136
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————
【 "Tôi biết rồi, tôi về ngay đây! Nhớ đừng cư xử thô lỗ với ông ấy đấy..."
Nhưng khi Kunikida Doppo vừa mới xoay người, giọng của người phát thanh liền truyền đến.
"Tàu đang vào ga số 2."
Kunikida Doppo hoá đá, gã từng chút từng chút quay đầu lại.
Một đoàn tàu chạy qua rất nhanh, gió mạnh thổi tóc và quần áo của hắn.
"Dazai, Cậu... Cậu độc ác quá đấy..." Kunikida Doppo nghiến răng nghiến lợi nói trong khi chống tay lên cây cột cực lớn.
"Thôi nào, tôi chỉ là cho cậu quyền được chọn thôi mà." Tay Dazai Osamu vỗ lồng ngực, giọng điệu đặc biệt chân thành: "Chọn kế hoạch của cậu hoặc chọn ngài Calisle, dù chọn bên nào thì cậu vẫn vui mà."
Nakajima Atsushi vừa làm việc vừa theo dõi Dazai Osamu đã gọi điện thoại cho tất cả những ai làm Kunikida Doppo do dự từ đầu tới cuối, trên trán đổ mồ hôi lạnh. 】
Nhìn thấy phản ứng của 【 Kunikida Doppo 】, Tanizaki Junichirou không nhịn cười được, "Ha ha ha ha ha phản ứng của ngài 【 Kunikida 】 mắc cười quá đi mất."
Miyazawa Kenji: "Ngay cả tàu cũng muốn cản trở ngài 【 Kunikida 】."
Nakahara Chuuya chậc một tiếng, đặt tay lên vành mũ, đè xuống,
Con cá thu thật sự là quá mức ma quỷ rồi.
Kunikida Doppo nghiến răng nghiến lợi, vô cùng đau lòng vì không thể gặp ngài 【 Carlisle 】, "Tên Dazai này..."
Nakajima Atsushi không nói gì, ngài Dazai đúng là nóng lòng muốn gây rối với ngài 【 Kunikida 】 mà.
Ozaki Kouyou cười khẽ: "Không hổ là người đã từng là kẻ tra tấn của 【 Port Mafia 】, lựa chọn dằn vặt người ta như này thật sự khiến người ta khó lựa chọn được."
Tanizaki Naomi: "Ngài Dazai xấu xa quá đi, lại gọi hết tất cả những ai làm ngài 【 Kunikida 】 do dự."
Lời tuy là nói như vậy, nhưng trên mặt Tanizaki Naomi lại treo nụ cười.
Vẻ mặt của Fukuzawa Yukichi vẫn không cảm xúc, ông ta im lặng một lúc lâu, chỉ nói: "Vẫn rảnh rỗi quá rồi."
Nakahara Chuuya nhìn vẻ mặt đặc biệt kiêu ngạo mà chân thành của Dazai Osamu, cứng rồi.
Quả đấm của hắn cứng rồi.
Bộ dạng này hệt như lúc phá 【 hắn 】.
Miyazawa Kenji chống cằm, "Nhưng ngài Dazai nói cũng rất đúng, cho dù là ngài 【 Kunikida 】 chọn cái nào cũng sẽ rất hạnh phúc."
Nakajima Atsushi: "Có lẽ vấn đề một bên là 「 Lý Tưởng 」 mà ngài 【 Kunikida 】 kiên trì, một bên là bậc thầy đã ngưỡng mộ từ lâu, hai bên đều không nỡ, quan trọng như thế, chuyện này làm sao mà chọn được."
Nói xong cậu thở dài, "Ngài Dazai thật sự rất giỏi đặt câu hỏi khó."
【 Trán Kunikida Doppo nổi gân xanh: "Cậu, quả thực là ma quỷ..."
"Cậu sẽ làm gì đây?"
Nghe Dazai Osamu kéo dài, khuôn mặt của Kunikida Doppo dữ tợn, phẫn nộ trong lòng như đám lửa cháy hừng hực, "Tên khốn này!"
"Chuẩn bị đóng cửa."
Giọng nói như ác mộng vang lên, Kunikida Doppo hoá đá lần hai, phảng phất như đã trải qua tất cả giằng co cùng bất đắc dĩ, giọng gã run rẩy nói: "N-n-nói với ông ấy..."
Trên mặt Kunikida Doppo chảy hai hàng nước mắt đau khổ, đau đớn lớn tiếng nói: "Nói với ông ấy là tôi rất ngưỡng mộ ông ấy!"
"Xì!" Thấy cuộc gọi bị cúp, Dazai Osamu vô vị xì một tiếng.
Nakajima Atsushi rất không biết nói gì: "Trông anh có vẻ... vui quá nhỉ."
Đột nhiên, Dazai Osamu dường như lại nghĩ tới điều gì, nhếch miệng lên, trong con ngươi màu diều tràn đầy ánh sáng muốn làm gì đó, anh ta cầm điện thoại, gõ vài cái. 】
Tanizaki Junichirou nhìn nụ cười như ác ma trên mặt Dazai Osamu, trong lòng âu sầu mà gật đầu, "Những lúc như này ngài Dazai quả thực chính là hóa thân của ác ma."
Nakajima Atsushi: "Ngài 【 Kunikida 】 thảm quá trời."
Tanizaki Junichirou: "Đúng vậy."
Nhìn dáng vẻ vô vị của Dazai Osamu, Nakahara Chuuya lên tiếng nói: "Cậu ta còn không thấy ngại mà 'xì'?"
Miyazawa Kenji nhìn động tác của Dazai Osamu, thắc mắc, "Ngài Dazai lại nghĩ ra cách gì nữa rồi sao?"
Kunikida Doppo: Nữa rồi đấy?
【 Sau khi Kunikida Doppo kiệt sức chạy vào đoàn tàu, tâm rất là mệt, vẻ mặt gã hốt hoảng nỉ non : "Như vậy là quá đủ rồi, mình là một thám tử phục vụ vì dân..."
Lúc này, tiếng thông báo đoàn tàu sắp đóng vang lên.
Kunikida Doppo ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy một cảnh khả nghi.
Một người đàn ông toàn thân màu đen đưa một chiếc vali cho một cô bé.
Gã nhớ tới lời Tanizaki Junichirou đã nói, nhất thời ý thức được người đàn ông kia chính là tên đánh bom, mà trong vali có chứa bom.
Không suy nghĩ nhiều, Kunikida Doppo trong nháy mắt chạy ra khỏi đoàn tàu sắp đóng cửa, chạy hướng về người đàn ông áo đen kia, "Chờ đã!"
Người đàn ông áo đen thấy thế, vội vã chạy trốn.
Bởi vì có lo lắng, nên Kunikida Doppo không đuổi theo, gã xoay người nhìn về phía cô bé cách đó không xa, "Này, nhóc lùn kia!"
Cô bé sững sờ, dừng bước lại, "Nhóc lùn..."
Cô bé căm tức xoay người: "Là đang nói tôi à!"
Cô bé vừa dứt lời, chiếc vali được cầm trong tay trong nháy mắt liền bị Kunikida Doppo đoạt đi.
Cô bé sửng sốt, lập tức phản ứng lại, la lớn: "Có cướp!" 】
Tanizaki Junichirou: "Ồ, nhìn ngài 【 Kunikida 】 bị ngài Dazai làm cho tinh thần rối loạn kìa."
"Ồ?" Miyazawa Kenji đột nhiên nhìn thấy gì, chỉ chỉ, "Mọi người nhìn kìa, người đó thật quái lạ."
Mọi người nhìn về phía Miyazawa Kenji chỉ.
"Hả?" Tanizaki Junichirou sửng sốt, trong nháy mắt phản ứng lại, "Là kẻ đánh bom mà lúc nãy 【 tôi 】 đã nói đó!"
"Không ổn!" Kunikida Doppo cũng phản ứng lại, không hẹn mà cùng, hắn cùng 【 Kunikida Doppo 】 chạy hướng về người đàn ông áo đen kia.
Người đàn ông áo đen kia sau khi chạy đi, Kunikida Doppo cũng dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc của hắn nhìn về phía cô bé kia.
Những người khác đã đến bên cô bé kia từ lâu.
Miyazawa Kenji: "Bên trong là bom sao?"
Tanizaki Junichirou: "Chắc chắn là bom rồi."
Nakajima Atsushi nhìn cô bé ôm vali, "Cô bé này... sẽ không sao đấy chứ?"
Mặt Kunikida Doppo nghiêm túc, hắn đẩy gọng kính, "Không biết nữa, ở thế giới nguyên bản tôi cũng chưa bao giờ gặp chuyện này"
Nhưng, hiện tại hắn đã chuẩn bị rồi.
Yosano Akiko cẩn thận nhìn cô bé, nói đùa: "Sẽ không phải số đào hoa mà thầy bói kia nói hôm nay 【 Kunikida 】 có, đào hoa này là cô bé này đấy chứ?"
Sắc mặt Kunikida Doppo thoáng đen kịt, 【 hắn 】 làm sao có thể cầm thú ra tay như vậy với một cô bé. Hơn nữa cô bé này cũng không phù hợp với 58 điều tuyển chọn vê mẫu người phụ nữ lý tưởng của 【 hẳn 】.
Làm sao có thể.
Ánh mắt quỷ dị của Miyazawa Kenji rơi trên người cô bé, lập tức lại liếc nhìn Nakahara Chuuya một chút.
Ờm... Cô bé này thật giống anh Nakahara của Port Mafia như thế, hơi quan tâm đến chiều cao.
Miyazawa Kenji thầm nghĩ như vậy, nhưng không nói ra. Tuy rằng cậu hơi hồn nhiên, nhưng trực giác nói với cậu, không thể đâm vào điểm đau này của anh Nakahara.
Bằng không hậu quả bản thân cậu sẽ không chịu được.
Ngoại trừ ngài Dazai.
【 Kunikida Doppo mở vali ra, nhìn thấy đồng hồ đếm ngược trên mặt bom.
Vẫn còn hơn ba mươi giây.
Gã cắn răng, nhanh chóng chạy lên cầu thang, chạy ra khỏi nhà ga đồng thời hô lớn những người bên cạnh mở đường, ném vali vào dòng sông.
Sau khi bom vào nước nổ tung, Kunikida Doppo trấn an được đám người đang hoảng loạn, liền gọi điện thoại cho nhân viên liên quan lại đây điều tra.
Nhận thấy cô bé cúi đầu ủ rũ không nói lời nào, Kunikida Doppo đi tới, "Không sao chứ? Cảnh sát sẽ lập tức tới ngay..."
"Không thể tha thứ!" Dường như cô bé suy nghĩ ra gì đó, cô bé ngắt lời Kunikida Doppo.
Cô bé tức giận hung hăng ngước mặt bánh bao lên, "Tên vô lại đó!"
Cô bé túm chặt lấy đuôi tóc cửa Kunikida Doppo, nổi giận đùng đùng đi tới, "Em sẽ dạy hắn một trận!"
"A đau đau đau!" Đuôi tóc của Kunikida Doppo bị túm đau đến hô lớn, "Đừng có kéo!"
Cô bé phẫn nộ bước đi, mắt điếc tai ngơ, mãi lúc sau cô bé quay đầu lại, "Này anh trai, anh tự xưng là Kunikida của Trụ sở Thám Tử đúng không?"
"Giúp em đá đít tên khốn đấy đi!" 】
Tanizaki Junichirou cảm thán: "Không hổ là ngài 【 Kunikida 】, hành động nhanh chóng quyết đoán như thế."
Miyazawa Kenji gật đầu: "Vâng."
Yosano Akiko nhìn khuôn mặt hơi phồng lên vì tức giận của cô bé, khẽ mỉm cười, "Đột nhiên phát hiện cô bé này cũng rất đáng yêu."
Ozaki Kouyou cũng nở nụ cười, "Quả nhiên là nói đúng."
Mặt bánh bao phúng phính này đáng yêu đến mức làm cho người không khỏi nghĩ ịn một cái.
Kunikida Doppo nhìn cô bé đang túm chặt đuôi tóc 【 hắn 】, khẽ nhíu mày, "Không phải 【 Kunikida 】, là anh 【 Kunikida 】."
Nghe thấy suy nghĩ của cô bé muốn cùng 【 Kunikida Doppo 】 đánh bay kẻ đánh bom kia, Nakajima Atsushi nói: "Cô bé này lại có suy nghĩ như thế, can đảm thật."
Akutagawa Ryuunosuke: "Y chang Người Hổ, không biết tự lượng sức mình."
Nakajima Atsushi thực sự không muốn nói chuyện với tên đầu óc có bệnh này, vì lẽ đó không nhìn Akutagawa Ryuunosuke mà nói, "Nhưng có quyết tâm cũng tốt."
Kunikida Doppo: "【 Nhóc lùn 】 là một cô bé thì có ích lợi gì?"
【 "Hả?" Kunikida Doppo tránh khỏi bàn tay đang nắm tóc gã, "Đừng có nói linh tinh. Em là người bị hai,và anh cũng còn có việc phải làm!"
"Vụ này phải để cảnh sát xử lý!"
"Èo, anh thật sự biết cách nói mấy cái logic tẻ nhạt đấy, Kunikida."
"Là anh Kunikida." Kunikida Doppo sửa lại cách xưng hô của cô bé, sau đó lại nói: "Chán hay không thì logic vẫn là logic."
"Nói thì nói thế, nhưng em là người duy nhất thấy mặt hắn. Nếu không nhanh truy tìm hắn sẽ chạy mất đó." Cô bé trợn to hai mắt nói rằng.
"Kể cả thế, thì một cô nhóc như em thì làm gì được?" Kunikida Doppo nói.
Cô bé vừa nghe thấy thế, nhất thời tinh thần, cô bé tự tạo một tư thế ngầu lòi, nói: "Em là một anh hùng của công lý!"
"Thế nên ngày nào em cũng tập Karate đấy, hơn nữa, nếu run sợ ở đây, thì từ nay em không thể đối mặt với bản thân được nữa."
Kunikida Doppo không nhúc nhích chút nào, "Không là không." 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro