Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

132

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————


"【 Atsushi 】 đang vui hay đang buồn vậy ạ?" Nhìn vẻ mặt của 【 Nakajima Atsushi 】 khoái ý hài lòng, nhưng Miyazawa Kenji lại cảm thấy hiện giờ 【 cậu ta 】 đang đau khổ.

Rất kỳ lạ, cũng rất mâu thuẫn.

Tanizaki Junichirou: "Hẳn là vừa vui vừa buồn đi."

Theo lý thuyết nếu có một người thường xuyên ngược đãi cậu ta khi cậu ta còn bé đã chết, hẳn là hiện giờ cậu ta nên hài lòng cùng khoái ý.

Nhưng người kia lại là viện trưởng cô nhi viện nhận nuôi 【 Atsushi 】, vậy thì xem như là bố của 【 Atsushi 】 rồi.

Vậy nên nói, hẳn là có hai loại cảm xúc.

Nhưng đối với 【 Atsushi 】 mà nói, này chỉ có trong lòng 【 cậu 】 hiểu rõ. Kunikida Doppo: "Giờ 【 Atsushi 】 chẳng thể phân biệt được giữa niềm vui và nỗi buồn rồi."

Mí mắt của Nakajima Atsushi hơi rũ xuống, cậu cũng không rõ lúc đó cậu có cảm giác gì, đau khổ cũng được, hay là hài lòng cũng tốt.

Nhưng cậu nhớ rõ, sau khi biết nguyên nhân đằng sau sự việc đó, và cả việc viện trưởng sở dĩ đối xử với cậu như vậy, là bởi vì viện trưởng cũng như vậy, thậm chí là còn tiếp tục sống sót trong môi trường còn đau đớn hơn tất cả những nỗi đau mà cậu đã từng gặp.

Bởi vì không được được một nền giáo dục đúng đắn, nên chỉ có dựa theo nền giáo dục đã được nhận mà giáo dục cậu.

Mà nguyên nhân ông ta chết, cũng là vì nghe tin cậu cũng có tham gia chiến nhau với 「 The Guild 」 và chiến thắng, đặc biệt tới đây mua hoa động viên cậu.

Cho nên viện trưởng chết, một phần nguyên nhân cũng có cậu.

Nhưng cậu không có cách để tha thứ cho ông ta, đối với cái chết của ông ta cũng không biết nên ôm cảm giác gì.

Có thể nói, lúc đó cậu mê man mà ngơ ngơ ngác ngác vượt qua đoạn thời gian này. 

Đến nay cậu cũng không biết nên đối mặt với cái chết của viện trưởng như thế nào.

Khi đó, cậu ta vẫn luôn bị vứt bỏ, tham sống sợ chết.

Không có ai trông đợi điều gì ở cậu ta cả, thậm chí cậu ta còn chẳng biết mình là ai.

Trong phòng giam, tay Nakajima Atsushi bị xích vào tường, hai tay cậu ta ôm đầu gối ngồi dưới đất, cúi thấp đầu không nói một lời.

Lúc này, cánh cửa của phòng giam bị người ta mở ra.

Là viện trưởng, ông ta cầm theo một ngọn đèn đi vào.

"Hôm nay là ngày thứ ba rồi, mày có biết vì sao mình bị giam ở đây không?" Ông ta hơi khom người, nhìn Nakajima Atsushi.

"... Vì ông ghét tôi."

Viện trưởng đặt đèn xuống, lấy ống chích từ trong túi ra, "Phải, vì tao ghét mày."

Nhìn thấy ống chích trong tay viện trưởng, con ngươi của Nakajima Atsushi co rút dữ dội, cơ thể hoảng sợ trốn sang một bên, ý đồ chống cự.

Nhưng xích sắt ngắn hạn chế động tác của cậu ta.

"Đừng phí sức mình nữa." Viện trưởng tay mắt lanh lẹ kéo cánh tay cậu ta lại, mũi kim sắc bén phát ra ánh sáng lạnh lẽo đâm vào cánh tay của Nakajima Atsushi.

Chất lỏng không rõ trong ống chích truyền vào trong cơ thể của Nakajima Atsushi.

"Mày... có ghét tao không?"

"Không phải đang phí lời quá sao?" 」

Miyazawa Kenji: "Bên trong ống tiêm là gì thế ạ?"

Vẻ mặt của Tanizaki Junichirou cũng rất thắc mắc, "Không biết nữa. Nhưng nhìn 【 Atsushi 】... Lẽ nào là chất độc?" 

Nakajima Atsushi im lặng.

Không phải chất độc, vào lúc ấy... Hẳn là dưỡng chất.

Cũng có lúc là thuốc ức chế.

Kunikida Doppo: "Không phải chất độc, viện trưởng vừa nói rồi, 【 Atsushi 】 bị giam ba ngày, khoảng thời gian này hẳn là không ăn uống gì rồi, vậy nên đó là dưỡng chất mới đúng."

Người bị giam ba ngày không ăn không uống, viện trưởng cũng không cho ăn, mà lại không muốn bỏ đói 【 Atsushi 】, mà muốn bổ sung dưỡng chất cho cơ thể, vì lẽ đó chỉ có thể dưỡng chất.

"Nhưng nếu là dưỡng chất, tại sao nhìn 【 Atsushi 】 lại đau đớn như vậy ạ?" Miyazawa Kenji nhìn vẻ mặt của 【 Nakajima Atsushi 】, hỏi. 

Yosano Akiko: "Hay là ngay lúc đó 【 Atsushi 】  không biết đó là dưỡng chất, cho rằng là chất độc, nên mới như vậy?"

Tanizaki Junichirou: "Có thể ạ."

Tanizaki Naomi: "Viện trưởng này có vẻ ghét 【 Atsushi 】 dữ lắm."

Nakajima Atsushi bất đắc dĩ âm thầm thở dài, thế giới này dường như phản ánh hình chiếu nội tâm và quá khứ của tất cả mọi người.

Bị người khác nhìn thấy cảm giác thật sự của chính mình.

Khi nào hình chiếu liên quan tới cậu mới kết thúc đây.

May là ngài Dazai không ở đây, nếu không phải vậy, nếu như ngài Dazai nhìn bọn họ rồi xem quá khứ của cậu, vậy thì loại cảm giác đó sẽ khó chịu hơn rất nhiều. 

Bên cạnh nhà kho bỏ hoang, Nakajima Atsushi vừa đi vừa nhìn xung quanh.

Tuy rằng đã cẩn thận hẹn gặp người đưa tin do anh Dazai sắp xếp ở đây...

"Người Hổ, nhìn mặt cậu như đậu tằm úng vậy."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nakajima Atsushi nhất thời cả kinh, cậu ta cảnh giác nhìn bóng người xuất hiện ở khúc rẽ trước mặt mình, "Cái gì..."

"Akutagawa?!"

"Sao cậu lại ở đây?" Tầm mắt cậu ta rơi bào tài liệu được niêm phong trong tay Akutagawa Ryuunosuke, "Chẳng lẽ... Cậu chính là người đưa tin?!"

"【 Tôi 】 tới đây để làm gì thế?" Nakajima Atsushi thắc mắc nhìn 【 Nakajima Atsushi 】 đang nhìn xung quanh, hỏi.

Người đưa tin?

Nakajima Atsushi vừa dứt lời, bọn họ liền nghe thấy giọng nói chế nhạo của 【 Akutagawa Ryuunosuke 】.

Nghe thấy giọng nói của 【 Akutagawa Ryuunosuke 】, Tanizaki Junichirou nói: "Người đưa tin mà ngài Dazai nói sẽ không phải là 【 Akutagawa 】 chứ?"

Ngài Dazai không thể không biết mâu thuẫn giữa 【 Akutagawa 】 và 【 Atsushi 】 trong lúc đó được, nhưng anh ấy lại liên lạc với 【 Akutagawa 】...

Miyazawa Kenji lóe lên suy nghĩ, "Có thể là 【 Akutagawa 】 tưởng người đến sẽ là ngài Dazai, cho nên 【 anh ta 】 mới tự mình đến?"

Tanizaki Junichirou im lặng.

Nếu đó là mệnh lệnh của ngài Dazai, lấy tính cách quá tôn sùng ngài Dazai của 【 Akutagawa 】, quả thật 【 cậu ta 】 sẽ không thể chờ đợi được nữa mà chấp nhận."

Cậu nhìn sắc mặt lạnh lùng của 【 Akutagawa Ryuunosuke 】, nhưng 【 cậu ta 】 có lẽ không ngờ rằng, người đến lại là 【 Atsushi 】.

Yosano Akiko: "Gương mặt của 【 Atsushi 】 lúc này thâth sự khá giống đậu tằm úng ấy nhỉ." 

Kunikida Doppo: "Dazai là người sẽ tận tâm dàn xếp một ít mâu thuẫn xung đột, rõ là biết 【 hai thằng nhóc 】 ấy không hợp nhau, đặc biệt là khi liên quan đến Dazai."

Nhưng hiệu quả mỗi lần cũng sẽ rất tốt, ngạc nhiên thật.

Miyazawa Kenji: "Hình dung 【 Akutagawa 】 kỳ lạ thật sự."

Đậu tằm...

Chắc ngon lắm...

Miyazawa Kenji cụp mắt nghĩ đến.

Nakahara Chuuya thầm cười gắn, thằng nhóc 【 Akutagawa 】 đó chắc hẳn đã quen thuộc từ hồi ở với Dazai một đoạn thời gian mới có như vậy.

Nghĩ đến đủ loại hình dung của Dazai Osamu đối với chiều cao của 【 hắn 】, trong lòng Nakahara Chuuya chính là phẫn nộ.

Cho dù anh ta có cao hơn hắn một chút cũng chẳng tính là gì, ngược lại anh ta cũng chẳng có cơ hội cao thêm nữa. 

Mà lúc hắn còn đang ở thời kỳ sinh trưởng phát dục, đến thời điểm chắc chắn sẽ cao hơn Dazai. Đến lúc đó chính là thời điểm hắn sẽ chế nhạo Dazai.

Cứ như vậy không ngừng thôi miên chính mình, sự phẫn nộ trong lòng Nakahara Chuuya dần dần lắng lại.

Akutagawa Ryuunosuke bước tới với tư thái ngạo mạn, tiện tay ném tài liệu được niêm phong trên mặt đất trước mặt Nakajima Atsushi, "Nói lại với anh Dazai, đó chỉ là một vụ tai nạn giao thông."

"Cái gì?"

"Có một tay buôn vũ khí mafia định mua một khẩu súng do tư nhân sản xuất, nhưng lúc đến địa điểm thỏa thuận, ông ta đã chứng kiếm tai nạn xảy ra vào lúc đó."

"Gặp... để mua súng?" Nakajima Atsushi thất thần nhìn chằm chằm tài liệu bị niêm phong trên đất, lẩm bẩm.

"Gã đàn ông trong hình định bán khẩu súng cho ông ta, để mua một thứ gì đó."

"Mua? Mua gì?"

"Hmm." Akutagawa Ryuunosuke hừ lạnh một tiếng, "Kẻ ngốc mới chờ câu trả lời cho câu hỏi của mình đến tận khi chết rục xương."

"Tự tìm hiểu đi."

Nakajima Atsushi cúi đầu im lặng, hiệu trưởng dự định bán khẩu súng rồi mới gặp mình. Nói cách khác, khẩu súng kia không phải dùng để trừng phạt mình...

Cậu ta im lặng vài giây, nhìn Akutagawa Ryuunosuke xoay người muốn rời đi, "Cậu về sao?"

"Với sự khó chịu của cậu như thế, thì nếu tôi đánh bại cậu, cũng chẳng có gì là vinh quang cả." Akutagawa Ryuunosuke dừng bước, "Hơn nữa," Akutagawa Ryuunosuke quay đầu nhìn cậu ta, "Thầy của tôi là anh Dazai, và thầy của cậu thì không phải anh ấy, thầy của cậu chính là gã đàn ông trong hình kia."

"Hôm nay là ngày chết của thầy cậu, vậy nên hôm nay tôi sẽ thả cậu đi." 

... 】

Tanizaki Junichirou nói: "Vậy là viện trưởng thật sự đã nhìn thấy tin tức, muốn khen 【 Atsushi 】, nên mới bán đồ của mình đổi lấy tiền, mua hoa khen 【 Atsushi 】 sao?"

Cho dù gặp phải chuyện này một lần nữa, Tanizaki Junichirou vẫn không rõ hành động của viện trưởng.

Tính nói ông ta tốt, việc ông ta đã dằn vặt Atsushi, cho Atsushi một nền giáo dục tàn bạo vô tình, các loại dằn vặt cùng ngôn ngữ lạnh lùng cực kỳ vô tình rơi trên người Atsushi.

Nếu không phải do bản tính lương thiện của Atsushi, e rằng rất có khả năng sẽ lầm đường lạc lối.

Nhưng tính nói ông ta không tốt, việc ông ta cung cấp cho Atsushi khi cậu còn nhỏ, những phương pháp tàn khốc để dạy Atsushi chịu đựng đau đớn, bằng cách này, sẽ ngăn cản được dị năng lực 「 Mãnh Thú Dưới Trăng 」, để Atsushi không bộc lộ dị năng lực của mình ra sớm như vậy.

Mà cái chết của ông ta, là chuyện ngoài ý muốn do sau khi giao dịch mua súng, trên đường mua hoa để khen Atsushi thì xảy ra tai nạn mà chết.

Tuy rằng cái chết của ông ta không liên quan gì đến Atsushi, nhưng cho dù như thế nào đi nữa, ông ta vẫn là nhân vật giống như người bố trên danh nghĩa của Atsushi.

Tanizaki Junichirou biết, mọi người của Trụ sở Thám Tử cũng biết, Atsushi đối với cái chết của viện trưởng chết từ đầu đến cuối chưa tiêu tan.

Bị vướng lại chỉ là vì Atsushi không cho thấy mà thôi.

...

"Đây vẫn là 【 Akutagawa Ryuunosuke 】 mà tôi quen đúng chứ?" Tanizaki Junichirou quả thực nghi ngờ giờ đây 【 Akutagawa 】 này vẫn là 【 Akutagawa 】 đấy chứ?

Này vẫn là lần đầu tiên cậu thấy 【 Akutagawa 】 và 【 Atsushi 】 hòa hợp với nhau như vậy.

Bình thường không phải cậu đánh tôi, thì tất nhiên tôi sẽ tập kích cậu.

"Có lẽ 【 cậu ta 】 đã biết thầy giáo của 【 Atsushi 】 không phải Dazai, hơn nữa việc lại xảy ra với Atsushi, thì vì lẽ đó 【 cậu ta 】 miễn cưỡng không quan tâm thôi." Kunikida Doppo nói.

Akutagawa Ryuunosuke lạnh lùng hừ một tiếng, quả nhiên, 【 tôi 】 mới là học trò duy nhất của ngài Dazai.

Miyazawa Kenji thẳng thắn nói ra: "Nhưng tại sao 【 Atsushi 】 lại muốn chủ động nói ra? Muốn bị ăn đòn sao ạ?"

Khóe miệng Nakajima Atsushi khẽ cong lên: "Không, tôi không nghĩ vậy."

【 Cậu ta 】 không phải là loại người có khuynh hướng bị tra tấn khuynh hướng, đặc biệt khi đối tượng lại là 【 Akutagawa 】.

Sau khi trở về Trụ sở Thám Tử, Nakajima Atsushi đến một nơi yên tĩnh để kiểm tra tài liệu.

Cậu ta nhìn tài liệu, ánh mắt dần dần khó có thể tin.

Cậu ta không thể tin vào mắt mình, đây thật sự là... quá khứ của kẻ ác động kia ư?

Dựa vào tài liệu, hiệu trưởng... như cậu ta, lớn lên từ cô nhi viện.

Hiệu trưởng đã từng trải qua cuộc sống đau đớn như địa ngục, so với những bạo lực cực kỳ tàn nhẫn mà ông ta gặp phải, bất quá những điều mà cậu ta đã trải qua có thể nói là muối bỏ biển.

Sau khi rời khỏi cô nhi viện, hiệu trưởng cùng với 5 người đồng học làm trợ thủ cho mafia, trong khi ấy, đó là thời kỳ của chiến tranh, thức ăn thì thiếu thốn, không ít xác trẻ con ngang dọc đầu đường.

Năm người bạn của ông ta cũng bị ép vào tuyệt vọng, liên tiếp chết đi, chỉ còn mỗi hiệu trưởng còn sống.

"Mày phải học cách chịu đựng đau đớn."

Ánh mắt của Nakajima Atsushi mơ hồ, nghĩ đến ống tiêm mà hiệu trưởng tiêm cho cậu ta khi còn bé, vậy thì ống chích đến cùng là thuốc ức chế hay là dưỡng chất?

Đến hiện tại cậu ta vẫn còn sống, là do dưỡng chất sao?








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro