161
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————
"Sao có cảm giác ngoan ngãn vô hại không tên thế này." Nakajima Atsushi nhìn 「 Dạ Xoa Bạch Tuyết 」 đang cầm điện thoại di động bằng hai tay cho 【 Izumi Kyouka 】, nghĩ thầm.
Izumi Kyouka nhìn 「 Dạ Xoa Bạch Tuyết 」, vẻ mặt không cảm xúc hòa hoãn một chút.
"Dị năng lực của 【 Atsushi 】 vẫn chưa trở lại ư? Sao lại thế?" Tanizaki Junichirou kinh ngạc.
Nakajima Atsushi cũng nhíu mày, vẫn chưa trở lại?
Miyazawa Kenji: "Sao dị năng lực của 【 Atsushi 】 vẫn chưa trở lại vậy ạ? Không phải nói chỉ cần phá nát viên pha lê trên trán của dị năng lực là có thể lấy lại được dị năng lực sao?"
【 Lại như đang trả lời cho thắc mắc của Nakajima Atsushi, từ xa xa truyền đến tiếng ho khan.
Khụ khụ khụ khụ.
Nương theo tiếng ho khan cùng hít thở khó khăn đến gần bọn họ, là Akutagawa Ryuunosuke. Dường như cậu ta trải qua trận chiến rất khốc liệt, cả người đều là vết thương, nhưng trong đôi mắt lại tràn ngập tự tin.
Nhìn thấy tư thế uy phong lẫm liệt của Akutagawa Ryuunosuke, kết quả quả rất rõ ràng.
"Cậu cũng lấy lại được dị năng lực rồi à?" Nakajima Atsushi ngẩng đầu nhìn Akutagawa Ryuunosuke đứng trước mặt.
"Sao có mỗi mình tôi là chưa lấy lại được thế?!" Không hiểu nguyên do, Nakajima Atsushi nắm chặt nắm đấm.
"Đồ ngu." Akutagawa Ryuunosuke tàn nhẫn mà nói, "Cậu vẫn chưa hiểu à?"
Đột nhiên bị mắng, cơ thêt của Nakajima Atsushi cứng lại, đáy mắt cậu ta hiện ra bóng dáng của viện trưởng đã nhục mạ mắng chửi mình giống Akutagawa, còn có — cánh cửa màu trắng, trang nghiêm đó.
Gần nhất, cảnh tượng này đã vô số lần ở trong đầu của cậu ta thoáng hiện, nhưng cậu ta lại không biết ý nghĩa là gì. 】
【 Akutagawa 】 cũng đã lấy lại được dị năng lực của mình rồi, nhưng chỉ có 【 Atsushi 】 là vẫn chưa trở lại." Miyazawa Kenji nói.
Nakajima Atsushi nhíu chặt mày.
"Hừ, ngu dốt." Akutagawa Ryuunosuke cười lạnh nói một câu liền không tiếp tục nói nữa.
Tanizaki Junichirou: "【 Akutagawa 】 cũng biết lý do kìa."
Kunikida Doppo đăm chiêu.
Mối quan hệ giữa ba người và dị năng lực của họ, 【 Akutagawa 】 từ đầu tới cuối đều thừa nhận tiếp nhận dị năng lực của 【 mình 】, và 【 Kyouka 】 ngay khi điện thoại của cô ta vừa reo, khi nhìn thấy mẹ của 【 cô 】 thì khúc mắc mới được gỡ bỏ.
Đó là lý do tại sao dị năng lực của 【 họ 】 quay trở lại.
Thế nhưng 【 Atsushi 】...
【 Cậu ta 】 vẫn luôn đầy sợ hãi và ác cảm với dị năng lực của 【 mình 】.
Có phải vì điều này mà dị năng lực vẫn chưa trở lại? Bởi vì 【 Atsushi 】 vẫn chưa thực sự chấp nhận được dị năng lực của chính mình.
Miyazawa Kenji đột nhiên nói: "Áo khoác của 【 Akutagawa 】... Bị rách sao?"
Cậu nhìn chiếc áo khoác đen trên người 【 Akutagawa Ryuunosuke 】, rõ ràng đã bị hư hại.
Vẻ mặt Akutagawa Ryuunosuke chấn động, cậu nhìn chỗ bị hư hại trên áo khoác của đồng vị thể, dần dần mất đi mộng.
"Anh Daza... Chiếc áo khoác mà anh Dazai tặng... bị đồng vị thể của tôi làm hỏng mất rồi..."
"「 La Sinh môn 」."
Vẻ mặt của Akutagawa Ryuunosuke dần dần trở nên hung ác.
Đôi mắt to như quả chuông của La Sinh Môn phía sau cậu nổi lên ánh sáng đỏ.
【 "Gì cơ..." Nakajima Atsushi mờ mịt lẩm bẩm.
Cậu ta muốn biết đáp án, nhưng đại não lại từ chối suy nghĩ. Đau đầu đến mức như muốn nứt ra... Tại sao?
"Hiểu gì cơ?!" Bởi vì không biết gì cả, Nakajima Atsushi không khỏi gào to, cánh tay một cách tự nhiên mà ôm ciw thể, lại như đang bảo vệ mình.
Không hiểu cánh cửa đó, dị năng lực còn chưa trở lại... Giữa hai người chẳng lẽ có liên quan gì ư? Akutagawa biết câu trả lời sao?
Lo lắng cùng buồn bực khiến cơ thể của Nakajima Atsushi hơi run rẩy.
Akutagawa Ryuunosuke đi ngang qua Nakajima Atsushi, áo khoác màu đen khẽ đung đưa.
"Akutagawa!" Nakajima Atsushi không tự chủ được mà gào lên với bóng lưng tràn đầy tự tin kia, "Giải thích đi? Này!"
Mặc kệ cậu ta có gào to cỡ nào, Akutagawa Ryuunosuke cũng không quay đầu lại, mà chỉ thẳng tắp đi về phía trước —— đến Mukurotoride.
Tại sao? Tại sao?
Tại sao chỉ có mình là không biết gì cả?
Hoảng sợ không rõ chạy dọc từ lòng bàn chân của Nakajima Atsushi lên toàn thân. 】
Vậy cánh cửa đó có nghĩa gì và bên trong có gì? Có liên quan gì đến dị năng lực của 【 Atsushi 】 chưa quay trở lại không?" Junichiro Tanizaki thắc mắc.
"Chiến thắng dị năng lực không chỉ là đánh bại dị năng lực, còn cần chiến thắng chính mình, chấp nhận chính mình." Sắc mặt của Ozaki Kouyou trầm trọng, "【 Atsushi 】 rõ ràng là không chấp nhận chính mình, cũng không chấp nhận dị năng lực của chính mình."
Vì lẽ đó dị năng lực mới chưa trở lại.
"Hóa ra là như vậy sao? 【 Atsushi 】 không chấp nhận Bạch Hổ, vì lẽ đó Bạch Hổ cũng không đáp lại 【 cậu ta 】 sao?" Tanizaki Naomi nhìn 【 Nakajima Atsushi 】 vẫn đang bối rối.
Miyazawa Kenji suy đoán nói: Chắc chắn có điều gì đó quan trọng đẳng sau cánh cửa đó có liên quan đến 【 Atsushi 】, dị năng lực chưa trở về là vì thứ đằng sau cánh cửa kia sao?"
Nakajima Atsushi mím môi.
Phía sau cánh cửa là cái gì?
【 Izumi Kyouka vẫn im lặng mím chặt đôi môi, sau đó nói với Nakajima Atsushi: "Anh bị thương nặng quá, nghỉ ở đây đi."
"Ơ?" Nakajima Atsushi ngơ ngác mà há miệng, không rõ Izumi Kyouka nói gì.
Izumi Kyouka xoay người quay lưng với Nakajima Atsushi.
"Kyouka?" Nakajima Atsushi bất an kêu tên Izumi Kyouka.
"Em xin lỗi vì chưa kể cho anh... Em không muốn anh biết."
"Biết gì cơ?" Nakajima Atsushi hỏi.
Izumi Kyouka do dự chốc lát, "Em biết điều khiển Dạ Xoa Bạch Tuyết bằng điện thoại..." Cô ta hơi quay đầu lại nhìn Nakajima Atsushi, "Thật ra em không ghét nó."
"..."
—— Hóa ra là cô ta nghĩ như vậy à... Việc mình chưa hề biết, việc mình chưa bao giờ để ý tới, điều này làm cho trong lòng của Nakajima Atsushi dâng lên cảm giác mâu thuẫn cùng cảm giác tội lỗi.
Vẻ mặt của Izumi Kyouka rất bình tĩnh, nhưng có thể thấy cô ta đã hạ quyết tâm, "Em sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Cô ta lại một lần nữa bước về phía trước, như Akutagawa Ryuunosuke vừa nãy, đi về phía Mukurotoride.
"Kyouka!"
"Chờ đã!" Nakajima Atsushi muốn đuổi theo Izumi Kyouka, nhưng cơ thể đã bị Bạch Hổ làm cho bị thương căn bản không nghe theo. Cho dù cậu ta muốn đứng lên, cũng sẽ lập tức ngã xuống.
Cậu ta không thể đứng dậy từ trên nền đất cứng.
"Kyouka—— "
Bất luận Nakajima Atsushi có la đến khàn giọng, dù cho cổ họng có bị đau, âm thanh cũng không thể truyền ra ngoài.
Sương trắng bắt đầu tràn ngập cung quanh, che đi bóng lưng của Izumi Kyouka cùng Mukurotoride.
Màm sương trắng dày đặc bao trùm Nakajima Atsushi. 】
Tanizaki Junichiro: "Có vẻ như 【 Kyouka 】 cũng biết lý do tại sao dị năng lực của 【 Atsushi 】 không quay trở lại."
"【 Atsushi 】 hẳn là không dễ dàng chấp nhận được dị năng lực của 【 mình 】 như vậy. Một phần tuổi thơ của 【 Atsushi 】 là do dị năng lực của 【 cậu ta 】 gây ra." Kunikida Doppo phân tích.
"Huống chi còn có cánh cửa kỳ lạ này, này cũng là một quả bom hẹn giờ."
"Phụt... Không đâu." Miyazawa Kenji đột nhiên cười ra tiếng, cậu ngưng cười, "Sao mỗi lần vật nhau 【 Atsushi 】 cũng đều hề hước như vậy ha?"
Gần như mỗi lần như vậy cũng là mông hướng lên trời, mặt hôn đất.
Nghĩ vậy thì Miyazawa Kenji nghĩ đến một vấn đề, lại nói, 【 Atsushi 】 mỗi lần đều sẽ ngã như thế, cằm và mặt của 【 anh ta 】 có ổn không vậy?
"Đúng là hề hước thật, đồng cảm của tôi vừa rôi cũng bị cuốn trôi đi luôn." Junichiro Tanizaki cũng đồng tình.
"Vì vậy, mà trong khoảng thời gian [Atsushi ] bị bỏ lại, hy vọng 【 Atsushi 】 có thể vượt qua khúc mắc của chính mình." Kunikida ngước mắt nhìn về phía 【 Akutagawa Ryuunosuke 】 và 【 Izumi Kyouka 】 đang đi tới.
"Bởi vì chỉ với 【 Akutagawa 】 và 【 Kyouka 】, thì rất khó giải quyết 【 Shibusawa Tatsuhiko 】."
Shibusawa Tatsuhiko không một tiếng động mà cười, không tỏ rõ ý kiến.
【 Buổi tối hôm nay, Yokohama bị sương mù dày đặc bao phủ; vô số dân thường biến mất; thế giới bên ngoài cũng không thể liên lạc được với nhân viên trong sương mù... Thế nhưng bên ngoài màn sương ấy, vẫn còn có rất nhiều người bận rộn xử lý tìm kiếm đối sách.
Chẳng hạn như chính bản thân Sakaguchi Ango cố gắng hết sức giải quyết nguyên nhân cốt lõi của sự việc.
Chính vì điều này, ẩn thân ở một nơi không bị sương mù lan đến, gã mới có thể ở Yokohama sau khi thành phố bị sương mù bao trùm cùng thông tin trong đó, cố gắng kết nối liên lạc.
Sau khi kết thúc thông tin với Kunikida Doppo, Sakaguchi Ango bắt đầu cẩn thận xử lý công việc chuẩn bị cũng như khắc phục hậu quat công việc, các thành viên khác của Bộ Nội Vụ cũng giống như vậy.
Đúng lúc này, một âm thanh khác hòa lẫn vào âm thanh khởi động cùng gõ phím đánh máy, âm thanh như đang trà trộn vào phòng liên lạc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng cãi nhau.
Sakaguchi Ango nhỏ giọng thầm thì: "Tới rồi à?"
"Ai cơ ạ?" Nghe thấy giọng nói của Sakaguchi Ango, nhân viên không hiểu hỏi.
"A5158." Không giống như thắc mắc của nhân viên, Sakaguchi Ango dứt khoát trả lời, đồng thời công việc trên tay cũng không dừng lại. 】
"Nơi này là..." Tanizaki Junichirou thắc mắc nhìn các thiết bị điện tử trước mắt, đột nhiên nhìn thấy một người quen thuộc, "Ngài【 Ango 】?!"
Sakaguchi Ango liếc mắt nhìn toàn bộ, liền biết 【 hắn 】 lúc này hẳn là không ở trong phạm vi bao vây của màn sương mù dày.
Miyazawa Kenji: "Sao bên ngoài ồn ào thế?"
Nakajima Atsushi: "Đến rồi? Cái gì đến rồi?"
Sakaguchi Ango híp mắt, căn cứ vào hình ảnh hắn nhìn thấy lúc trước, người mà 【 hắn 】 liên hệ...
【 Nakahara Chuuya 】 đến rồi.
Nakahara Chuuya chậc một tiếng, "Thật đúng là..."
"Trước đó 【 Ango 】 đã liên hệ với A5158 rồi, vậy người đó đã tới chưa?" Kunikida Doppo nhìn về phía cửa lớn.
Trong khoảng thời gian ngắn, tầm mắt của mọi người đều tập trung ở cửa lớn.
【 Cánh cửa phòng thông tin bị người thô lỗ một cước đá văng, cánh cửa bị biến dạng bay ra ngoài rồi nằm trên mặt đất.
Không có cánh cửa, một bóng người từ từ xuất hiện ở lối vào nơi mất đi tác dụng.
Người đến mặc một chiếc áo khoác dài đen bóng, đội một chiếc mũ đen được may riêng cùng loại với chất vải của chiếc áo khoác, dưới mũ còn lộ ra vài cọng tóc màu cam.
Ba món đồ rất có cá tính vừa vặn với cơ thể thấp bé của gã, không chỉ trông hào hoa phong nhã, hơn nữa khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Khác với tất cả mọi người.
Nếu như muốn hình dung gã, từ này là được rồi.
Cảm giác áp bức này không thể quên, khí chất bị hồng trần vấy bẩn, ánh mắy đặc biệt sắc bén trên khuôn mặt xinh đẹp——
Hết thảy đều rất khác với tất cả mọi người.
Tay của gã mang găng tay đen, đang đút vào túi quần.
"Dám gọi tao đến như một thằng chạy việc, lá gan của mày cũng to đấy." Người đến — Nakahara Chuuya kiêu ngạo mà nói. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro