134
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————
Fyodor liếc mắt nhìn Shibusawa Tatsuhiko đang không có tâm trạng, hắn nhớ ra hình như hắn đã hướng dẫn Shibusawa Tatsuhiko đi tìm quá Nakajima Atsushi, đồng thời...
Khi đó Shibusawa Tatsuhiko cũng giống như bị ngã một vố vì quá xem thường, cũng như bị Nakajima Atsushi đã mất kiểm soát dị năng lực biến thành Bạch Hổ giết.
Tuy rằng cuối cùng cũng được hồi sinh không rõ lý do, nhưng cũng mất một đoạn ký ức về cái chết của mình.
Mà những chuyện này, viện trưởng hẳn là biết mấy phần.
Nghe thấy Dazai Osamu nói, Tanizaki Junichirou nói: "Nhưng mà che giấu như vậy..."
Yosano Akiko: "Viện trưởng đó không được giáo dục tử tế, vậy nên có thể làm ra chuyện như vậy cũng chẳng có gì lạ. Chỉ là người bình thường không chấp nhận được thôi."
Tanizaki Junichirou: "Đúng là người bình thường cũng không chấp nhận được. Nhưng cho dù là vậy cũng không thể xóa đi những hành động tàn ác mà ông ta làm với 【 Atsushi 】.
【 "Atsushi, món đồ mà viện trưởng định mua là gì, cậu biết không?" Dazai Osamu nhìn Nakajima Atsushi.
"Vâng, ông ta đã đặt trước."
"Có giống với anh Ranpo nói không?"
"Vâng..."
Đi tìm "tiệm hoa".
"Trước khi hiệu trưởng gặp em," Nakajima Atsushi vô thức nắm chặt tay, "Định mua... một bó hoa..."
"Vì để trả tiền hoa, viện trưởng định bán khẩu súng đó." Sau khi bắt đầu nói, về sau tương đối dễ dàng, ánh mắt của Nakajima Atsushi nhìn chằm chằm trên đất, nói.
"Nhưng đang trên đường đến địa điểm giao dịch, ông ta chết do tai nạn." Nakajima Atsushi cúi thấp đầu, không thấy rõ vẻ mặt cậu ta lúc này, "Dù vậy, em vẫn không thể tha thứ cho ông ta."
"Lúc đó thật sự... Thật sự quá đau. Cho dù bây giờ ông ta có làm gì, em cũng không thể tha thứ được..."
Dazai Osamu nhìn Nakajima Atsushi vẫn nói không tha thứ, vẻ mặt trong nháy mắt im lặng, một lúc sau anh ta mới ngồi bên cạnh Nakajima Atsushi, dùng giọng chân thành mà nói: "Cậu không cần tha thứ cho ông ta."
"Dù cho ông ta có tin gì đi nữa, những hành động man rợ ông ta làm với cậu là không thể tha thứ được." 】
Nakajima Atsushi sửng sốt, 【 cậu ta 】 có thể không cần phải tha thứ cho ông ta, vậy cậu cũng có thể mà, đúng không?
Tanizaki Junichirou: "Đúng vậy, mặc dù ý định ban đầu của viện trưởng là tốt, nhưng ông ta làm ra những hành động này với 【 Atsushi 】 thật sự không thể tha thứ được, 【 Atsushi 】 đúng là không cần phải tha thứ cho ông ta."
Miyazawa Kenji nhìn Dazai Osamu, trực giác có gì đó không đúng, cũng nói ra, "Vẻ mặt của ngài Dazai vừa rồi... Là nghĩ tới gì đó sao?"
Kunikida Doppo sửng sốt: "Vẻ mặt?"
Hắn nhìn phía Dazai Osamu, đầu óc lóe sáng, "Không phải là cậu ta nghĩ tới bản thân đấy chứ? Hành động của cậu ta đối với 【 Akutagawa 】 cũng gần như vậy."
Akutagawa Ryuunosuke lạnh nhìn hắn, "Lời nói vô căn cứ, ngài Dazai đối xử với 【 tôi 】 như vậy lúc nào, đừng có vội nói xấu ngài Dazai."
Theo Akutagawa Ryuunosuke, ngài Dazai chưa bao giờ đối xử với 【 cậu 】 như viện trưởng đó, trái lại là đang huấn luyện 【 cậu 】, dạy bảo 【 cậu 】, kiểm soát dị năng lực của 【 cậu 】.
Quan trọng nhất chính là, ngài Dazai còn cho cậu ý nghĩa sống.
Vì lẽ đó vừa nghe đến lúc Kunikida Doppo nói xấu Dazai Osamu, cậu liền lập tức phản bác.
Nhưng Akutagawa Ryuunosuke đột nhiên phản ứng lại, ngài Dazai nói như vậy... Chẳng lẽ anh ấy cũng nghĩ như thế sao?
Không được, cậu không thể để ngài Dazai nhìn 【 cậu 】 như vậy được, tình cảm của 【 cậu 】 đối với ngài Dazai rõ ràng là trông đợi và tôn sùng, còn có một loại tình cảm không tên.
Vì lẽ đó 【 cậu 】 sẽ không hận ngài Dazai, mãi mãi cũng không.
Cậu cũng sẽ không.
Khi nhìn thấy ngài Dazai, cậu nhất định phải cho anh ấy thấy, 【 cậu 】 chưa bao giờ nhìn anh ấy theo hướng đó.
【 "Nhưng cậu phải biết... Viện trưởng đã mất đi năm người bạn, ông ta tin rằng chính sự oán hận đối với thế giới tàn nhẫn này đã giúp ông ta tiếp tục sống." Dazai Osamu nói.
"Cho nên ông ta cũng áp đặt cậu cùng một thử thách trong địa ngục... Nếu cậu không sống trong cái địa ngục như vậy, nếu cậu biết mình là hổ..."
"Lúc đó cậu đứng ở bờ sông, hẳn là đã từ bỏ cuộc sống rồi, tôi nghĩ vậy." Dazai Osamu nói tiếp, "Nhưng sau này cậu biết... cậu biết đau đớn là gì, cậu đã biết chống lại bạo lực và cái ác, cứu giúp rất nhiều ở người ở thế yếu."
"Cậu đã từng ở trong địa ngục, nhưng địa ngục ấy đã giúp cậu trở thành người chính trực."
Trong đầu Nakajima Atsushi hiện ra bóng người mỗi lần dũng cảm đứng ra, con ngươi dần co lại.
"Anh Dazai, em.." Nakajima Atsushi ngẩng đầu nhìn Dazai Osamu, "Tình cảm ấy đang chảy trong người em... Tình cảm này rốt cuộc là cái gì?"
"Trên thế giới không có bất cứ ai có thể hiểu được cảm xúc của người khác, nhiều nhất cũng chỉ có thể giả vờ hiểu rõ thôi."
"Được rồi." Dazai Osamu đứng dậy, "Tôi đi đây."
"Anh Dazai." Nakajima Atsushi gọi anh ta, mở to mắt, trong mắt tràn đầy mê man, biểu hiện không biết làm sao, như không biết nên bày ra vẻ mặt gì thì được, "Em... Nên bày ra biểu cảm thế nào đây?"
"Căm hận người đã chết, rõ ràng là ông ta đã không trên đời này, nhưng em lại không biết nên bày ra biểu cảm gì."
"Đó là cảm xúc của cậu, cứ thoải mái biểu cảm theo ý mình là được. Tôi chỉ có thể nói ra những điều khái quát thôi." Dazai Osamu quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó liền xoay người rời đi.
Đồng thời còn bổ sung một câu nói: "Khi cha của ai đó qua đời, họ sẽ khóc."
Để lại Nakajima Atsushi sửng sốt tại chỗ.
Dần dần, Nakajima Atsushi nhếch miệng lên tựa hồ đang cười, nhưng mà hốc mắt của cậu ta lại đầy nước mắt, rơi xuống bên mặt.
Những cảm xúc hỗn loạn vốn bị đè nén ttrong lòng cậu ta bộc phát ra. 】
Kunikida Doppo: "Dazai làm rất tốt, tốt hơn chúng ta. Mặc dù không cần phải tha thứ cho ông ta, nhưng cũng cần phải biết sự thật."
Mori Ougai cong môi, tâm tình thật sự sung sướng, Dazai cũng nghĩ đến điểm ấy.
Nếu như khi còn bé, 【 Nakajima Atsushi 】 biết được cậu ta chính là người hổ, khi đó nhân cách chưa hoàn thiện của cậu ta có lẽ sẽ có khủng hoảng. Nhưng theo thời gian trôi đi, dưới hoàn cảnh tồi tệ như vậy, một ngày nào đó 【 Nakajima Atsushi 】 sẽ không nhịn được mà ra tay.
Đồng thời cũng sẽ không có Nakajima Atsushi như bây giờ.
Tanizaki Junichirou: "Địa ngục tạo nên 【 Nakajima Atsushi 】 của bây giờ."
Cho dù trải qua hành vi kinh khủng như vậy, 【 Atsushi 】 vẫn trở thành một con người chính trực mạnh mẽ lương thiện. Nếu là cậu sẽ không làm được, mà nếu dính đến Naomi, cậu lại càng không làm được.
Nghĩ rồi, Tanizaki Junichirou nhìn Tanizaki Naomi.
"Anh?" Như có cảm giác trong lòng, Tanizaki Naomi nghiêng đầu nhìn Tanizaki Junichirou đang nhìn cô cũng đồng thời cô đang nhìn cậu, "Anh ơi, nhớ em hả?"
Cô nhìn khoảng cách của hai người, "Gần như thế, vậy mà anh vẫn nhớ em."
...
Miyazawa Kenji: "Mỗi lần ngài Dazai nói rằng anh ấy không thể làm gì, anh ấy luôn có thể làm được."
Oda Sakunosuke hơi sửng sốt, lập tức im lặng, bởi vì có những việc Dazai cũng không thể làm được.
Nakajima Atsushi sửng sốt bóng lưng nhìn Dazai Osamu, là như vậy phải không? 【 Cậu ta 】 chỉ cần bày ra vẻ mặt mình thích thôi là có thể sao? Vậy liệu cậu có thể bày ra vẻ mặt mình không thích cũng không ghét cũng có thể đúng không?
Khi nghe đến câu nói sau cùng của Dazai Osamu, Nakajima Atsushi như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, đúng đấy, cho dù như thế nào, cậu cũng chỉ là một người bình thường.
Tình cảm của một người bình thường phức tạp như vậy, cậu không hiểu cũng là điều bình thường.
Cậu chỉ cần bày ra vẻ mặt mình thích là được, chỉ cần cậu không thẹn với lương tâm là được.
Nghĩ rồi, những nút thắt đã vướng mắc bấy lâu của Nakajima Atsushi dần dần được gỡ bỏ.
Tanizaki Junichirou nhìn vẻ mặt có chút hoảng hốt của Nakajima Atsushi, lo lắng hỏi một câu, "Atsushi, cậu không có sao chứ?
Nghe thấy giọng nói của Tanizaki Junichirou, những người khác cũng đều nhìn Nakajima Atsushi.
Nakajima Atsushi hoàn hồn, nở nụ cười, "Không sao! Chỉ là vừa mới hiểu ra mà thôi."
Fukuzawa Yukichi khẽ vuốt cằm: "Hiểu được là được rồi."
【 Bên trong Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, mọi người đều đang làm việc của chính mình.
"Xong rồi, hoàn hảo..." Kunikida Doppo thoả mãn xem 「 Lý Tưởng 」 trong tay, trên mặt toát ra vẻ đắm đuối.
"Lịch trình chính xác đến từng phút, những con số và dòng chữ được viết thẳng hàng, quá hợp với công việc phục vụ vì dân như mình, mình nóng lòng muốn bắt tay vào việc quá."
"Wow, lịch trình hôm nay của anh dày đặc thế." Nakajima Atsushi đột nhiên xuất hiện như hồn ma sau lưng Kunkiida Doppo, cậu ta nhìn Kunikida Doppo lật trang, ngạc nhiên nói.
Kunikida Doppo liếc cậu ta một cái, lập tức mở '
「 Lý Tưởng 」 ra trước mặt cậu ta: "Tham gia cuộc họp chống khủng bố với Bộ tham mưu quân cảnh, sau đó là những báo cáo về vụ thảm sát đã xảy ra."
"Hơn nữa chúng ta còn có rất nhiều vấn đề quan trọng khác đang chất đống đấy, không thể trì hoãn dù chỉ một phút."
Vẻ mặt của Tanizaki Junichirou nghiêm túc ở một bên nhìn máy tính, bên cạnh là Miyazawa Kenji đang phởn đối mặt với chậu cây.
Nakajima Atsushi nghe Kunikida Doppo nói, không nói gì: "Cho dù là anh Kunikida, cũng không thể hoàn thành từng này việc được đâu."
"Không, tôi thề với lòng mình hôm nay nhất định sẽ hoàn thành lịch trình hoàn hảo này!" Kunikida Doppo bộp một cái đóng cuốn sổ tay lại, mặt đầy kiên quyết nói.
Lúc chuẩn bị xuất phát thì, Yosano Akiko đi ngang qua.
"Này, Kunikida, đúng lúc quá, đi mua sắm với tôi một chút..."
"Xin lỗi, cô rủ người khác đi."
Qua Tanizaki Junichirou thì.
"Anh Kunikida, chúng ta có một số thông tin về kẻ đánh bom, tên đó đã đưa cho du khách một chiếc vali chứa bom và cho nổ giữa phố..."
"Lúc tôi về thì báo cáo chi tiết sau."
Qua Edogawa Ranpo thì.
"Kunikida, hết đồ ăn vặt rồi..."
"Trong tủ bếp vẫn còn, đừng ăn nhiều quá đấy."
Tuy rằng từ chối, nhưng Kunikida Doppo đều viết lại những việc này vào cuốn sổ tay. 】
Tanizaki Junichirou: "Uầy... Có nên nói không hổ là ngài 【 Kunikida 】 không? Vẫn 「 Lý Tưởng 」 như vậy."
Nakajima Atsushi: "Ha ha ha, ngài 【 Kunikida 】 vẫn như thường ngày thôi."
Kunikida Doppo: "Đây chính là sắp xếp thời gian hợp lý của 【 tôi 】 đấy."
Tanizaki Junichirou không nói gì, hợp lý... Sắp xếp thời gian? Này là hợp lý đó hả?
Đây là hợp lý quá mức đi.
Ánh mắt của Miyazawa Kenji đột nhiên sáng lên, cậu vội vã đi tới bên cạnh 【 Miyazawa Kenji 】, hai mắt cậu sáng lên khi nhìn chậu cây, cũng đờ ra rơi vào tưởng tượng như 【 Miyazawa Kenji 】.
"Thề với lòng mình." Nakajima Atsushi chần chừ nói rằng: "Nhưng sao tôi lại cảm thấy ngài 【 Kunikida 】 sẽ không làm xong lịch trình của hôm nay vậy nhỉ?"
Tanizaki Junichirou không rõ: "Sao lại vậy?"
Mặt Kunikida Doppo khẽ đen lại, tay nắm thành quả đấm, gân xanh hằn trên trán, hắn biết Nakajima Atsushi đang nói cái gì.
Tên Dazai kia!
Tên khốn kiếp này chắc chắn sẽ trăm phương ngàn kế cản trở 【 hắn 】!
Khóe miệng Nakahara Chuuya khẽ cong: "Bởi vì Dazai là kẻ gây rối mà."
Tanizaki Junichirou giây hiểu: "Ờm... Đúng vậy."
Kẻ đánh bom? Fyodor cụp mắt trầm tư, liệu đây có phải là sự kiện chính lần này không?
Mori Ougai liếc mắt nhìn 【 Kunikida Doppo 】, đăm chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro