133
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————
Tanizaki Junichirou cau mày: "Sao lại có loại cô nhi viện như này vậy?" Kunikida Doppo cau mày, "Nói là cô nhi viện, không bằng nói là trại tập trung mới đúng."
Chiến tranh thường xuyên diễn ra vào thời điểm đó, cô nhi viện rất khó mà tồn tại được dưới bối cảnh này, mà tuổi ấu thơ của viện trưởng đó lại trưởng thành dưới bối cảnh như vậy.
Cộng thêm những lần chạm mặt trước đó, cách đổi xử cửa 【 ông ta 】đối với việc dạy bảo 【 Atsushi 】 rõ ràng có chứa dấu vết của chính mình.
Mà viện trưởng đó vô cùng có khả năng biết 【 Atsushi 】 là người mang dị năng lực, tuy rằng không nhất thiết phải biết 【 Atsushi 】 chính là Người Hổ, nhưng căn cứ vào việc nhìn thấy 【 Atsushi 】 khi còn bé đã từng tàn phá cô nhi viện, hẳn là mơ hồ biết mấy phần.
Mà ống chích đó, không biết là dưỡng chất hay là thuốc ức chế...
Có thể là cả hai.
【 「
"Mày có biết tại sao mình bị nhốt ở đây không?" Viện trưởng ngồi xổm xuống nhìn Nakajima Atsushi im lặng vùi đầu.
"Vì tôi sẽ biến thành hổ và làm đau người khác."
"Atsushi, mày có ghét tao không?"
Nakajima Atsushi còn nhỏ ngẩng đầu nhìn ông ta, trong mắt tràn đầy căm hận.
"Đáp án viết trên mặt mày rồi." Viện trưởng đứng dậy, "Vậy thì tốt, ghét tao đi."
Dứt lời, ông ta không báo trước mà nắm lấy tóc Nakajima Atsushi, kéo cậu ta lên, "Nhìn đi, mở to mắt ra, nhìn cho kĩ đi."
"Đây chính là khuôn mặt của kẻ ác độc đang dùng bạo lực để hành hạ kẻ yếu đấy, hơn nữa ở ngoài kia, còn có những tên ác quỷ như tao đang trốn ở đâu đó đấy!"
"Atsushi, một lúc nào đó khi mày bước chân ra thế giới ngoài kia..."
"Atsushi, khi đó, hãy ghét tao."
"Nhưng tuyệt đối không được phép ghét chính mình." 」 】
Tanizaki Junichirou nhìn cách làm của viện trưởng, chân mày hơi nhíu lại: "Tuy rằng tôi hiểu ý định ban đầu của viện trưởng là tốt, nhưng cách làm lại tàn bạo quá mức."
Miyazawa Kenji cũng gật gù, "Đúng vậy đúng vậy, mặc dù là viện trưởng rất tốt với 【 Atsushi 】 đấy... Ờm, thì tốt, nhưng phương pháp này lại dùng sai rồi."
Akutagawa Ryuunosuke cười gằn: "Nhưng nếu không phải như vậy, cậu cho rằng cậu có thể nhìn ra hiện tại Người Hổ vẫn là Người Hổ à? Chỉ sợ cũng là 'Người Hổ' hàng thật đúng giá."
Yosano Akiko ngước mắt, ánh mắt tối sầm, giọng điệu giễu cợt nói: "Ồ, lại còn nói như vậy thì thật không hổ là con chó rắc rối đến từ Port Mafia dưới quyền Mori Ougai nhỉ."
Mori Ougai cười cười, không ý kiến, nhưng không thể không nói ngoại trừ những nguyên nhân khác, hiệu quả của biện pháp này không tồi.
Từ ký ức của 【 Atsushi 】 về viện trưởng và cô nhi viện có thể thấy được viện trưởng xuất hiện nhiều nhất trong ký ức của 【 Nakajima Atsushi 】, nói cách khác là tác động lớn nhất đối với 【 Nakajima Atsushi 】.
Ở thời điểm ban đầu, viện trưởng có nói "Biến đi thằng vô tích sự! Xã hội sẽ tốt hơn nếu mày đột tử ở đầu đường đấy."
Câu này ông ta nói cũng xuất hiện nhiều nhất trong ký ức của 【 Nakajima Atsushi 】, cũng chính câu nói này tác động lớn nhất với 【 Nakajima Atsushi 】.
Đồng thời do câu nói này bắt đầu, 【 Nakajima Atsushi 】 liền mất đi nơi ở, hôm nay ngủ ở đâu ngày mai ăn gì cũng không biết.
Tuy rằng 【 Nakajima Atsushi 】 phải chịu rất nhiều sự đối xử tàn nhẫn cả về thể chất lẫn tinh thần trong cô nhi viện một thời gian dài, bị nói là đồ vô dụng, là đứa trẻ ngay cả cha mẹ cũng vứt bỏ không có tư cách để khóc, sống cũng chỉ gây thêm rắc rối và xui xẻo xung quanh mình vân vân.
Nhưng không thể không nói lúc 【 Nakajima Atsushi 】 gặp khó khăn, thời điểm mông lung, trong đầu 【 cậu ta 】 cũng sẽ xuất hiện những sự đả kích của viện trưởng với 【 cậu ta 】, vì lẽ đó chủ trương rằng kỷ luật hiệu quá nhất trong giáo dục chính là đau đớn.
Vì lẽ đó mỗi lần 【 Nakajima Atsushi 】 gặp phải đau đớn, đều sẽ nhớ tới việc viện trưởng phủ nhận 【 cậu ta 】, mà mỗi lần 【 Nakajima Atsushin】 đột phá, và cuộc chiến đẫm máu vì người khác cũng là để chứng minh mình có giá trị được sống tiếp.
Viện trưởng là bóng ma tuổi thơ ấu của 【 Nakajima Atsushi 】, dù cho chỉ là nhìn tấm hình viện trưởng, cũng có thể làm cho 【 cậu ta 】 sinh ra hoảng sợ không gì sánh được.
Mà tại sao viện trưởng lại tàn bạo với Nakajima Atsushi như vậy? Bởi vì ông ta biết rõ dị năng lực của 【 Nakajima Atsushi 】 mạnh cỡ nào.
Viện trưởng đã sống trong thế giới còn kinh khủng hơn nhiều so với 【 Nakajima Atsushi 】, ông ta không ngừng gây đau đớn cho 【 Nakajima Atsushi 】, chính là muốn cho 【 cậu ta 】 nhớ kỹ khuôn mặt xấu xí của kẻ ác dùng bạo lực ngược đãi người yếu.
Mori Ougai khẽ nhíu mày, đăm chiêu, bây giờ suy nghĩ một chút, chuyện 【 Nakajima Atsushi 】 có thể biến thành hổ, bản thân 【 cậu ta 】 hình như không biết.
Tàn phá cô nhi viện, giẫm nát đất ruộng, chuồng gà... đều là những thiệt hại sau khi biến thành Người Hổ, vì lẽ đó 【 Nakajima Atsushi 】 mới bị xích lại, giam trong một căn phòng nhỏ, bị tiêm chất lỏng không rõ cũng cảm thấy không hiểu được.
Mà viện trưởng cũng che giấu việc 【 Nakajima Atsushi 】 chính là hổ với mọi người, vậy chắc chẳn rất khó khăn.
Còn nữa, tuy rằng 【 Nakajima Atsushi 】 bị ngược đãi một thời gian dài ở cô nhi viện, nhưng 【 cậu ta 】 vẫn có cơ hội học, trong ký ức của 【 cậu ta 】 đã từng xuất hiện một đoạn ký ức đọc sách ở thư viện, có nghĩa là cậu ta biết chữ.
Vào lần đầu gặp được Dazai và 【 Kunikida Doppo 】, 【 cậu ta 】 biết rõ 【 Trụ sở Thám Tử Vũ Trang 】 là một tổ chức như thế nào.
So sánh 【 Miyazawa Kenji 】 khi mới đến Yokohama ngay cả tiền lưu thông cũng không hiểu mà nói, đối với thế giới bên ngoài 【 cậu ta 】 cũng không phải là không biết gì cả.
Mori Ougai thừa nhận, viện trưởng quả thật rất đáng ghét, đây là điều chắc chắn, nhưng ông ta đáng ghét để 【 Nakajima Atsushi 】 biến thành một người chính trực.
【 Nakajima Atsushi 】 nhớ rất rõ địa ngục là hình dáng gì, vì lẽ đó giúp đỡ người yếu cũng xuất phát từ tâm của 【 cậu ta 】.
Mori Ougai liếc mắt nhìn Nakajima Atsushi cùng 【 Nakajima Atsushi 】, nếu vừa bắt đầu biết ngay được mình có sức mạnh rất mạnh, có lẽ sẽ không còn sợ hãi, trở thành một người ngược lại với hiện tại.
Viện trưởng dùng phương pháp cực đoan ngăn 【 Nakajima Atsushi 】 biến thành một nhân vật khản diện bạo lực, mà 【 Nakajima Atsushi 】 cuối cùng cũng là một con người biết đau đớn là gì, chiến đấu chống lại bạo lực và tội ác, cứu giúp rất nhiều kẻ yếu.
Vậy nên...
Mori Ougai cho rằng, trừ những nguyên nhân khác ra, biện pháp này quả thật rất hiệu quả.
Ông ta cũng thừa nhận, ở phương diện nào đó, ông ta cùng 【 Mori Ougai 】 có thể nói là như nhau.
Kunikida Doppo khẽ cau mày, nhưng nếu 【 Atsushi 】 biến thành một ác quỷ dưới sự ngược đãi tàn nhẫn như vậy thì sao đây?
Nói cho cùng thì hắn không đồng ý việc giáo dục cực đoan như vậy.
【 "Tôi thu được tin từ nhân viên của cô nhi viện."
Giọng nói của Tanizaki Junichirou đột nhiên xuất hiện đánh thức Nakajima Atsushi cinf đang chìm đắm trong ký ức.
"Ông ấy đến Yokohama sau khi thấy bài báo. Đó là bài báo và hình ảnh liên quan về cuộc chiến với The Guild, Sở Đặc Vụ đã không thể phong tỏa thành công tin tức này."
Tanizaki Junichirou nhìn bóng lưng của Nakajima Atsushi, muốn nói lại thôi, "Atsushi... Hiệu trưởng đã xem bài báo này và biết được việc cậu làm..."
"Có lẽ... ông ấy muốn khen cậu..."
"Nói dối!!!" Nakajima Atsushi không chấp nhận sự thật này, cậu ta đột nhiên ném hết tài liệu trong tay Tanizaki Junichirou xuống đất, lớn tiếng phản bác.
"Vô lý!" Nakajima Atsushi lớn tiếng phản bác, phảng phất như vậy mới có thể tự lừa dối mình, sự thật không phải như vậy, "Chắc chắn là không! Ông ta sẽ không bao giờ..."
Nói rồi, cậu ta liền chạy xuống lầu.
"Atsushi!!" Tanizaki Junichirou nhìn bóng người chạy đi của Nakajima Atsushi, có chút lo lắng trạng thái lúc này của cậu ta, "Có ổn không đây? Cứ thế để cậu ta đi như thế..."
"Ổn!" Dazai Osamu đột nhiên xuất hiện, anh ta bình tĩnh nói: "Đây là một biến cố mà cậu ấy phải vượt qua." 】
Yosano Akiko than nhẹ, "Thật sự khiến người khác đau khổ mà."
Chuyện này là một đả kích rất lớn đối với 【 Atsushi 】 vẫn luôn căm hận viện trưởng.
Miyazawa Kenji: "Vậy thì cũng quá đau đớn đi, còn không bằng việc trừng phạt 【 Atsushi 】."
Như vậy 【 Atsushi 】 cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Sự thật này quá khó để 【 Atsushi 】 tiếp nhận.
Tanizaki Junichirou cũng đồng ý: "Đúng vậy, căm hận dù sao cũng tốt hơn thế."
Ngay cả cậu cũng không thể chấp nhận được chuyện như vậy.
Kunikida Doppo: "Trước hết để cho cậu ta phát tiết đi đã, để 【 cậu ta 】 bình tĩnh một chút rồi xem sao."
Nakajima Atsushi nhìn Dazai Osamu, ánh mắt mơ hồ.
【 "Lạy Cha trên trời từ bi, xin hãy đón nhận các linh hồn đã kết thúc cuộc hành trình."
Nakajima Atsushi đi tới cô nhi viện, cậu ta ngơ ngác nhìn quan tài bị bầy người vây quanh.
Đối với cậu ta mà nói, cô nhi viện mới là nhà, bọn nhỏ mới là người nhà.
...
Trong công viên, Nakajima Atsushi im lặng ngồi trên ghế dài, tầm mắt cậu ta tựa hồ đang nhìn những người đi trên đường, lại tựa hồ không phải vậy.
Cậu ta nhìn đứa nhóc đi ngang qua trước mặt cậu ta, đứa nhóc không buồn không lo cầm quả bóng bay, lấy bước chân nhón gót nhảy nhẹ, vẻ mặt người cha thì lại dịu dàng ở một bên thời khắc quan tâm động tĩnh của đứa bé.
Nakajima Atsushi mím môi.
"Nhìn hai cha con đó khiến cậu cảm thấy buồn sao?"
Nghe thấy giọng nói của Dazai Osamu, Nakajima Atsushi quay đầu, nhìn thấy Dazai Osamu, sắc mặt cậu ra mang theo ý cười miễn cưỡng, "Em thật sự không có cảm giác gì cả, cảm giác trông như đang xem văn hóa từ một hành tinh khác vậy."
Sau khi nói xong, cậu lại nói: "Anh Dazai, anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"
"Tất nhiên rồi, là khi chúng ta đi tìm hổ."
"Hiệu trưởng..." Nakajima Atsushi trầm thấp hỏi: "Tại sao hiệu trưởng không nói với ai em là hổ?"
Này giống như đang hỏi dò đáp án Dazai Osamu, lại giống như đang hỏi một người không muốn trả lời.
"Tại sao vậy nhỉ." Dazai Osamu nhẹ quay đầu sang, "Nhưng liên tục che giấu bí mật này cho cậu hẳn là rất khó khăn."
"Hơn nữa, quan trọng nhất chính là không để người khác nhận ra được." 】
Nakajima Atsushi nhìn 【 Nakajima Atsushi 】 im lặng khác thường ngồi trên ghế dài.
Ngày đó cậu cũng ngồi cả một buổi tối như vậy, chẳng nghĩ gì cả, cũng không làm gì cả, cứ ngồi yên như vậy cả một buổi tối.
Người cậu căm hận đã chết, cậu nên vui vẻ mới đúng, nhưng sự thực cậu lại im lặng sa sút mấy ngày.
Nói là im lặng sa sút cũng không đúng, hẳn là cậu mang theo vẻ mặt vui vẻ vượt qua một quãng thời gian. Không biết nên làm ra vẻ mặt gì, cậu mơ hồ với cảm xúc của bản thân, đơn giản là đeo mặt nạ.
Ít nhất điều này có thể trấn an được những người đang lo lắng cho cậu.
Tanizaki Junichirou nhìn 【 Nakajima Atsushi 】, trong con ngươi có chứa lo lắng, "Có ngài Dazai ở đây, ngài Dazai chắc hẳn sẽ khuyên 【 Atsushi 】 đi."
Miyazawa Kenji: "Sẽ thôi, ngài Dazai cũng đã đến rồi."
Sắc mặt của Akutagawa Ryuunosuke lạnh xuống, ánh mắt của cậu liếc nhìn 【 Nakajima Atsushi 】, sắc mặt càng lạnh hơn.
Tên Người Hổ vô dụng, lại còn muốn ngài Dazai lãng phí thời gian đến khuyên 【 cậu ta 】.
Hỏi dò vấn đề với 【 Nakajima Atsushi 】, mọi người cũng có chút không rõ.
"Đúng vậy, tại sao viện trưởng lại muốn giấu sự thật việc 【 Atsushi 】 là Người Hổ? Khi còn bé 【 Atsushi 】 giống như cũng không biết." Tanizaki Junichirou nói.
Kunikida Doppo nói: "Tốt hơn hết là không nên cho 【 Atsushi 】 biết khi còn nhỏ. Nếu không có thể sẽ gây ra tác dụng ngược."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro