Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

131

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————



Tầm mắt của mọi người tìm kiếm xung quanh, cố gắng tìm kiếm tấm hình bị thiếu.

Chỉ có Nakajima Atsushi là vẻ mặt hơi có chút quỷ dị, cậu đột nhiên nhớ tới tiếp đó sẽ có chuyện gì xảy ra, tuy rằng không tính là mối quan hệ xã hội xấu, nhưng ít nhất cũng không phải là mối quan hệ xã hội quá xấu so với 【 Nakahara Chuuya 】 của 【 Port Mafia 】.

Nhưng cậu vẫn còn có chút nhói tim.

Phảng phất lại như đang chứng kiến một khoảnh khắc ám ảnh mà mình bị trừng phạt và cô lập khi còn bé trong nháy mắt.

Lúc mọi người còn đang tìm kiếm, bọn họ đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc nhưng quái dị.

Tương tự như phản ứng của 【 Nakajima Atsushi 】, vẻ mặt của bọn họ đều khiếp sợ kinh ngạc không hẹn mà cùng quay đầu nhìn 【 Tanizaki Junichirou 】.

"Giọng của anh trai sao?" Tanizaki Naomi nhìn Tanizaki Junichirou ở bên cạnh.

Vẻ mặt của Tanizaki Junichirou mang theo không còn gì để lưu luyến, cậu lén lút liếc mắt nhìn Edogawa Ranpo, thấy hắn vẫn là bộ dáng lười nhác, liền biết hắn không quan tâm.

Trong khoảng thời gian ngắn không biết là thở phào nhẹ nhõm, hay là muốn tìm miếng đậu phụ đập đầu quên đi.

Kunikida Doppo im lặng một lúc lâu, nói: "【 Tanizaki 】 bị úng não à?"

Nhưng mắt Tanizaki Naomi lại hồng hồng, gò má đỏ bừng, "Anh trai đáng yêu quá!!"

Miệng nói đồng thời còn động tay ôm chặt lấy Tanizaki Junichirou như không còn gì để lưu luyến.

Yosano Akiko cũng không nhịn được nhìn Tanizaki Junichirou.

...

Miyazawa Kenji kinh ngạc nhìn người trong hình, lại nhìn một lần nữa cái xác trên đất, ánh mắt khiếp sợ nhìn Nakajima Atsushi, "Người này không phải là viện trưởng sao?!"

Miyazawa Kenji vừa nói như thế, mọi người nhất thời phát hiện đúng thật là như vậy.

Thường thì hay nhìn thấy trong ký ức tối tăm của 【 Nakajima Atsushi 】, vì lẽ đó sau khi nhìn người trong hình, bọn họ nhất thời nhận ra người đàn ông này chính là viện trưởng cô nhi viện của 【 Nakajima Atsushi 】 khi cậu ta còn bé.

Viện trưởng, người trở thành nỗi ám ảnh thời thơ ấu của 【 Nakajima Atsushi 】.

Đây là hoảng sợ mà Nakajima Atsushi cảm nhận được, nó mãnh liệt hơn nhiều so với lúc đấu với Akutagawa trên tàu, hoặc là lúc đấu với thủ lĩnh 「 The Guild 」 trên Bạch Kình.

"Tại sao?!"

"Tại sao ông lại ở đây?!"

Nét mặt của Nakajima Atsushi tan vỡ: "Tại sao?! Hiệu trưởng?!"

Cậu ta biết rất ít về viện trường, cậu ta chỉ biết, viện trưởng là vị vua của đất nước nhỏ bé kia.

"Đống kẹo đó, mày lấy nó từ đâu?" Đứng trước mặt Nakajima Atsushi còn nhỏ, có hai người.

Có một vài đứa trẻ im lặng đứng yên trong góc.

"Con không có... lấy." Nakajima Atsushi hoảng sợ nhìn hai viên kẹo trên đất, viền mắt ươn ướt, miệng run run nói.

Thấy Nakajima Atsushi đến chết không đổi, viện trưởng thẳng tay tàn nhẫn tát một cái thật mạnh, giọng điệu vẫn vô cùng bình tĩnh, "Tao hỏi mày lấy nó từ đâu?"

"Viên kẹo bị vứt trong thùng rác ở phòng trực." Cơ thể của Nakajima Atsushi vì hoảng sợ mà run rẩy trên đất, "Con thấy nó lúc đang dọn dẹp..."

Đây là sự thật.

Nhưng trong đất nước này, sự thật hoàn toàn vô nghĩa. 」

Bọn họ nhìn 【 Nakajima Atsushi 】 kinh hãi hoảng sợ tột cùng, im lặng.

Sau đó bọn họ liền nhìn thấy không gian dần dần biến thành ảo ảnh, ngẫu nhiên biến thành cô nhi viện nơi 【 Nakajima Atsushi 】 ở khi còn bé.

Miyazawa Kenji: "【 Atsushi 】 hẳn là phải sợ hãi người viện trưởng này biết bao nhiêu, thậm chí ngay cả 【 Akutagawa 】 và thủ lĩnh 「 The Guild 」 cũng không sánh nổi."

Hiệu trưởng?

Ánh mắt của Akutagawa Ryuunosuke dừng lại, Người Hổ vậy mà đã có giáo viên của mình từ lâu rồi?

Đã có giáo viên, lại còn muốn cướp mất sự chú ý của ngài Dazai, ngông cuồng muốn trở thành học trò của ngài Dazai.

Thực sự là tội đáng muôn chết!

Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Người Hổ chết tiệt!

Cảm nhận được ánh mắt thâm trầm của Akutagawa Ryuunosuke, cơ thể của Nakajima Atsushi theo phản xạ cảnh giác căng thẳng lên, có chút không rõ cậu ta lại đang phát rồ cái gì.

Yosano Akiko cau mày nhìn.

Không hỏi rõ nguyên nhân liền ra tay, hoặc là nói, căn bản là 【 ông ta 】 chẳng thèm quan tâm tới sự thật.

"Cho nên đống kẹo này trở thành của mày?" Viện trưởng nhìn xuống Nakajima Atsushi, không có chút dấu hiệu nào đột nhiên đạp mạnh lên tay cậu ta.

"Từ khi nào mà mày bắt đầu trở nên ghê gớm đến thế? Lại có thể giữ những món đồ của mình trong cô nhi viện này."

Mặt Nakajima Atsushi vẫn còn mang theo dấu bàn tay đỏ chót, khóe miệng đang chảy máu, ngơ ngác nhìn ông ta.

"Có đứa nào có thể nói ra sự thật không?" Một người phụ nữ cầm cây roi, nhịp vào tay một cái, nói.

Những đứa trẻ tụm trong góc, có một đứa bé trai giơ tay, "Con... thấy nó."

Ngón tay của đứa trẻ đó không chút do dự chỉ vào Nakajima Atsushi, "Ăn cắp kẹo từ trong nhà kho ạ."

"Nói tốt đấy, cô sẽ cho con 8 điểm." Người phụ nữ cười nói.

Ánh mắt Nakajima Atsushi vô hồn mất cảm xúc nhìn đứa bé trai kia.

Đứa trẻ bị cậu ta nhìn cúi đầu, che đi vẻ mặt áy náy.

Xin lỗi...

Xin lỗi...

Đây là chuyện thường xuyên xảy ra.

Trong cô nhi viện này, điểm bị mất, là cơm cũng không được ăn, đây là cách để tồn tại.

Cậu ta vẫn thường bị trừng phạt và cô lập, là con mồi để kiếm lấy điểm. 」

Miyazawa Kenji: "Cô nhi viện là như vậy sao?"

Kunikida Doppo cau mày: "Không, đây chỉ là một ngoại lệ."

Hoặc là hầu hết các cô nhi viện đều có những chỗ thiếu sót, nhưng cuộc sống của 【 Atsushi 】 ở cô nhi viện này tuyệt đối là một kiểu xã hội nhỏ tàn khốc.

"Nhưng mà..." Tanizaki Junichirou liếc mắt nhìn đứa bé trai kia, để kiếm lấy điểm, là có thể vu khống người khác không phân trắng đen sao?

Để tồn tại, để no bụng, để kiếm lấy điểm, chế độ này quá tàn khốc.

Nếu như sống ở một nơi như thế này từ nhỏ, không khó để trở thành kẻ trả thù xã hội.

Nhưng 【 Atsushi 】 đã không trở thành loại người như vậy dù sống trong cô nhi viện như địa ngục, trái lại lại trưởng thành một người thiện lương cứng cỏi. 

Viện trưởng nắm lấy tóc Nakajima Atsushi, trực tiếp kéo băng qua hành lang đi tới phòng viện trưởng.

Ông ta ném Nakajima Atsushi sang một bên, đi tới bên cạnh bàn, tìm kiếm không ngừng trong hộp đựng dụng cụ, "Mày là đứa trẻ bị thế gian vứt bỏ."

"Bị cha mẹ vứt bỏ, bị xã hội vứt bỏ."

"Mày chỉ là cái đồ bỏ đi, hoàn toàn không có bất kỳ giá trị nào, ngu dốt và vô dụng. Tao cảm thấy tiếc cho quả tim phải đập để giữ cái mạng cho một kẻ như mày."

Ông ta lấy ra một cái cây búa và đinh sắt, đi về phía Nakajima Atsushi, "Nhưng, giáo dục mày, là trách nhiệm của tao." 」  】

Nghe được viện trưởng nói, không ít người trên mặt đều là nhíu mày.

"【 Ông ta 】 đang tìm gì thế ạ?" Miyazawa Kenji thắc mắc nhìn viện trưởng đang tìm cái gì đó trong hộp đựng dụng cụ.

Cậu mới vừa ló đầu, liền nhìn thấy viện trưởng lấy ra cây búa và đinh sắt, đôi mắt cậu nhất thời trừng lớn, "Đây là!"

Miyazawa Kenji nhìn 【 Nakajima Atsushi 】, "Định dùng nó với 【 Atsushi 】 ư?!"

Vẻ mặt Tanizaki Junichirou trong nháy mắt vặn vẹo, "Chuyện này... Không thể nào? Nếu là vậy... Vậy thì tàn nhẫn quá rồi!"

Đừng nói là đinh ở trên người một đứa bé, ngay cả một người trưởng thành cũng không có đủ can đảm để chịu đựng nỗi đau như thế.

Mori Ougai híp mắt nhìn, đăm chiêu.

Viện trưởng nắm lấy cổ tay Nakajima Atsushi, nhét cây búa và đinh sắt nhét vào trong tay cậu ta, nói: "Dùng nó để trói chân mày lại đi."

"?!" Con ngươi của Nakajima Atsushi hoảng sợ phóng to. 

"Đây không phải hình phạt. Thứ ngu dốt như mày muốn tồn tại trong xã hội đã vứt bỏ mày, phải học cách chịu đựng sự đau đớn."

"Nếu không thì mày sẽ chết."

"Làm đi!"

Tay cầm búa của Nakajima Atsushi run nhẹ.

Nếu không tuân lệnh, chỉ có thể đổi lấy đau đớn gấp bội. Nhưng đứa trẻ mười một tuổi, không thể có can đảm đóng đinh vào cơ thể mình.

Nakajima Atsushi giơ tay lên một lúc, cuối cùng không có can đảm để ra tay, khuôn mặt của cậu ta đẫm nước mắt vì sợ hãi.

"..." Viện trưởng híp con mắt, "Xem ra bố mẹ mày đã có một hành động sáng suốt khi đã vứt bỏ này trong bọc rác."

Dứt lời, ông ta trực tiếp cướp lấy cây búa trong tay Nakajima Atsushi, không chút lưu tình đóng vào chân cậu ta.

Nhìn Nakajima Atsushi đau đớn kêu to, mặt viện trưởng không cảm xúc nói: "Giữ nguyên cái tư thế đó và suy ngẫm lại bản thân mình đi."

...

Vẻ mặt của Tanizaki Junichirou lộ ra phẫn hận, "Lại còn định để 【 Atsushi 】 tự làm, tàn nhẫn quá rồi!"

Lúc đó 【 Atsushi 】 chỉ mới mười một tuổi thôi đấy, làm sao có thể có can đảm mà ra tay chứ.

Huống chi vốn dĩ 【 Atsushi 】 không sai!

Tên viện trưởng này còn nhân tính không thế!

"Để tiếp tục tồn tại trong cái xã hội này, đúng thật là cần phải có khả năng chịu đựng mọi đau đớn." Giọng nói của Akutagawa Ryuunosuke vô cùng bình tĩnh, "Nếu không thì sống cũng chẳng có nghĩa."

Akutagawa Ryuunosuke từ nhỏ mang theo em gái sống trong phố Suribachi tàn khốc, đối với cách làm của viện trưởng cũng không có gì là không đồng ý.

Hơn nữa Người Hổ vẫn là một kẻ ngu xuẩn không thể kiểm soát được dị năng lực.

Miyazawa Kenji: "Tuy vậy nhưng đâu cần thiết phải làm vậy."

Yosano Akiko lạnh giọng, một lời hai nghĩa: "Đồ cặn bã! Đều là cá mè một lứa."

Cách làm của Mori Ougai / 【 Mori Ougai 】 cũng không có gì khác biệt.

Nakajima Atsushi từ đầu tới cuối duy trì im lặng.

Tanizaki Junichirou cầm hai ly nước, lẳng lặng nhìn Nakajima Atsushi ôm hai đầu gối, chôn  đầu.

Một góc tờ váo bị xé mất rơi xuống bên kia đường, người mà viện trưởng đang tìm là, Atsushi.

"Tôi không thể tin được... Hiệu trưởng chết rồi."

Tanizaki Junichirou ngồi xuống bên cạnh Nakajima Atsushi, "Cậu ổn chứ, Atsushi? Nếu cậu thấy đau lòng quá có thể nghỉ."

Nakajima Atsushi đột nhiên ngẩng đầu ngắt lời cậu ta, "Đau lòng? Tại sao? Tôi cảm thấy rất tuyệt!"

Nụ cười hài lòng trên mặt cậu ta cực kì khác thường, nhưng xem ra vẫn luôn có một loại cảm giác kỳ quái.

"Kẻ điên này chết rồi! Nguyên nhân của cơn ác mộng mỗi đêm đã chết rồi!"

"Tôi ước hôm nay là ngày sinh nhật thứ 2 của mình đấy!" 

Tanizaki Junichirou: "Cậu không muốn biết tại sao ông ta lại tìm cậu sao?"

Nakajima Atsushi không tin viện trưởng tìm cậu ta sẽ có chuyện tốt, bằng ác ý cực lớn mà phỏng đoán nói: "Ông ta chắc chắn muốn trừng phạt tôi bằng khẩu súng đó."

"Và lôi tôi về địa ngục ấy."

"Tôi không muốn biết." 

Nghe câu từ có hơi quá khích của Nakajima Atsushi, Tanizaki Junichirou cụp mắt, thở dài một hơi.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro