Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

139

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————


Một bên khác, Kunikida Doppo thoát khỏi trói buộc, nhanh chóng ngăn Katsura Shousaku lại.

Gã muốn gỡ bom trên người Kouda Aya, nhưng cũng bị Kouda Aya khuyên trước tiên giải quyết mấy quả bom trên đường ray.

Nhưng Kunikida Doppo lại phát hiện ra manh mối, "Đừng bảo là..."

Katsura Shousaku thấy thế cười thấp một tiếng, "Ha ha... Ha ha ha..."

Thấy thế, Kouda Aya có chút bất an, cô bé hơi đứng dậy, hô: "Kunikida?"

"Đừng nhúc nhích, Aya!" Ánh mắt Kunikida Doppo có chút bối rối.

"Đúng vậy." Katsura Shousaku không nhịn được lên tiếng, cậu ta ngước mắt: "Tín hiệu vô hiệu hóa đống bom trên đường ray, có cùng tần số với tín hiệu kích hoạt với quả bom con nhãi kia đang đeo."

Nghe nói vậy, nháy mắt Kouda Aya rõ ràng, con ngươi cô bé hơi phóng to, môi run run vì sợ hãi.

"Anh có chắc không?" Nhìn thấy Kunikida Doppo về phía Kouda Aya, Katsura Shousaku nhìn ra ý định của Kunikida Doppo, lên tiếng ngăn lại động tác của gã, "Nếu cố gỡ ra thì nó sẽ nổ đấy."

Kunikida Doppo nắm chặt hai tay, mãi mới buông xuống.

"Nghĩa là, anh chỉ có thể chọn cứu hoặc là con nhãi đó hoặc là khách trên tàu thôi." Katsura Shousaku nhìn bóng lưng của Kunikida Doppo, nói: "Thế đấy."

"【 Aya 】 là đứa trẻ ngoan." Nhìn thấy 【 Kouda Aya 】 cho dù sợ hãi nhưng vẫn để 【 Kunikida Doppo 】 trước tiên giải quyết bom trên đường ray, Yosano Akiko nói.

Fukuzawa Yukichi khẽ vuốt cằm: "Là đứa bé cực kỳ hiểu chuyện."

Sau khi nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của 【 Kunikida Doppo 】, Kunikida Doppo đi tới bên cạnh 【 hắn 】 mà ngồi xổm xuống, hắn nhìn màn hình laptop, biểu hiện nhất thời cũng thay đổi.

Tanizaki Junichirou: "Sao vậy, anh Kunikida?"

Nakajima Atsushi lo lắng nói: "Có chuyện gì sao?"

Sắc mặt khó coi của Kunikida Doppo nhìn về phía 【 Katsura Shousaku】, không nói gì.

Tanizaki Junichirou mấy người cũng nhìn 【 Katsura Shousaku 】.

Miyazawa Kenji: "【 Cậu ta 】 cười gì thế ạ?"

Miyazawa Kenji hơi thắc mắc, nhưng không tới vài giây, cậu liền rõ ràng.

Mori Ougai nhíu mày, "Đây là mô phỏng Trolley Problem nổi tiếng đó à?"

Miyazawa Kenji: "Trolley Problem ạ?"

Nakajima Atsushi: "Đó là gì?"

"Trolley Problem là một trong những thí nghiệm tư duy về lĩnh vực đạo đức và tâm lý học nổi tiếng nhất." Sắc mặt của Kunikida Doppo cực kỳ khó coi.

"Nội dung đại khái là: Một kẻ điên trói 5 người vô tội trên đường ray tàu hỏa. Một đoàn tàu hỏa mất kiểm soát lao rất nhanh về phía họ, và tromg giây lát sẽ nghiền ép bọn họ."

"May mắn thay, cậu có thể kéo cần gạt, để đoàn tàu rẽ sang một đường ray khác." Kunikida Doppo nâng mắt nhìn về phía 【 Katsura Shousaku 】, "Nhưng vấn đề ở chỗ, kẻ điên này cũng trói 1 người khác trên đường ray." 

Tanizaki Junichirou: "Ơ chuyện này..."

Nakajima Atsushi lo lắng vội hỏi: "Vậy phải làm sao? Mọi người trên tàu và 【 Aya 】... Chuyện này..."

Mori Ougai: "Giải pháp tốt nhất chính là hi sinh cô bé đó."

Mori Ougai vừa nói xong mọi người liền trừng mắt nhìn.

Yosano Akiko nhìn về phía lão, ánh mắt tối sầm, khóe môi cong lên, "Ông thật sự dám nói như vậy? Giải pháp tối nhất? Giải pháp tốt nhất của ông thật sự không phải là ai cũng có thể nghĩ ra được."

Mori Ougai không những không giận mà còn cười, nhàn nhã nói: "Vậy cô nghĩ, nên chọn cách nào?"

Yosano Akiko im lặng.

Những người khác cũng đều im lặng.

Nếu như cứu 【 Kouda Aya 】, mọi người trên đoàn tàu này sẽ có nguy cơ rơi vào cái chết.

Ngược lại, nếu cứu mọi người trên tàu, 【 Kouda Aya 】 sẽ chết vì vụ nổ."

"Chúng ta nghĩ gì không quan trọng." Fyodor mở miệng nói: "Điều quan trọng chính là, 【 Kunikida 】 sẽ lựa chọn như thế nào."

Không tránh khỏi, ánh mắt của mọi người rơi trên người 【 Kunikida Doppo 】.

Kunikida Doppo từ đầu tới cuối duy trì im lặng.

Hắn biết sự lựa chọn của 【 hắn 】 sẽ là gì.

"Cậu, tên khốn này, tính cả tới trường hợp cậu thua tôi..." Kunikida Doppo cụp mắt, phẫn nộ nói.

"Anh đã từng nói," Katsura Shousaku đứng lên, "'Tôi sẽ không để ai chết trước mắt mình đâu", đó là lý tưởng của anh đúng chứ?!"

"Thế nhưng so với hàng trăm khách hàng thì con nhãi đó chẳng có bất kỳ giá trị nào cả."

Đôi mắt đầy nước mắt, cơ thể của Kouda Aya theo bản năng run lên, cô bé chậm rãi ngẩng đầu nhìn Kunikida Doppo.

"Anh cũng không còn thời gian để nghĩ ra kế hoạch khác đâu." Katsura Shousaku tàn nhẫn nói: "Nào, để con nhãi đó chết và chứng minh..." 

"Chứng minh 「 Lý Tưởng 」 của anh không phải là ảo tưởng đi! Anh cũng chỉ là con người giống tôi thôi!" Nói xong, Katsura Shousaku đạp lên cuốn sổ 「 Lý Tưởng của 」 Kunikida Doppo.

Tanizaki Junichirou: "【 Cậu ta 】 cực đoan quá."

Nakajima Atsushi: "Đúng vậy, cho dù là muốn trả thù ngài 【 Kunikida 】, cũng không được làm tổn thương những người vô tội."

Yosano Akiko lạnh lùng nói: "Loại người như 【 cậu ta 】 làm quái gì mà nghĩ đến cái này? 【 Cậu ta 】 chỉ hiểu đây là điểm yếu có thể khiến cho 【 Kunikida 】 thỏa hiệp."

"... Cậu nói đúng, cậu chính xác." Sau khi im lặng một lúc, Kunikida Doppo cũng lên tiếng, "Dù tôi có nghiến răng cố hết sức, con người vẫn sẽ chết."

Gã nhắm mắt lại, cau mày run rẩy, trong đầu hiện ra từng hình ảnh những người ở trước mắt gã chết đi.

Rokuzo, cô Sasaki...

"Đó là điều tàn nhẫn, đau lòng, vì lẽ đó sự thật hữa hạn của lý tưởng ."

"Thế giới này chính là như vậy."

Kouda Aya mở to mắt nhìn, phảng phất rõ ràng cái gì.

"Nhưng dù sự thật ngã ngũ trước mắt... Chỉ có nỗi đau và tuyệt vọng."

Phía cuối đường tăm tối có một đạo ánh sáng chói sáng, đó là lúc đoàn tàu đang nhanh chạy qua đây.

"Dù vậy, tôi vẫn sẽ theo đuổi lý tưởng đến cùng!"

Dứt lời, Kunikida Doppo dứt khoát kiên quyết ấn nút bấm.

"Đúng rồi, anh phải hy sinh con bé đó thôi." Katsura Shousaku khoái ý cười.

Kunikida Doppo đi tới chỗ Kouda Aya, "Anh xin lỗi, Aya."

Rốt cục, từ sau khi bị tóm, tâm trạng trong lòng Kouda Aya vẫn luôn ngột ngạt khủng hoảng sợ sệt phức tạp không nhịn được bạo phát.

Cô bé nghẹn ngào, nước mắt chảy theo hai gò má, nhưng cô bé vẫn giả vờ ung dung cười nói: "Đúng là hết cách, ai bảo em là anh hùng công lý cơ chứ."

Lúc này, Kunikida Doppo đột nhiên ôm lấy Kouda Aya.

Katsura Shousaku cả kinh, không thể tin tưởng, "Không thể thế được?!"

Kunikida Doppo: "Anh sẽ không để em phải đau đớn một mình đâu."

Cô bé đột nhiên dụi đầu vào vai Kunikida Doppo, chờ đợi cái chết sắp đến.

Tia sáng chói mắt xuất hiện từ trên người hai người, sau đó là một tiếng nổ tung vang lên, bắn lên từng trận khói bụi.

Mà đoàn tàu cũng an toàn nhanh chóng chạy qua.

"Ngài 【 Kunikida 】..." Tanizaki Junichirou ngơ ngác nhìn 【 Kunikida Doppo 】, "Đẹp trai ghê á!"

Nakajima Atsushi: "Ngài 【 Kunikida 】 quả nhiên vẫn giữ vững lý tưởng của 【 anh ta 】." 

"Nói thì nói vậy..." Ánh mắt của Miyazawa Kenji rơi vào 【 Kouda Aya 】 đang sắp khóc, "【 Kouda Aya 】 vẫn chỉ là..."

Miyazawa Kenji vừa nói như thế, tất cả mọi người im lặng

Bọn họ nhìn 【 Kouda Aya 】 cho dù rất sợ hãi nhưng vẫn cười nói,  vô cùng lo lắng, đau lòng vì cô bé.

"Phải có bao nhiêu dũng cảm mới nói ra được câu này đây?" Nakajima Atsushi nói.

"【 Aya 】 là một thiên thần." Tanizaki Naomi nhìn 【 Kouda Aya 】, nói.

...

"Ngài 【 Kunikida 】?!"

"Quả nhiên 【 Kunikida 】 sẽ làm vậy mà." Yosano Akiko không khỏi cười nói, "Đây chính là 【 Kunikida 】, lý tưởng tỏa sáng."

Kunikida Doppo nhìn hai người ôm nhau, khóe môi dần dần cong lên.

"Ha... Ha ha, chết cùng con bé, đây chính là cái kết mà anh chọn sao?" Katsura Shousaku không cảm xúc mà nhìn.

Mọi chuyện kết thúc, nhưng cậu ta lại không cảm thấy vui chút nào.

"Cái gì?!" Katsura Shousaku kinh ngạc nhìn khói bụi tản đi, sau đó hiển hiện hai bóng người, không thể tin tưởng, "Không thể nào? Không thể! Anh không bị gì cả!"

Kunikida Doppo nói: "Cậu nên nghiên cứu kỹ hơn đấy, nghiên cứu nhiều hơn nữa." 

Trong bóng tối, tiếng bước chân đột nhiên vang lên.

Katsura Shousaku vội vã quay đầu nhìn phía phát ra tiếng.

Chỉ thấy Yosano Akiko đang đứng trước mặt mà nhìn cậu ta, máy cưa điện trong tay biến mất thành những đốm sáng nhỏ.

Kunikida Doppo nói: "Trong Trụ sở Thám Tử, bị thương chí mạng đồng nghĩa với không sao hết." 

Biểu hiện của Yosano Akiko thong dong bình tĩnh: "Tôi tới sau khi nghe thấy tiếng bom nổ quen thuộc, nên chạy tới đây xem thử." 

"Bởi vì bác sĩ Yosano hay đi mua sắm vào giờ này, tôi đã ghi điều đó vào sổ rồi."

"Chết cùng..." Kunikida Doppo nghĩ đến một người nào rất yêu thích tự tử: "Đừng nghĩ 【 tôi 】 như tên nào đó."

Miyazawa Kenji nghiêng đầu: "Anh Kunikida đang nói ngài Dazai sao?"

"Ngoại trừ cậu ta ra còn ai yêu thích đến nỗi động một tí là tự tử hả?" Nakahara Chuuya nói.

"Không bị sao hết?" Tanizaki Junichirou kinh ngạc, "Có chuyện gì thế ạ?"

"Không bị sao hết sau vụ nổ..." Yosano Akiko trầm ngâm nói, "Cũng chỉ có 【 tôi 】."

Nakajima Atsushi đột nhiên nói: "Không phải trước đó chị 【 Yosano 】 nói 【 chị ta 】 sẽ ra ngoài mua sắm sao, ra là chị 【 Yosano 】 tới đây ạ?"

"Vậy là chị 【 Yosano 】 đã nghe thấy bom choáng nổ của ngài 【 Kunikida 】, lúc đó mới tới đây ạ?" Tanizaki Junichirou nói.

Kunikida Doppo: "Ừm, lúc ở 【 Trụ sở Thám Tử 】, bác sĩ 【 Yosano 】 có nói là muốn đi mua sắm, vì 【 tôi 】 không thể đi cùng nên tôi đã ghi điều đó vào cuốn sổ rồi."

"Khoan đã!" Miyazawa Kenji đột nhiên nghĩ tới điều gì, "Vậy nên mới nói, vốn dĩ ngài 【 Kunikida 】 【 bọn họ 】 không bị sao hết là vì chị 【 Yosano 】 đã đến sao?"

"Bởi vậy, ngài 【 Kunikida 】 và 【 Aya 】 là được chị 【 Yosano 】 chữa trị trong khi bị nổ sao?" Miyazawa Kenji tổng kết nói.

Nakajima Atsushi nhìn về phía 【 Kunikida Doppo 】 và 【 Kouda Aya 】, nghĩ đến bị nỗi đau khi được 'chữa trị', cơ thể theo bản năng mà run lên.

Nhìn thấy máy cưa điện biến thàng những đốm sáng, mắt Tanizaki Junichirou hơi trợn to: "Ừm."

"Vậy, quả bom choáng vừa rồi là để ra hiệu với đồng đội rằng anh đang gặp nguy hiểm..." Katsura Shousaku cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt, "Nếu như chị ấy không tới kịp, anh sẽ làm gì?"

Kunikida Doppo lướt qua Katsura Shousaku, nhặt cuốn sổ 「 Lý Tưởng 」 lên, gã quay đầu nhìn Katsura Shousaku, "Không phải anh đã nói rồi sao?"

"'Anh sẽ không để ai chết trước mắt mình đâu", đúng không?"

Katsura Shousaku cúi thấp đầu, nhắm mắt, khóe miệng khẽ cong lên.

Mà lúc này, những cảnh sát vũ trang cũng tới.

"Không, boss, không có gì."

Ở một nơi mọi người không nhận ra được, Nakahara Chuuya đứng tư thế chồng cây chuối lộn ngược trên trần hầm nhìn bọn họ, giọng điệu bình tĩnh, "Chỉ là nột kẻ có thù oán với Trụ sở Thám Tử thôi."

"Giá mà cậu ta tấn công thằng ngốc Dazai, thì mình cảm thấy vui hơn một chút rồi." Nakahara Chuuya nói rồi, xoay người rời đi, "Mà chắc thằng đó cũng chỉ là oắt con vô dụng chẳng làm được chuyện gì."











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro