Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

151

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————





"Ảnh hưởng của viện trưởng đối với 【 Atsushi 】 thật sự rất lớn." Nhìn thấy bóng người quen thuộc, nghe thấy giọng nói chửi rủa quen thuộc, Tanizaki Junichirou không khỏi mà cảm khái một tiếng.

Miyazawa Kenji: "Đúng vậy, lời của 【 ông ta 】 tôi sẽ ghi nhớ."

"Nhưng... nhìn dáng vẻ 【 Atsushi 】, như là đã học được cách phớt lờ viện trưởng, hẳn là ảnh hưởng cũng không lớn bao nhiêu."

Miyazawa Kenji cũng nhìn thấy, thật sự cao hứng vì 【 Nakajima Atsushi 】, "Vậy sau này 【 Atsushi 】 cũng không cần chịu sự ảnh hưởng của viện trưởng rồi."

Nhìn thấy 【 Izumi Kyouka 】 thì, Ozaki Kouyou đầu tiên là sửng sốt, nhưng con ngươi nguy hiểm nheo lại, "Ồ, thật sự tôi không có nghĩ đến 【 Atsushi 】 và 【 Kyouka 】 lại ngủ cùng một phòng, thực sự là gan to bằng trời đấy."

Ozaki Kouyou cố tình lựa chọn quên sự thật là 【 Nakajima Atsushi 】 ngủ trong tủ âm tường.

Đối với cô mà nói, tủ âm tường cũng là một phần của căn phòng.

Hơn nữa, với chất lượng giấc ngủ của Người Hổ, rất dễ quấy rối đến 【 Kyouka 】, cứ như vậy, 【 Kyouka 】 sẽ không thể ngủ ngon được.

Vẻ mặt Kunikida Doppo nhất thời có chút muốn nói lại thôi, hắn rõ tình hình ký túc xá của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, nếu Izumi Kyouka cũng gia nhập Trụ sở Thám Tử, e sợ về sau cũng sẽ như này.

Atsushi nhường căn phòng rộng rãi cho Izumi Kyouka, mình ngủ trong tủ âm tường.

Nhìn thấy chỗ ngủ của 【 Nakajima Atsushi 】, Miyazawa Kenji không khỏi mà 'ồ' một tiếng, "【 Atsushi 】 ngủ ở tủ âm tường... Lúc đứng dậy không chú ý có phải sẽ bị đụng đầu đúng không ạ?"

"Sẽ đó." Tanizaki Junichirou gật đầu nói. 

"Hơn nữa phản ứng của 【 Atsushi 】 có phải hơi khác với 【 Kyouka 】 không?" Tanizaki Junichirou có chút dở khóc dở cười, "Dáng vẻ bị dọa hết hồn của 【 Atsushi 】 thật sự rất giống như cô dâu nhỏ bị đùa giỡn vậy."

Yosano Akiko cũng cười trêu ghẹo nói: "【 Atsushi 】 nhìn thấy 【 Kyouka 】 sát gần như vậy, xí hổ rồi chứ gì."

Khuôn mặt của Izumi Kyouka gần ngay trước mắt cùng bộ đồ ngủ khó thấy của cô khiến Nakajima Atsushi tay chân luống cuống, nhưng sau đó cô ta nói, lại làm cho trái tim của Nakajima Atsushi trong nháy mắt như rơi vào hầm băng.

Izumi Kyouka dùng ánh mắt sắc bén theo dõi hỏi cậu ta: "Trong mơ anh có thấy sương mù không?"

"Hả?" Nakajima Atsushi xuất hiện vẻ mặt sốt sắng.

Chẳng biết vì sao, cậu ta cảm thấy có một cảm giác xác thực kỳ diệu. Từ nơi xa, có thứ gì giục cậu ta ra khỏi tủ âm tường, cậu ta nhanh chóng mở cửa sổ căn phòng ra.  

Sương trắng bao trùm toàn bộ tầm nhìn của cậu ta.

Sương mù, sương mù, sương mù... Lại như những gì thấy trong mơ như thế, bốn phía tràn ngập sương mù. Khung cảnh ban đêm của Yokohama thường có thể nhìn thấy qua cửa sổ dường như cũng bị sương mù nuốt hết .

"Đây là...?" Nakajima Atsushi mờ mịt tự lẩm bẩm.

Phía sau truyền đến tiếng điện thoại di động đột nhiên được mở ra của Kyouka.

"Điện thoại em không gọi được." Izumi Kyouka ngắn gọn nói rằng.

Nakajima Atsushi vội vã tìm điện thoại di động của chính mình, cậu ta nhớ ra nó ở trong chăn mình. Cậu ta chạy về tủ âm tường, tìm thấy điện thoại di động, ấn nút gọi —— không gọi được.

Lớn chuyện rồi.

Dưới tình thế cấp bách, cậu ta đột nhiên đứng dậy, đầu không cẩn thận va vào nóc tủ âm tường.

Cốp!

Trên đầu cậu ta truyền đến một trận đau âm ỉ, nhưng hiện tại cậu ta không rảnh ngồi xổm trên mặt đất la đau, chỉ ôm đầu, đưa điện thoại di động của chính mình cho Izumi Kyouka xem.

"Anh cũng vậy."

...

"Xem ra vụ này đã nuốt chửng 【 Yokohama 】." Kunikida Doppo nhìn màn sương mù dày ngoài cửa sổ, sắc mặt khó coi.

"Lẽ nào ngoài việc có thể che giấu người, nó còn có thể ngăn chặn mọi tín hiệu hay sao?" Tanizaki Junichirou nhìn thấy Izumi Kyouka không gọi được điện thoại, ló đầu nhìn màn sương mù dày ngoài cửa sổ, nói.

Nghe thấy 'cốp' một tiếng, Miyazawa Kenji quay đầu lại, nhìn thấy 【 Nakajima Atsushi 】 đang xoa đầu, cậu liếc mắt nhìn khoảng cách giữa đầu 【 Nakajima Atsushi 】 và nóc tủ không tới 10 centimet, trong nháy mắt hiểu rõ.

"Tôi đã nói rồi, không chú ý một chút là sẽ đụng đầu."

Khi nhìn thấy lời đề nghị gia nhập 【 Trụ sở Thám Tử 】 của 【 Izumi Kyouka 】 thì, 【 Nakajima Atsushi 】 rụt rè, khiếp đảm lùi bước phản ứng, Akutagawa Ryuunosuke trào phúng cười nhạo 【 cậu ta 】.

"Quả nhiên là Người Hổ, vẫn yếu đuối vô dụng như vậy."

Nakajima Atsushi không nói gì, cậu cảm thấy không phải đang nói cậu, cậu phản ứng làm gì.

"Ồ, mắt của 【 Atsushi 】 hơi to." Miyazawa Kenji nghiêng đầu, "Sứ lan mắt to¹ sao?"

¹ 卡姿兰大眼睛: sứ lan mắt to 」, là cách nói mà cư dân mạng miêu tả người có đôi mắt to, có thể làm mê hoặc người khác và làm người khác không thể từ chối được.

Tanizaki Junichirou: "Hơi to."

Mọi người theo 【 Izumi Kyouka 】 và 【 Nakajima Atsushi 】 ra khỏi ký túc xá của 【 Trụ sở Thám Tử 】. 

Bọn họ cùng nhau đi tới, những tòa nhà cao tầng san sát, những nhà kho gạch đỏ to lớn, Tòa thị chính với lịch sử lâu đời, Cầu Cảng dài vô tận...

Thành phố bị sương trắng bao phủ yên tĩnh lạ kỳ, bọn họ không nhìn thấy người nào.

Mặc dù bây giờ là nửa đêm canh ba, trên đường cũng hoàn toàn không có ai. Ở những con phố thương mại sầm uất nơi có các trung tâm mua sắm, trong công viên có trò vòng đu quay, công viên cạnh biển, bất cứ đâu cũng không nhìn thấy bóng người.

Chỉ có sương trắng lượn lờ, nhìn bầu không khí vô cùng quỷ dị.

Tanizaki Junichirou nhìn dáng vẻ bọn họ đều giữ yên lặng, lại chỉ nghe thấy tiếng bước chân vang vọng của 【 Izumi Kyouka 】 và 【 Nakajima Atsushi 】, hơn nữa đầu óc không tự chủ được suy nghĩ lung tung.

Nhịp tim của cậu dần dần rối loạn, toàn thân đều nổi da gà.

"Mọi người... Sao không nói chuyện vậy, không khí này yên tĩnh đến mức đáng sợ luôn." Tanizaki Junichirou có chút run run rẩy rẩy nói.

Cơ thể của Kunikida Doppo cứng đờ, môi nhếch.

Thần kinh của Miyazawa Kenji căng thẳng đến mức không cảm thấy gì, "Không đâu, chỉ là hơi yên tĩnh mà thôi."

Hai người Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka đi qua con phố yên tĩnh ở Yokohama.

Những con hẻm nhỏ, đồn công an, cửa hàng thức ăn nhanh...

Mỗi một nơi đều sáng đèn, mỗi một nơi cũng chẳng có ai.

Cạnh đồ ăn đang ăn một nử có một chiếc điện thoại không biết là của ai, thật giống như vùa có người ở dùng; trên chỗ bên cạnh cũng đặt một ly cà phê, có thể nhìn thấy khói bốc lên từ đó.

Giống như tất cả mọi người trên đường đều trong cùng một lúc đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.

Bây giờ suy nghĩ một chút, từ khi bọn họ rời khỏi ký túc xá, vẫn chưa từng thấy người khác.

Nakajima Atsushi lúc đó liền cảm thấy rất không đúng, lại không nghĩ rằng có thể sai đến mức độ này.

Sương trắng bao quanh tràn ngập không gian, bao phủ những con phố hoang tàn.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể Nakajima Atsushi.

Hết thảy đều không cảm thấy thật.

Con người biến mất trong thành phố, trên đời sẽ có năng ực hoang đường như thế ư? Nhưng cậu ta lại không thể bảo đảm không có, bởi vì cậu ta đã từng thấy mấy triệu người trong nháy mắt tử vong, vũ khí dị năng lực san khắp nơi thành đất phẳng.

Vậy ra, đây chính là sương mù —— dị năng lực của "Nhà Sưu Tầm" sao? Thành phố này đến tột cùng đã xảy ra cái gì?

"Không có ai..." Tanizaki Junichirou cau mày, "Đi đâu hết rồi?"

Miyazawa Kenji thành thật lắc đầu một cái: "Không biết."

"Hầu như không có ai, hơn nữa yên tĩnh quỷ dị, giống như..." Nakajima Atsushi đột nhiên nói: "Giống như đang ở một không gian khác ý!"

Kunikida Doppo nhíu mày lại, "Chắc không đâu."

Nhưng cụ thể vì sao, hắn cũng không nói ra được. "Chỉ có thể nói chúng ta vẫn đang ở 【 Yokohama 】."

Thấy bọn họ vẫn đang suy đoán, Sakaguchi Ango biết được một phần thông tin thì suy nghĩ chốc lát liền mở miệng nói rằng: "Nếu màn sương mù dày này có thể tách khỏi dị năng giả và dị năng lực này tấn công chủ nhân của nó, này phải nói rõ nó chỉ nhằm vào dị năng giả."

"Người bình thường không có dị năng lực thì vô sự, hoặc là chỉ biến mất trong màn sương mù khi nó kéo đến trong thời gian ngắn."

"Nếu như biến mất chốc lát, điều đó có nghĩa bây giờ bọn họ có thể đang ở trong một không gian khác? Sau khi đám sương mù dày này biến mất mới có thể trở về sao?" Nakajima Atsushi nhân cơ hội hỏi.

Sakaguchi Ango lắc đầu: "Tôi không rõ."

"Mấy triệu người chết trong nháy mắt, toàn bộ khắp nơi san thành đất phẳng..." Tanizaki Junichirou lẩm bẩm nói: "Phố Suribachi?"

Nakahara Chuuya cụp mắt không nói.

Đang lúc này, tựa hồ không biết từ chỗ nào truyền đến tiếng khóc của đứa bé.

Nakajima Atsushi cẩn thẩn lắng nghe, lại nghe thấy giọng nói bất ngờ.

 Cút ngay, thằng rác rưởi vô dụng!

Giọng nói này như từ trên trời rơi xuống, cơ thể Nakajima Atsushi nhất thời cứng ngắc lại. Từ đâu tới vậy? Xảy ra chuyện gì? Cậu ta không thể nghe thấy giọng nói của viện trường.

Giọng nói này đến tột cùng là truyền tới từ đâu?

Nakajima Atsushi lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn khắp nói, nhưng không nhìn thấy ai khác ngoài cậu ta cùng Izumi Kyouka. Đương nhiên cũng không thấy viện trưởng.

Ngay khi cậu ta cầu khẩn chỉ là mình nghe lầm, hắn nhận ra được hơi thở phía sau mình.

Cậu ta đột nhiên quay đầu lại.

Khắp nơi chẳng có chỗ nào chứa chấp loại như mày đâu.

Sương mù trôi nổi bồng bềnh đầy trời, sau đó hiện ra bóng người viện trưởng.

Thật giống như tái hiện mộng cảnh.

Thật là... Gay go, bản năng phòng vệ của Nakajima Atsushi đang nói với cậu ta, nguy hiểm.

"Kyouka." Nakajima Atsushi lập tức kêu Izumi Kyouka ở phía sau một tiếng.

Izumi Kyouka làm dáng, ánh mắt sắc bén, lẩm bẩm một câu "Sát khí nồng quá", liền ngưng thần tập trung một điểm, vọt tới.

Nakajima Atsushi cả kinh, kêu tên Izumi Kyouka đuổi theo.

Cậu ta ở trên đường nghiêng đầu qua chỗ khác liếc mắt nhìn, vị trí vừa nãy của viện trưởng đã không có bất kỳ vật gì, chỉ có thể nhìn thấy những con đường bằng phẳng không có sức sống cùng một dãy nhà cao tầng.

Vậy rốt cuộc là gì...

Nakajima Atsushi không nghĩ ra đáp án, cậu ta liền quyết định không suy nghĩ thêm nữa, đuổi theo Izumi Kyouka về phía trước.

Tanizaki Junichirou vẫn cảnh giác nhìn bốn phía đầu tiên là bị đứa bé quỷ dị làm cho giật mình, sau đó bị giọng nói của viện trưởng đột nhiên xuất hiện sợ hết hồn.

Lòng cậu vẫn còn sợ hãi nhìn bốn phía, không nhìn thấy bóng người, xem ra chỉ có tiếng, "Màn sương mù này còn có thể tạo ra ảo giác sao?" 

Nhưng mà sau một khắc, 【 Nakajima Atsushi 】 xoay người nhìn thấy bóng người...

Mặt cậu đau nhức.

Nakajima Atsushi nhìn bóng người hư ảo của viện trưởng, ánh mắt tối sầm mấy phần, cậu lên tiếng nói, "Không nên vậy, chỉ có 【 tôi 】 mới xuất hiện loại ảo giác này thôi."

Mori Ougai híp mắt, nếu cơ thể dị năng lực bị tách ra trong màn sương, vậy phản ứng này của 【 Nakajima Atsushi 】... Là đã bắt đầu phân ra sao?

Những người khác không có trực giác nhạy bén để phát hiện ta mối nguy hiểm của bản thân, cho nên mới bị cơ thể dị lực đột nhiên tách ra tấn công giết chết tạo thành ảo giác 'tự tử'.

Mà sao 【 Nakajima Atsushi 】 có thể đây?

Nghĩ đến các tổ chức khác bị 【 Nakajima Atsushi 】 thu hút, trong con ngươi của Mori Ougai lóe lên một tia thú vị, một 「 The Guild 」, một Quỷ nhân, còn có một 【 Shibusawa Tatsuhiko 】.

Ánh mắt của lão mịt mờ rơi trên người Nakajima Atsushi, 「 The Guild 」 chính là phục sinh con gái 【 con gái 】 ông ta, còn 【 Shibusawa Tatsuhiko 】 cùng 【 Fyodor 】 lại là vì gì đây?










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro