146
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————
Trong lúc không gian vẫn tiếp tục tối đen, mọi người bắt đầu việc chờ đợi quen thuộc.
"Lần này hẳn là nhảy thời gian rồi." Mori Ougai nói, "Có lẽ là nhảy tới thời điểm mấu chốt."
Mori Ougai vừa dứt lời, không gian lập tức từ từ trở nên sáng ngời.
Làn gió nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của bọn họ, bọn họ nhìn khung cảnh trước mắt, biểu hiện kinh ngạc.
"Yokohama còn có nơi như thế này sao." Ozaki Kouyou nhìn khunh cảnh đẹp, biểu hiện hơi thả lỏng, thích ý nói.
Yosano Akiko: "Mặc dù là nghĩa trang, nhưng quả thật hiếm thấy phong cảnh tươi đẹp như này."
Tanizaki Junichirou: "【 Atsushi 】?"
"【 Atsushi 】 tới đây làm gì thế ạ?" Miyazawa Kenji nói.
"Nhìn như này hẳn là đang tìm người rồi."
"Tìm người à?" Nakahara Chuuya đột nhiên nói: "Chắc không phải là con cá thu lười biếng nào đó chứ?"
Lười biếng? Mặt Kunikida Doppo hơi tối.
Nakajima Atsushi: "Có lẽ đang tìm ngài Dazai rồi."
Miyazawa Kenji hỏi: "Nếu là đang tìm ngài Dazai, vậy ngài Dazai tới đây làm gì thế ạ? Viếng mộ sao?"
Mọi người im lặng, bắt đầu suy nghĩ lý do Dazai Osamu đến đây.
"Hay là đến thăm 【 tôi 】?" Oda Sakunosuke suy nghĩ một chút, liền biết kết quá.
Sakaguchi Ango sửng sốt, hỏi: "Sao Odasaku biết?"
"Bởi vì tôi nghĩ sau khi tôi chết muốn được chôn ở một nơi có cảnh đẹp hướng ra biển." Oda Sakunosuke thành thật trả lời: "Có lẽ 【 tôi 】 đã từng nói với Dazai như vậy."
"Đúng là ngài Dazai!" Giống 【 Nakajima Atsushi 】 như thế, Nakajima Atsushi cũng phát hiện ra bóng người của Dazai Osamu.
Mọi người liền bước nhanh tới chỗ Dazai Osamu.
【 Nakajima Atsushi liếc mắt nhìn Dazai Osamu đang dựa vào bia mộ, nửa nằm trên đất, mất tập trung ngửa mặt nhìn lên bầu trời, ánh mắt rơi vào chữ khắc trên bia, hai tay tạo thành chữ thập, hơi cúi người xuống.
"Atsushi." Lúc này Dazai Osamu đột nhiên lên tiếng nói.
"Vâng?"
"Cậu biết đây là mộ ai không?" Dazai Osamu hơi cúi đầu, hai mắt vẫn nhắm, khẽ cười nói.
"Không ạ." Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Dazai Osamu, Nakajima Atsushi mờ mịt nói.
Hai tay cậu ta để ở sau lưng, "Nhưng chắc là của một người rất quan trọng với anh Dazai, phải không ạ?"
Nói rồi, ánh mắt cậu ta cẩn thận nhìn chữ khắc trên bia.
S. ODA. 】
"Đúng là mộ 【 tôi 】 rồi." Nhìn thấy ngôi mộ khác của mình, vẻ mặt của Odasaku không có gì thay đổi.
Đúng là vẻ mặt của Sakaguchi Ango có chút vi diệu.
"Thời điểm này..." Kunikida Doppo đột nhiên lên tiếng, "Là trong bữa tiệc chào mừng 【 Kyouka 】 Dazai không có mặt đúng không?"
"Dường như mỗi lần có tiệc chúc mừng gì đó, ngài Dazai đều không có mặt." Miyazawa Kenji nói rằng, "Có phải mỗi lần như vậy ngài Dazai đều đến thăm ngài 【 Oda 】 không ạ?"
"Có thể." Tanizaki Junichirou đáp.
【 Dazai Osamu mở mắt ra, khóe môi vung lên một độ cong tựa hồ là hoài niệm, hỏi ngược lại: "Sao cậu nghĩ thế?"
"Tại đây là lần đầu tiên em thấy anh Dazai đi viếng mộ ai đó."
"Trông giống như tôi đang viếng mộ lắm à?" Dazai Osamu ngẩng đầu lên, vẻ mặt lúc nãy đã biến về lại thành bình thường.
Nghe thấy giọng điệu đùa giỡn của Dazai Osamu, Nakajima Atsushi không khỏi chớp mắt nhìn, ý anh Dazai là gì?
Đúng thật, dáng vẻ Dazai Osamu dựa vào bia mộ, nửa nằm ở đó khác nhau một trời một vực so với dáng vẻ đi viếng mộ của những người khác, nhưng Nakajima Atsushi hết sức rõ ràng.
Căn bản cũng chẳng khác biệt gì cả.
Vậy thì tại sao anh Dazai lại nói như vậy?
Cho dù không hiểu ý của Dazai Osamu, nhưng Nakajima Atsushi vẫn gật đầu một cái, thành thật đáp: "Em nghĩ vậy."
Nghe thấy câu trả lời liền của Nakajima Atsushi, Dazai Osamu chậm rãi mở to hai mắt, cuối cùng anh ta vẫn là chậm rãi không nói gì nhắm mắt lại, lộ ra mỉm cười.
Anh ta mở mắt rồi lại cụp mắt, suy nghĩ trở lại nơi đã sụp đổ bốn năm trước.
Thấy Dazai Osamu không nói gì, Nakajima Atsushi im lặng chốc lát, nói: "Lẽ nào là người anh Dazai thích ạ?"
"Nếu là người phụ nữ tôi yêu thì tôi đac chết cùng cô ấy rồi." Dazai Osamu đứng dậy.
Nakajima Atsushi theo bản năng thấp giọng thì thầm, biểu thị tán thành: "Cũng đúng, với anh Dazai, có lẽ là thế thật."
"Vừa lầm bầm gì thế?" Dazai Osamu xoay người nhìn cậu ta.
Tinh thần Nakajima Atsushi nhất thời chấn động: "Không, không có gì đâu ạ." 】
"Trông không giống viếng mộ lắm." Nakahara Chuuya nhìn Dazai Osamu, nói: "Có ai đi viếng mộ mà dựa vào bia mộ như thế không?"
Tanizaki Junichirou vừa nghe lời này, trong lòng nhất thời không nói gi.
Lại nói anh Nakahara, đồng vị thể của anh cũng không khác mấy đâu. Ngài Dazai và ngài 【 Nakahara 】 đi viếng mộ thật sự rất độc, rất phong cách riêng.
Nakajima Atsushi nhìn Dazai Osamu, trong miệng không khỏi thì thầm: "Nhưng theo tôi thấy thì, ngài Dazai chính là đang viếng mộ đấy."
Tuy rằng khác với người ta, có lẽ đúng thật là ngài Dazai đang viếng mộ.
Akutagawa Ryuunosuke: "Ngài Dazai đi viếng mộ tất nhiên là có dụng ý của anh ấy rồi, các người sao mà hiểu được."
Oda Sakunosuke từ đầu đến cuối không nói chuyện, hắn yên lặng mà nhìn vẻ mặt của Dazai Osamu, cụp mắt, trong lòng than nhỏ.
"Người ngài Dazai thích?!"
Khi nghe đến lời 【 Nakajima Atsushi 】 nói ra, mọi người đủ loại phản ứng.
Akutagawa Ryuunosuke nhìn về phía Oda Sakunosuke: "Mặc dù 【 anh 】 đúng thật là một người bạn thân mà ngài Dazai coi trọn, nhưng ngạ Dazai không thể thích 【 anh 】 được."
Nakajima Atsushi nói: "Chỉ nên là bạn thân thôi..."
Nhưng giọng điệu của cậu lại không rõ.
Những người còn lại đều có suy nghĩ của riêng mình.
Sau khi nghe câu trả lời của Dazai Osamu, khóe môi Mori Ougai hơi cong, lão nói: "Liệu nếu là một cô gái, Dazai sẽ tự tử đôi chứ?"
Nakahara Chuuya không hiểu sao lại có chút buồn bực, hắn đè vành mũ, nói: "Nhìn cậu ta bình thường hay đi tìm mấy cô gái xinh đẹp để tự tử đôi đi kìa, chắc chắn là có rồi."
Ozaki Kouyou nhìn Dazai Osamu, đăm chiêu.
Luôn cảm thấy Dazai đang nói dối Người Hổ, cậu ấy không trực tiếp trả lời câu hỏi của Người Hổ, trái lại lại đổi chủ đề.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, giống như đã trả lời.
Quả nhiên là Dazai, không người nào có thể nhìn thấu.
【 "Là bạn tôi." Dazai Osamu tầm mắt khỏi Nakajima Atsushi mà thấp giọng nói rằng.
Anh ta nhìn xa xăm, giọng điệu tiết lộ mấy phần buồn bã: "Cũng là người đã cho tôi lý do rời Port Mafia để gia nhập Trụ sở Thám Tử."
"Nếu không có anh ấy, chắc giờ tôi vẫn đang trong Port Mafia tiếp tục giết người rồi không chừng."
Lúc hai người đi ngang qua nhau, Dazai Osamu để lại Nakajima Atsushi chút khó hiểu, cậu ta nghe không ra đâu là nói thật, đâu là nói dối của anh Dazai.
Nakajima Atsushi nghe không hiểu đây là có ý gì, vì tìm kiếm đáp án, cậu ta xoay người nhìn Dazai Osamu, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh ta.
"Đùa thôi." Còn không chờ Nakajima Atsushi nói chuyện, Dazai Osamu lợi dụng giọng điệu như đùa giỡn mà nói.
Bóng lưng của Dazai Osamu đã hoàn toàn không có loại bất lực không chỗ dựa chán nản, anh ta nhẹ nhàng tiết lộ quá khứ không muốn người khác biết, anh ta dùng giọng nói trước sau như một tùy tiện nói: "Chắc Kunikida sai cậu đến tìm tôi đúng không?"
"Vâng." Nghe Dazai Osamu vừa nói như thế, Nakajima Atsushi mới nhớ tới đến chuyện cậu ta cần làm, "Anh ấy nói là có buổi họp quan trọng."
"Miễn."
"Ơ——?"
"Tôi muốn đi thử phương pháp tự tử mới."
"Lại nữa à?" Nakajima Atsushi tập mãi thành quen đồng thời không thể làm gì thở dài một hơi, "Thật là, amh Kunikida sẽ lại mắng mình mất." 】
Sakaguchi Ango cụp mắt, chú ý tới bãi cỏ bị dạp thành một con đường, đôi mắt hắn dừng lại.
Dazai cậu ấy đến đây thường xuyên sao?
Nhìn tới đây, Yosano Akiko không khỏi hơi xúc động, "Mặc dù là tình bạn, nhưng mối quan hệ giữa Dazai và 【 Oda 】 lại sâu sắc hơn bất cứ ai."
"Nếu ngài 【 Oda 】 không ở đó, liệu ngài Dazai có rời 【 Port Mafia 】 và đến 【 Trụ sở Thám Tử Vũ Trang 】 không ạ?" Đột nhiên, Miyazawa Kenji nảy ra thắc mắc này.
Tanizaki Junichirou: "Ngài Dazai cũng đã nói rồi, có lẽ anh ấu sẽ tiếp tục ở lại 【 Port Mafia 】."
Ozaki Kouyou: "Có thể nói 【 Oda 】 là người đàn ông đã thay đổi cuộc đời của Dazai."
Thân là bạn thân của Dazai thời thanh niên, 【 hắn 】 chữa trị thời kỳ đen tối của Dazai. Đồng thời cũng là cơ hội để kết thúc thời kì đen tối của Dazai, mang đến cho Dazai con đường và ý nghĩa sống.
Điều này làm cho Dazai có mục đích sống tiếp trong những tháng năm sau này, hơn nữa trưởng thành lên thành một người hoạt bát rộng rãi dịu dàng.
Mặc dù chỉ là vẻ ngoài, nhưng điều này cũng tốt hơn nhiều so với trước đây.
Nakajima Atsushi biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra sẽ không tin những gì Dazai Osamu nói lầm này, vậy nên cậu thấp giọng nói thầm: "Không phải là nói dối đâu, rõ là ngài Dazai đang nói thật mà."
Fyodor không nói tiếng nào.
Muốn nói dối vẫn có thể lừa gạt một người, vậy thì là nửa nói thật nửa nói dối, thật thật giả giả, giả giả thật thật, hơn nữa một ít kỹ xảo, lấy giả đánh tráo, khiến người ta không nhận rõ là nói thật hay nói dối.
"Quả nhiên là bỏ lỡ buổi họp quan trọng rồi!" Kunikida Doppo nắm chặt nắm đấm, lửa giận bốc lên, "Tên Dazai này, chỉ biết lười biếng thôi!"
Hơn nữa còn là 'lại nữa'!
"Vì thử ba cái phương pháp tự tử lung ta lung tung, lại lỡ mất buổi họp, đúng thật là tác phong của Dazai." Sakaguchi Ango nói.
Tanizaki Junichirou: "Ngài 【 Kunikida 】 vất vả ghê."
【 Trong phòng họp của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, mọi người đang thảo luận về "sương mù dày đặc" kỳ lạ và "những vụ tử tự hàng loạt của dị năng giả".
"Nói đến tự sát..." Kunikida Doppo nhìn quét mọi người một chút, giọng điệu bình tĩnh như trước khi bão táp sắp đến, "Tên ngốc Dazai đó đâu, Atsushi."
Nakajima Atsushi nhất thời giật mình một cái, vai run dữ dội, lắp bắp giải thích: "Anh Dazai ní là xin miễn tới vì còn bận đi thử phương pháp tự tử mới ạ."
Một bên Izumi Kyoika dùng ánh mắt kỳ quái nhìn động tác đặc biệt khoa trương của Nakajima Atsushi.
"À——" Không ngoài dự đoán, Kunikida Doppo trong nháy mắt nổi sung, phát ra tiếng gầm gừ kinh người, "Tên đầu đất đó!!!"
Dưới thân hình phóng to đang phẫn nộ của Kunikida Doppo, Nakajima Atsushi run lẩy bẩy trông đặc biệt nhỏ bé. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro