Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

138

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————

Chú ý: Bởi vì chương này tác giả đã xóa rồi, không có bản gốc nên tui không thể edit thành bản thuần Việt hoàn chỉnh được, vì thế tui có thể sẽ để nguyên câu văn quick trans như vậy nha. Mong các bạn thông cảm. Còn hình ảnh là tui tự chèn dô để có hình minh họa thôi (((((=






Kunikida Doppo im lặng.

Hắn biết mình là một người chủ nghĩa lý tưởng, mà lý tưởng của hắn là mãi mãi không rơi đọa lạc.

Bởi vì hắn sẽ dùng sinh mệnh làm "nhiên liệu", để lý tưởng của hắn mãi mãi không đọa lạc.

Hắn biết mình có 「 Lý Tưởng 」 nghiêm ngặt và cẩn thận, hắn hi vọng tất cả mọi chuyện đều có thể dựa tiến hành theo dự đoán, bình thường bất luận là việc to việc nhỏ, hắn đều sẽ viết vào cuốn sổ tay lý tưởng của chính mình, như vậy sẽ làm cuộc sống của hắn quá quy luật lại phong phú.

Hắn cũng sẽ sắp xếp thời gian ổn thỏa, thậm chí kế hoạch tinh tế đến từng giây.

Hắn cũng từ trong lòng kiên trì với lý tưởng của mình.

Mặc dù Dazai cho rằng, nếu 【 hắn 】 cứ tiếp tục theo đuổi cái lý tưởng này, như vậy ngọn lửa của 【 Vua Xanh 】 một ngày nào đó cũng sẽ ở trong lòng 【 hắn 】.

Nhưng Kunikida tin rằng, hắn cũng như đồng vị thể của hắn như thế, dù vậy, bọn họ cũng sẽ đột phá giới hạn kia.

Bởi vì lý tưởng chính là biết không thể làm mà thôi.

Yosano Akiko vui khôn tả: "Ngay cả 【 Aya 】 cũng cảm thấy 「 Lý Tưởng 」 của 【 Kunikida 】 cũng rất này nọ kìa."

Tanizaki Junichirou: "Thấy cái chi ạ?"

Tầm mắt của cậu nhìn về phía trước.

Bọn họ vội vã chạy đến cạnh thứ không rõ kia, chỉ thấy một quả bom đếm ngược bị gắn chặt trên đường ray, đồng thời một phần của quả bom làm cho một đoạn đường ray cũng gồ lên.

"Lại là bom à?" Kunikida Doppo bật màn hình điện thoại chiếu lên đường ray, nháy mắt đã nhìn ra kiểu bom, "Tệ rồi đây, là mấy quả bom có cả biến rung chấn trên đường ray..."

Nói rồi, gã bảo Kouda Aya lui về phía sau một chút, "Nguy hiểm lắm, em lùi lại đi."

Lúc này Kouda Aya cũng biết tình thế bây giờ nguy hiểm ra sao, nghe lời cẩn thận từng li từng tí lùi về sau vài bước.

Kunikida Doppo nhìn bom ở những nơi khác, "Nếu tàu chạy qua phần đường ray này, vụ nổ sẽ làm tàu trật bánh, và hàng trăm người sẽ phải chết."

"Anh cần phải gọi đội phá bom của quân cảnh ngay."

Lúc này chỗ tối phía sau Kouda Aya,dường như có nguy hiểm đang đến gần, nhưng mà bản thân cô bé không ý thức được.

Một cánh tay lặng lẽ không một tiếng động vươn đến chỗ cô bé từ trong bóng tối.

Tanizaki Junichirou khiếp sợ: "Sao trên đường ra lại có bom nữa?!"

Sau khi hấy rõ bom, con ngươi của Kunikida Doppo thu nhỏ lại, "Là bom cảm biến rung chấn, nếu đoàn tàu chạy qua nó sẽ nổ, đến lúc đó cả đoàn tàu và hàng trăm người đều sẽ chết hết."

"Phía sau 【 Aya 】..." Sắc mặt của Nakajima Atsushi nghiêm túc nhìn phía sau 【 Kouda Aya 】, "Hơi quái lạ."

Miyazawa Kenji: "Có cảm giác nguy hiểm."

Vẻ mặt của Yosano Akiko lạnh lùng: "Phía sau 【 cô bé 】 có một kẻ khả nghi."

"Không được!" Nhìn thấy trong bóng tối có người ra tay, Tanizaki Junichirou biến sắc.

Miyazawa Kenji: "Có người!"

"Loại bom và phương thức này, lẽ nào là..." Trong đầu Kunikida Doppo hiện ra một bóng người.

Con ngươi gã thu nhỏ lại, đứng dậy, "Nếu anh không đoán nhầm, chắc hẳn phải có một máy cảm biến không dây dùng để vô hiệu hóa đống bom."

Kunikida Doppo nhìn khắp nơi một lúc, không nghe thấy trả lời, phía sau hoàn toàn yên tĩnh. Gã quay người lại, phía sau gã đã không còn thấy bóng người của Kouda Aya.

"Aya?"

Thấy không có tiếng trả lời, Kunikida Doppo nhất thời cảnh giác, gã lấy khẩu súng lục ra rồi lên đạn, biểu hiện đề phòng nhìn bốn phía.

Đột nhiên, Kunikida Doppo nhạy cảm nghe được một tiếng vang nhỏ, gã chậm rãi dợm bước đi tới nơi phát ra tiếng vang, tầm mắt dừng lại, nhưng bỗng nhiên trợn to con ngươi.

Hóa ra Kouda Aya mới vừa biến mất không thấy tăm hơi lúc này trong mắt đầy nước mắt sợ hãi, nơm nớp lo sợ đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Trên người cô bé bị cột bom.

"Aya!"

"Vứt sung đi." Một giọng nói đột nhiên từ truyền đến từ phía sau Kunikida Doppo.

Kunikida Doppo khẽ liếc mắt, không nhúc nhích. 

"Hay là anh muốn xem đầu con nhãi kia sẽ văng bao xa nếu tôi nhấn nút kích hoạt này?" 

Kunikida Doppo nhắm mắt, vứt súng lục trong tay đi, sau đó giơ hai tay lên, không có sự đe dọa nào.

Thiếu niên mặc đồ đen đắc ý nhếch môi, khen: "Đây mới là anh Kunikida này!"

Nhưng, cậu ta bất ngờ đánh gục Kunikida Doppo bằng cây gậy trên tay.

"Dáng người này..." Nhìn dáng người có chút quen thuộc, Kunikida Doppo hơi dừng lại một chút, hắn đã gặp người này ở đâu rồi?

Kunikida Doppo lục tung trong trí nhớ, mãi lúc sau mới hiện ra tên của một người.

Là 【 cậu ta】 ?

Miyazawa Kenji: "【 Aya 】 đâu rồi ạ?"

Tanizaki Junichirou: "Hẳn là người kia đột nhiên xuất hiện mang cô bé đi rồi."

Kunikida Doppo: "Chết tiệt!"

Nakajima Atsushi: "Ngoài miệng thì dùng kính ngữ và khen ngợi, nhưng lại xuống tay độc ác."

Có vị 【 Akutagawa 】 đây.

Tanizaki Junichirou cũng nghĩ đến, "Điểm này giống 【 Akutagawa 】."

Ánh mats của Akutagawa Ryuunosuke đầy trào phúng nhìn bọn họ, "Ồ, con mắt của các người mọc trên đất à? Từ khi nào mà tôi lại vô dụng như 【 tên đó 】 thế hả?"

Tanizaki Junichirou yên lặng bóc phốt: Lúc trước 【 cậu 】 đánh nhau với ngài Dazai cũng gần vậy rồi còn gì.

【 Trước bãi đậu xe yên tĩnh, thiếu niên mặc đồ đen nhìn cuốn sổ 「 Lý Tưởng 」 trong tay, "Sổ đẹp đây."

Nói rồi, cậu ta hạ tay xuống, nhìn Kunikida Doppo đang bị trói chặt ở trụ đá phía trước, "Anh là dị năng lực gia có thể biến bất cứ thứ gì anh viết vào cuốn sổ này thành thật, nói cách khác, chỉ cần tôi lấy cuốn sổ này của anh, thì anh chả làm gì được nữa."

"Cậu tìm hiểu kỹ đấy." Kunikida Doppo mở mắt, ngẩng đầu nhìn thiếu niên mặc dồ đen.

"Tất nhiên rồi, vì anh Kunikida lợi hại quá, nên chuyện quan trọng như vậy tôi phải tìm hiểu kỹ chứ." Thiếu niên mặc đồ đen nói, cậu ta cởi mũ trùm, lộ mặt, "Tôi đã tốn 2 năm để hoàn thành kế hoạch này đấy."

Nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên, vẻ mặt của Kunikida Doppo không sợ hãi chút nào, "Quả nhiên là cậu, Katsura Shousaku."

"Hai năm trước cậu chế tạo bom và định cho nổ tung trường mình, nhưng cuối cùng lại bị tôi bắt được."

"Là để trả thù tôi sao? Cho nên mới bố trí cái bẫy này. Tuồn thông tin về các vụ đánh bom cho Trụ sở Thám Tử, nói có một kẻ đánh bom đã làm điều tương tự không khác gì cuộc tấn công tình báo cũng là cậu phải không?" 】

Kunikida Doppo nói: "Quả nhiên là 【 cậu ta 】."

"Vì nhằm vào ngài 【 Kunikida 】, mà mất tận hai năm để lập ra kế hoạch này." Tanizaki Junichirou kinh ngạc nói.

Miyazawa Kenji hỏi: "Nhưng sao 【 anh ta 】 lại muốn nhắm vào ngài 【 Kunikida 】 vậy ạ?" 

"Định phá nổ trường học cũ?" Nakajima Atsushi hít vào một ngụm khí lạnh, "Này này, chuyện này... Này là một nhân tài đó."

Tanizaki Junichirou: "Khá lắm, lại muốn nổ tung cả trường học cũ, quá..."

Quá tuyệt rồi!

Tại sao không phải trường học của mình vậy?

Tuy rằng có lúc cậu cũng nghĩ tới việc cho nổ tung trường học, như vậy cậu sẽ không cần làm cả đống bài tập nữa. Nhưng bất luận cậu có nghĩ như thế nào, cậu cũng chẳng có lá gan đó mà làm.

Nhưng người này lại làm thế, còn thiếu chút nữa là thành công rồi.

Miyazawa Kenji làm bộ lắc đầu than thở: "Thực sự là tấm gương cho chúng ta."

Tuy rằng hắn chưa từng đi học, nhưng cũng biết trường học là một nơi thần thánh, mà người này lại muốn nổ hủy nơi này.

Lá gan thực sự là làm người than thở không ngớt.

Thấy dáng vẻ bọn họ rục rà rục rịch, Kunikida Doppo nhìn về phía bọn họ, "Làm như vậy là sai, có thể có ý ngĩa, nhưng cũng không thể làm như vậy được."

"Trả thù ư? Không!" Katsura Shousaku từ trên cao nhìn xuống Kunikida Doppo, "Tôi chỉ muốn xóa đi...những lời mà anh đã nói thôi."

Katsura Shousaku đã từng chán đời lạnh lùng, quái gở, không giao lưu với người khác, có tư tưởng trả thù xã hội nghiêm trọng.

Mà lúc cậu ta định chế tạo bom cho nổ tung trường học thì bị Kunikida Doppo bắt được, cũng bắt đầu khuyên bảo cậu ta.

Sau đó Katsura Shousaku trái lại không hề từ bỏ, mà nảy sinh lòng căm hận với Kunikida Doppo. Vì thế không tiếc hai năm để chuẩn bị, một cái bẫy chỉ nhằm vào riêng Kunikida Doppo.

Mà lúc này Katsura Shousaku dường như càng nói càng phẫn nộ, ngoài miệng cậu ta nói kính ngữ, nhưng cây gậy trên tay lại không lưu tình chút nào mà đánh Kunikida Doppo.

Mà Kouda Aya không thể tự bảo vệ bản thân chỉ có thể đứng nhìn mà rơi nước mắt.

"Katsura, câu trả lời của tôi dành cho cậu đã được viết trong cuốn sổ rồi đấy." Kunikida Doppo cúi thấp đầu, không thấy rõ vẻ mặt gã lúc này, "Lật tới trang 89 đi."

Kỳ lạ là, Katsura Shousaku lại nghe lời mở cuốn sổ ra.

"Dị năng lực Độc Bộ Ngâm Khách!"

"Bom choáng!"

Ngay lúc Katsura Shousaku lật đến trang Kunikida Doppo nói thì bỗng nhiên Kunikida Doppo ngẩng đầu hô to.

Một đạo ánh sáng chói mắt sáng lên từ cuốn sổ, bao phủ hai người.

"Anh thực hiện hóa từ xa được sao?!" Katsura Shousaku kinh hãi.

...

Nhìn Kunikida Doppo bị đánh, Tanizaki Junichirou nói: "Hôm nay ngài 【 Kunikida 】 thảm quá, đầu tiên là bị ngài Dazai cản trở, tiếp theo lại bị nhắm trúng rồi bị đánh nữa."

Miyazawa Kenji: "Đúng vậy."

Nakajima Atsushi: "Hơi quá khích rồi."

...

Thấy 【 Shousaku Katsura 】 thành thật lật trang giấy, Tanizaki Junichirou có chút kinh ngạc nói: "【 Cậu ta 】 nghe lời như thế sao? Cũng thành thật nhỉ."

Nakajima Atsushi: "Cũng thành thật."

Miyazawa Kenji: "【 Anh ta 】 thật sự là lật trang kìa! Nhưng ngài 【 Kunikida 】 kêu lật trang 89 làm gì thế ạ?"

Tanizaki Junichirou: "Hẳn là muốn thực thể hóa thứ trong cuốn sổ đó đi."

Nakajima Atsushi: "Thực thể hóa từ xa?"

Kunikida Doppo gật đầu: "Đúng thật là có thể."

Hiện tại hắn cũng có thể thực thể hóa và lấy thứ trong cuốn sổ từ xa.

Lúc này đám người trong nhà ga đồng thời ngừng lại hết tất cả các động tác đang làm, bọn họ cũng nghe được một tiếng vang thật lớn.

"Tiếng gì thế nhì?"

"Ai mà biết được."

Nhưng tiếng vang không quá nửa đường liền không còn động tĩnh, mọi người cũng không quan tâm tới nó nữa.

Lúc này sau khi đonà người tản đi, hiện ra một bóng dáng nhỏ lùn ngồi trên ghế dài.

Mặc áo khoác màu đen, chiếc mũ đen che đi nửa trên của khuôn mặt, hai tay đặt trên vai ghế dài, bắt chéo hai chân.

Người này chính là sức chiến đấu đỉnh cao của Port Mafia —— Nakahara Chuuya.

Nakahara Chuuya nâng vành mũ lên, lộ ra đôi mắt màu xanh lam.

"Cái gì thế?"

Rõ ràng gã cũng nghe thấy tiếng vang lớn này.

"Là ngài 【 Nakahara 】" Miyazawa Kenji nói: "Không phải là ngài 【 Nakahara 】 đi công tác sao?"

Tanizaki Junichirou cũng hơi thắc mắc một chút, trong ấn tượng của cậu, 【 Nakahara Chuuya 】 quanh năm đi công tác bên ngoài. Làm sao hiện tại lại không có công tác mà nhàn nhã ngồi?

Miyazawa Kenji: "Chẳng lẽ đang bàn chuyện làm ăn sao?"

"Bàn chuyện làm ăn?" Nakajima Atsushi không nói gì, cậu có chút không tưởng tượng ra được dáng vẻ bàn chuyện làm ăn của 【 Nakahara Chuuya 】.

Có điều, nói đến... cậu cũng tò mò bình thường ngài 【 Nakahara 】 sẽ làm những gì, tại sao mỗi lần đều xuất hiện đều ở trên đường thế.

Tanizaki Naomi: "Vậy thì ngài 【 Nakahara 】 đang làm gì ở đây thế? Tuần tra sao?"

Miyazawa Kenji: "Có thể."

"Là một trong những cán bộ nên mới phải đích thân đi tuần tra sao?" Kunikida Doppo nói.

Nakajima Atsushi cũng nói: "Em cũng thấy vậy."

Cuối cùng tại sao 【 Nakahara Chuuya 】 ngồi ở đó, đáp án không biết được.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro