệnh riêng?" Mori Ougai híp mắt, ai có thể ra lệnh cho Dazai?

"Cái gì?" Tanizaki Junichirou có chút bối rối, "Trộm cướp chỉ là một phần nhỏ trong tai họa đang diễn ra trên đảo này thôi? Sao lại thế?"

Tanizaki Junichirou vẫn còn hơi ngơ ngác khi nghe đến câu nói tiếp theo của Dazai Osamu, mắt nhất thời trừng lớn.

"【 Yokohama 】 sẽ bị thổi bay ư?!"

Fukuzawa Yukichi cau mày.

Yosano Akiko cau mày, "Lại thêm mấy tên ất ơ nào đụng đến 【 Yokohama 】 nữa thế?" 

Rốt cuộc 【 Yokohama 】 là nơi có gì hấp dẫn người hả, sao kẻ nào cũng đổ xô tới đây vậy?

Lần nào đến cũng phá hủy, phá hủy cái quái gì, có biết là phiền vãi ra không? 

Nakajima Atsushi suy đoán: "Ngài Dazai có nói một gã đàn ông mặc vest cũng ở trên hòn đảo này, lẽ nào có liên quan tới hòn đảo này sao?"

Cậu âm thầm lo lắng, chuyện nguy hiểm như vậy, sao ngài Dazai lại hành động một mình vậy chứ?

"Là sao ạ?"

"Cụ thể thì vẫn đang điều tra. Tạm thời các cậu cứ tập trung tiêu diệt trộm. Các cậu chưa xử lý xong thì tôi cũng không thể làm tiếp việc của mình được. Ô, cậu đưa tôi cái nắp đó được không?"

Dazai Osamu lại nở nụ cười rồi chỉ vào cái nắp dưới chân Nakajima Atsushi, đó là nắp thùng rác đang chứa Dazai Osamu.

Nakajima Atsushi bối rối mà đưa cái nắp cho anh ta.

"Cảm ơn nhé." Dazai Osamu vừa nhận nắp, vừa bỗng nhiên nhớ ra nói rằng:

"A, suýt quên. Trên đường tới đây tôi được biết rằng vài thành viên của Port Mafia cũng đã lên đảo. Chưa rõ chính xác là những ai, nhưng các cậu nên đề phòng."

"Port Mafia ấy ạ?" Nakajima Atsushi nhíu chặt hai hàng lông mày, cậu ta chẳng có kỉ niệm tốt đẹp nào với Port Mafia.

"Đừng trưng ra vẻ mặt đáng sợ thế chứ." Dazai Osamu dịu dàng nói với Nakajima Atsushi.

"Chúng cũng hiếm khi tấn công ở nơi đông người lắm. Mà dù chuyện gì xảy ra, một khi cậu chạy trốn thì nào ai đuổi kịp."

Dazai Osamu cười dịu dàng, "Thôi, tạm biệt nhé. Chúc công việc của cậu thành công." 

Sau khi nói xong, Dazai Osamu rụt đầu, thu mình vào thùng rác, tự mình đậy nắp lại. Cùng một tiếng kêu khẽ, thùng rác nảy lên rồi đổ ngang ra.

"Bon Voyage (thuận buồm xuôi gió)!"

Để lại một câu chào hết sức vui vẻ, Dazai Osamu cứ ở trong thùng rác mà lăn đi. Sau khi lăn xuống con dốc, thùng rác đã không thấy tăm hơi.

Chỉ để lại Nakajima Atsushi trợn mắt ngoác mồm, một mình đứng ở đó, "Anh Kunikida giỏi thật... Quen được với hành động của anh Dazai..." 










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro