Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

149

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————



Fyodor ngược lại lại nở nụ cười, ý cười không rõ, "Làm sao các người biết truyện cổ tích chính là hạnh phúc mỹ mãn, không có một chút bẩn thỉu gì đây?"

"Bất kỳ câu chuyện nào thật ra cũng đều bị sửa đổi lại cả, nhân vật và bối cảnh tương tự nhau nhưng nếu thay đổi giả thiết và tình tiết hoàn toàn có thể trở thành một câu chuyện khác. Câu chuyện 'hạnh phúc mỹ mãn' sau khi sửa lại cũng sẽ biến thành cái gọi là câu chuyện hạnh phúc mỹ mãn thôi."

"Dưới cái nhìn của tôi, Dazai ngược lại đã tô điểm Bạch Tuyết đấy." Fyodor chậm rãi nói rằng: "Đồng thời chẳng có sự khác biệt giữa 《 Bạch Tuyết 》 và truyện cổ tích đen."

Tại sao hoàng hậu lại muốn giết Bạch Tuyết? Lẽ nào chỉ vì là người có vẻ ngoài vượt qua mình nên mới nổi lên suy nghĩ giết người sao? 

Có lẽ đây là một trong số đó, sau lưng không biết sự thật mới là nguyên nhân chân chính. 

Còn có hoàng tử thật sự yêu Bạch Tuyết, hay là cái xác của Bạch Tuyết? Dù sao lần đầu gặp liền hôn xác chết rõ ràng đã được chôn cất, này rõ là khẩu vị hơi nặng, hoặc là có một kiểu sở thích nào đó.

Ví dụ như hội chứng bị hấp dẫn bởi xác chết.

Cuối cùng hoàng tử và Bạch Tuyết kết hôn, Bạch Tuyết gọi hoàng hậu tới, cho bà ta mang đôi giày sắt nung lửa và nhảy cho tới chết.

Đương nhiên, tất cả những thứ này chỉ là suy đoán của Fyodor, dù sao mỗi người cũng có cách hiểu khác nhau khi xem 《 Bạch Tuyết 》.

Mà tại sao lại nói ra suy đoán này? Hay là chỉ là vì thêm hương vị gớm ghiếc?

Hay đây là then chốt để nói sang chuyện khác? Mắt Fyodor tối sầm không rõ.

Mọi người nghe Fyodor nói, trong nháy mắt á khẩu không trả lời được, này nghe xong khiến người ta cảm thấy kinh hãi đến cùng cực.

Oda Sakunosuke trước sau không bị ảnh hưởng nhìn Dazai Osamu, biểu hiện sửng sốt, dần dần im lặng, dường như rõ ràng cái gì.

Hắn thấp giọng thì thầm tự nói: "Là vậy phải không? Dazai."

"Odasaku?" Sakaguchi Ango thắc mắc nhìn hắn.

Ánh mắt Oda Sakunosuke không nhìn về phía Sakaguchi Ango, chỉ nhìn Dazai Osamu, mãi một lúc lâu sau hắn nói: "Trong truyện cổ tích, Bạch Tuyết đã hai lần dính phải mưu kế giết người của mẹ kế, nhưng lần thứ ba Bạch Tuyết vẫn ăn quả táo độc."

"Đã nhận hơn hai lần tổn thương lừa dối, tại sao Bạch Tuyết vẫn không cảnh giác? Tuy nói là mẹ kế, nhưng Bạch Tuyết vẫn xem bà ta là mẹ mình."

"Mà liên tục bị mẹ mình đầu độc, Bạch Tuyết cảm thấy tuyệt vọng."

"Vô số lần thất bại chẳng không đáng sợ, đáng sợ chính là mọi người cảm thấy không có hi vọng, không nhìn thấy ánh sáng. Cho nên rơi vào một trạng thái rất đơn giản nhưng lực sát thương vô hạn — chết tâm."

"Vậy nên Bạch Tuyết biết rõ là quả táo độc, nhưng vẫn ăn nó."

Mọi người lẳng lặng mà nghe Oda Sakunosuke phân tích.

Oda Sakunosuke cụp mắt nhìn khóe môi của Dazai Osamu vẽ lên độ cong, "Nhưng nếu so sánh Bạch Tuyết với Dazai, sẽ liên quan với kẻ xâm lấn Yokohama là 【 Shibusawa Tatsuhiko 】..."

"Có lẽ lần này là những điềm báo trước mà Dazai nói liên quan tới việc tồn tại của Dead Apple."

Nakajima Atsushi, Tanizaki Junichirou cùng Miyazawa Kenji ngơ ngơ nhìn Oda Sakunosuke, không nghe hiểu.

Đầu tiên là lý thuyết về cổ tích đen của Fyodor, tiếp theo lại là lý thuyết và điềm báo trước của Oda Sakunosuke, bọn họ đã bị làm cho lú luôn rồi.

Những người khác im lặng, đều đang tiêu hóa và suy nghĩ về những ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Fyodor và Oda Sakunosuke.

"Kẻ đó có thể khiến người ta cắn quả táo tự tử." Dazai Osamu duy trì nụ cười mơ hồ lộ ra chút quái dị tiếp tục nói: "Có thể chẳng bao lâu nữa, Yokohama cũng sẽ bắt đầu lưu hành cái này không chừng."

"Lưu hành tự tử sao?" Oda Sakunosuke hỏi, tầm mắt vẫn không dời đi từ trên người Dazai Osamu.

"Ừ." Dazai Osamu gật đầu, quay đầu hướng Oda Sakunosuke, "Điều đó chẳng phải tuyệt lắm sao?"

Oda Sakunosuke rốt cục nhìn thấy nụ cười Dazai Osamu, biểu cảm kia nhìn qua rất trẻ con, như một đứa trẻ ngây thơ vô tà.

Để tìm kiếm suy nghĩ thật sự của Dazai Osamu, Oda Sakunosuke vẫn nhìn chằm chằm Dazai Osamu không thôi. Nhưng cho dù gã nhìn chăm chú như thế, vẫn không thể nhìn ra.

Người này tên là Dazai Osamu, chẳng mấy chốc sẽ che giấu hết thảy quá khứ. 

Vậy nên Oda Sakunosuke liền hết hy vọng tự lắc lắc đầu, uống một hớp rượu lớn, sau đó bày tỏ cảm xúc như  đang trả lời lại, "Cậu đúng là thú vị thật, tâm trí cậu luôn nhảy múa."

Nhưng câu trả lời của Dazai Osamu cũng ngoài dự liệu của hắn.

Dazai Osamu mang theo ý cười nói: "Không thú vị bằng anh đâu."

Nghe những lời bất ngờ này, Oda Sakunosuke cảm thấy không biết làm thế nào.

Gã xưa nay chưa bao giờ cảm thấy bản thân là người thú vị, cũng nghe không hiểu hàm ý trong lời nói của Dazai Osamu.

Chắc hẳn là cách nói đùa đậm kiểu Dazai rồi.

Phán đoán như vậy, Oda Sakunosuke quyết định không chấp trò đùa này, coi như đó là một lời nói đùa mà Dazai thường làm, thường thường trêu ghẹo lời nói của gã.

Edogawa Ranpo mở đôi mắt màu xanh lục ra, hắn nhìn Dazai Osamu, trong miệng lẩm bẩm một câu, "Ra vậy."

Ba kẻ đầu óc gần như quái vật, tâm tư khó có thể đoán được đang đánh cờ sao?

Dazai thật đúng là sẵn lòng, lại sử dụng 【 Yokohama 】 làm chiến trường.

"Đây là ngài Dazai đã rất sớm dự liệu được kết quả này rồi sao?" Tanizaki Junichirou không khỏi hỏi.

"Này không phải đã rất rõ ràng rồi à?" Nakahara Chuuya híp mắt, "Nhìn thấy 【 Quỷ nhân 】 và 「 The Guild 」 là đã biết sẽ xảy ra gì rồi, mà đã sớm thấy 【 Shibusawa Tatsuhiko 】 trong Long dầu Kháng Trang là đã đoán trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì."

Nói xong lời cuối cùng, Nakahara Chuuya 'chậc' một tiếng, "Tên Dazai này, tâm đen đến đáng sợ."

Dù là mọi người đã quen được chỗ lợi hại của Dazai Osamu, nhưng lúc này vẫn còn có chút thán phục.

Từ lúc vừa thấy được người đó lập tức bắt đầu biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, điều này thì không phải là nhà tiên tri thì không thể nói, nhưng Dazai Osamu thật sự thật sự không có dị năng lực tiên đoán.

Mặc dù không có dị năng lực vô hiệu hóa, nhưng toàn thân Dazai Osamu cũng đều là điểm nháy sáng, khiến cho người than thở.

...

"Con cá thu buồn nôn đó, cười khó nghe quá." Khi nghe thấy tiếng cười của Dazai Osamu, vẻ mặt Nakahara Chuuya quái dị, lên tiếng nói.

"Rất đáng yêu." Oda Sakunosuke mở miệng nói.

"Không phải đấy chứ, em cảm thấy đáng yêu lắm ý." Miyazawa Kenji gãi đầu một cái, bày tỏ cảm tưởng.

Yosano Akiko cười nói: "Thấy được đối phương thú vị nhưng bản thân lại không thú vị thì hai người đều rất đáng yêu."

Ozaki Kouyou che miệng cười khẽ: "Là vậy đấy, đều là người đáng yêu thú vị mà không tự biết."

Vẻ mặt say sưa và dị thường vừa nãy của Dazai Osamu đã không còn tồn tại nữa, bởi vậy Oda Sakunosuke mới dùng giọng điệu bình thản, nhìn về phía cửa lớn quan bar như bình thường.

Giống như đang lặp lại quá khứ.

"Ango tới muộn quá."

...

"Ango không tới đâu." Dazai Osamu lẻ loi, trả lời Oda Sakunosuke trong quá khứ xa xăm.

Cùng so lúc ấy, từ lâu đã là cảnh còn người mất.

Odasaku không ở bên cạnh mình, Ango cũng sẽ không từ phía sau đi tới.

Hiện tại Dazai Osamu không có bất kỳ người nào có thể đợi mình, anh ta chỉ có thể cô đơn ngồi ở quầy bar, bỗng nhìn chăm chú chất lỏng màu hổ phách trong cốc.

Có tiếng va chạm âm thanh từ khôi băng truyền đến trong chiếc cốc khác có hoa huệ.

Thời cơ đến thật giống hoàn hảo như Odasaku đáp lại mình, Dazai Osamu cũng lẳng lặng mà trả lời một câu, "Odasaku, những gì anh từng nói đều đúng..."

Anh ta lầm bầm nói, sau đó với lấy cốc rượu của mình, "Đúng thật là cứu người tốt hơn."

Cạnh cốc thủy tinh có đặt một viên nang màu đỏ trắng, hình như là thuốc gì đó.

"Nhưng," Nói xong câu đó, Dazai Osamu lại bổ sung một câu, "Nếu mục tiêu là tiếp tục sống." 

Theo giọng nói của 【 Oda Sakunosuke 】 vang lên, không gian từ những ký ức xa xôi trở về hiện thực.

Nhìn trong ba người chỉ còn lại Dazai Osamu, mọi người im lặng.

Oda Sakunosuke trước sau im lặng nhìn Dazai Osamu.

Con ngươi Sakaguchi Ango khẽ nhúc nhích, miệng khẽ nhếch, cuối cùng vẫn không nói gì.

"Đó là gì vậy ạ? Thuốc sao?" Miyazawa Kenji chú ý tới viên nang cạnh cốc rượu, hỏi.

Ánh mắt của Nakajima Atsushi nghi ngờ không thôi, "Là của ngài Dazai sao? Ngài Dazai tính làm gì thế?"

"Viên thuốc kia để làm gì? Sao ngài Dazai lại..." Tanizaki Junichirou cũng có chút thắc mắc.

Sau khi nghe Dazai Osamu nói, Nakajima Atsushi trong nháy mắt kinh hãi, "Ý của ngài Dazai là sao?"

Gì mà nếu mục tiêu là tiếp tục sống?!

Tại sao lại nói như vậy?!

Tanizaki Junichirou: "Là thuốc độc sao?"

Ánh mắt Kunikida Doppo nặng nề, "Có lẽ không phải thế, trong này chắc chắn Dazai có lý do riêng." 

"Đúng vậy, chúng ta phải tin Dazai, cậu ấy sẽ không đứt mắt dây xích¹ ở thế ngàn cân treo sợi tóc đâu." Yosano Akiko chỉ có thể tạm thời dằn lo lắng xuống đáy lòng.

¹ 掉链子: đứt mắt dây xích 」 Đây là tục ngữ phía Đông Bắc Trung Quốc, ý muốn nói chuyện quan trọng đến thời khắc mấu chốt lại xảy ra sự cố đột ngột.

Dazai Osamu đưa bàn tay băng vải quấn quanh hướng về viên nang.

Anh ta cẩn thận một chút cầm viên nang lên, chậm rãi đưa đến bên môi.

Giống như Bạch Tuyết hôn quả táo độc ngọt ngào.

Màu đỏ đậm rực rỡ và màu trắng thanh thuần biến mất trong miệng Dazai Osamu.

Để viên nang vào trong miệng, Dazai Osamu lưu luyến đứng dậy, "Vậy tôi đi đây, Odasaku."

Anh ta nói lời từ biệt, từ trong túi áo khoác dài lấy ra một thứ, đặt ở trên quầy bar, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi quán bar.

Nhạc jazz hoài cổ cùng tiếng bước chân chồng vào nhau.

Cuối cùng, tiếng bước chân dần dần biến mất, để lại chỉ có cốc rượu cùng "một thứ gì đó" đặt trên quầy bar.

Một quả táo đỏ có cắm một con dao găm.

Thứ quả tội lỗi tỏa ra mùi sa đọa ngọt ngào.

Vẻ mặt mọi người có chút sửng sốt nhìn Dazai Osamu lúc ăn viên nang cũng lộ ra quyến rũ cực kỳ đặc biệt. 

Tanizaki Naomi mặt ửng đỏ: "Ngài Dazai..."

Đây là vẻ mặt chúng ta có thể nhìn sao?

Nhìn thấy Dazai Osamu há mồm cắn viên nang thì ánh mắt Nakahara Chuuya không tự chủ hướng về đầu lưỡi mềm mại đỏ sẫm ướt át.

Hắn hoảng hồn vài giây, sau đó đột nhiên phát hiện mình đang nhìn cái gì, trong nháy mắt như bị lửa đốt thu tầm mắt lại, bên tai đỏ chót.

Hắn đè vành mũ, giả bộ giống như không khỏe mà thấp giọng ho khan vài tiếng.

Tên Dazai kia, ăn cái gì cũng đều kỳ kỳ quái quái.

Ánh mắt Fyodor tối sầm, khóe môi cong lên không rõ.

Vẻ mặt Mori Ougai bất biến, ánh mắt thế mà lại sâu hơn một chút.

Ánh mắt của những người khác cũng có chút lập lòe, tầm mắt lay động.

Yosano Akiko không nói gì vài giây, hồi lâu nói: "Ừm... Này, Dazai có chút quyến rũ đó."

Rõ ràng Dazai chỉ là đơn giản, bình thường nuốt thuốc mà thôi, nhưng động tác lại làm cho người ta mơ màng như thế.

Quả thực chính là mê người mà không tự biết gì cả.

Lúc những người khác còn đang ngơ ngác, có mấy người nhìn vào quả táo đỏ tươi quỷ dị có cắm con dao găm.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro