129
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————
Ngay khi chuyển cảnh, mọi người liền nghe thấy 【 Hirotsu Ryuurou 】 hỏi Dazai Osamu.
Ánh mắt của bọn họ nhìn kỹ Dazai Osamu, tò mò câu trả lời của anh ta.
Dazai quý trọng Yokohama sao?
Quý trọng.
Nếu không sẽ chẳng nhiều lần cứu Yokohama.
Nhưng đến cùng tại sao lại quý trọng, bọn họ cũng không hiểu. Lấy tính cách của Dazai, anh ta hiểu đời nhưng lại chán đời, đối với Yokohama thì thái độ nằm giữa không ghét cũng không thích.
Nhưng anh ta lại bảo vệ Yokohama.
Mi mắt Oda Sakunosuke khẽ run, hắn trừng mắt nhìn, có một loại linh cảm không tên.
Câu trả lời của Dazai có liên quan tới 【 hắn 】.
Linh cảm này khiến Oda Sakunosuke sững sờ, hắn có chút mờ mịt nhìn Dazai Osamu, tại sao?
"Một người bạn cũ..." Sakaguchi Ango cười khổ, "Quả nhiên là 【 Odasaku 】."
Ánh mắt của hắn âm u buông xuống, tình bạn nay đã không còn như trước nữa, cũng không còn người tên 【 Oda Sakunosuke 】.
Sau khi nghe thấy câu trả lời của Dazai Osamu, ánh mắt của mọi người theo bản năng nhìn Oda Sakunosuke một chút.
Yosano Akiko khẽ thở một hơi, "Tồn tại như một Bạch Nguyệt Quang¹."
¹ 「 白月光: Bạch Nguyệt Quang 」 là ánh trăng sáng, ám chỉ người mình yêu sâu đậm, người ấy là người mà họ yêu nhưng không đến được với nhau. Các cậu muốn hiểu theo nghĩa nào cũng ôk hết.
【 Oda Sakunosuke 】 vốn là được Dazai coi là bạn thân, đối với Dazai mà nói chính là người có ảnh hưởng đến anh ta rất lớn, mà trước khi 【 hắn 】 chết đã nói, Dazai nhất định sẽ nghe.
Chứ đừng nói chi là hắn vốn chẳng quan trọng.
Trong con ngươi của Mori Ougai lóe lên một tia sáng không tên, Thiên Y Vô Phùng... Nếu dùng tốt, nhất định là một trong những con át chủ bài rất hữu dụng.
...
Mọi người nhìn Yokohama, chìm đắm trong khung cảnh về đêm.
Mori Ougai nhìn kĩ Yokohama rực rỡ ánh đèn, khóe môi cong lên, "Yokohama vẫn đẹp như ngày nào."
Mọi người không phủ nhận.
Yokohama đúng thật là rất xinh đẹp.
【 Quán cà phê Uzumaki.
Nằm ở tầng một của tòa nhà nơi mà Trụ sở Thám Tử hiện đang đặt tại đây. Các thành viên thường hay tập trung nghỉ ngơi ở đây.
Nakajima Atsushi ôm một tập tài liệu đi vào trong quán cà phê Uzumaki.
Cậu ta lặng lẽ bước đến chỗ mấy người Dazai Osamu thường ngồi, "Mọi người, có nhiệm vụ mới rồi nè! Có ai hứng thú không nào..."
Ánh mắt của cậu ta rơi trên người mất người có vẻ đang chán chường lười nhác, lời nói nhất thời im bặt.
"Bỏ qua." Edogawa Ranpo nằm nhoài trên mặt bàn miễn cưỡng nói một tiếng.
Tanizaki Junichirou: "Mệt chết..."
Edogawa Ranpo: "Thật sự là mệt chết."
Yosano Akiko: "Mệt chết mất."
Nakajima Atsushi không có gì để nói, hoang mang: "Mệt á?" 】
Tanizaki Junichirou: "Mệt thật ý Atsushi, chẳng muốn động đậy chút nào, cũng chẳng muốn nhận thêm nhiệm vụ."
Miyazawa Kenji: "Ai cũng mệt phờ râu."
Yosano Akiko: "Dù sao thì vụ 「 The Guild 」 cũng làm cạn kiệt nguồn năng lượng lớn của chúng ta mà."
Nakajima Atsushi nhìn 【 bọn họ 】, "Không nhìn thấy 【 Kenji 】 và ngài 【 Kunikida 】 đâu cả."
Tanizaki Junichirou nghĩ: "À... 【 Kenji 】 quay lại làm nông hoặc đi làm nhiệm vụ rồi, nhưng tôi lại nghĩ là cái đầu tiên ấy."
"Và cả ngài 【 Kunikida 】, khả năng lớn là đang làm việc."
"Đúng vậy, ngài 【 Kunikida 】 vẫn luôn làm việc, lại vô cùng đúng giờ." Nakajima Atsushi gật đầu.
Kunikida Doppo liếc bọn họ một cái, "Chỉ có làm việc mới là thành viên hợp lệ."
【 "Ta đang bị quá tải." Dazai Osamu kê mặt ở trên bàn, "Trận chiến với 「 The Guild 」 là trận lớn nhất từ khi ta được thành lập mà."
Nakajima Atsushi: "Có thể ngăn chặn thành công Bạch Kình rơi xuống Yokohama, thực sự là quá tốt."
"Hơn nữa..." Dazai Osamu yên lặng ngồi dậy, giơ tờ báo không biết lấy từ đâu ra, trên mặt báo là Nakajima Atsushi.
"Nhờ vụ đó mà ta nổi tiếng luôn rồi đây này."
Nakajima Atsushi bị Dazai Osamu nói đến mặt ửng đỏ, cậu ta hơi ngượng ngùng cười nói: "Đó không phải là ý của em."
"Mà thôi." Dazai Osamu tựa lưng trên sô pha, "Dù sao cây to đón gió mà."
Nakajima Atsushi im lặng, cậu ta nhìn bọn họ một chút, phát hiện thiếu mất một người, "Ơ? Phải rồi, anh Kunikida đâu ạ?"
Dazai Osamu: "Đang trên lầu ấy, chẳng hiểu sao cậu ta lại nhiệt tình đến vậy."
Lúc này hai tay Kunikida Doppo nhanh như có bốn tay, vừa ký tên, vừa gọi điện thoại, vừa cất đồ, vừa sắp xếp tài liệu.
"8 giờ 5 nộp hồ sơ! 8 giờ 10 đi tuần! Tuyệt đối không thể chậm trễ!"
Nakajima Atsushi: "..." 】
Miyazawa Kenji thán phục không ngớt: "Quào! 【 Atsushi 】 lên trang nhất này!"
Nakajima Atsushi im lặng.
Nhìn 【 Kunikida Doppo 】 khoa trương như vậy, mọi người yên tĩnh không nói.
Ozaki Kouyou cười khẽ: "Ở mức độ nào đó mà nói, 【 Kunikida 】 cũng rất đỉnh đi."
【 "Thêm tách nữa đi." Nhìn thấy nhân viên phục vụ đi tới, Dazai Osamu nâng tách trên bàn lên, cười nói.
"Vâng." Nhân viên phục vụ theo lời đi tới.
"Cho tôi cà ri!" Edogawa Ranpo cũng nói.
"Ngọt nhé."
Yosano Akiko: "Chị có thứ gì có thể giúp mọi người vực lại tinh thần không?"
"Chị bị say rượu vẫn chưa tỉnh sao ạ?"
Nakajima Atsushi ngượng ngùng nói một tiếng, "Xin lỗi đã gây cho cô nhiều rắc rối thế nhé."
"Không sao không sao." Nhân viên phục vụ cười đáp một tiếng, "Rắc rối duy nhất cũng chỉ có anh Dazai thôi, do khoản nợ của anh ấy lại tăng lên thôi."
Nakajima Atsushi ngượng ngùng cười, bên mặt nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Nhân viên phục vụ củi người đối mặt với Dazai Osamu, ý cười xán lạn trên mặt, nhưng chẳng biết vì sao lại làm cho người ta có một loại cảm giác sởn cả tóc gáy.
"Anh làm ơn ít nhất cũng hãy mua bảo hiểm nhân thọ trước khi chết đi chứ."
"Sức sống của cô..." Trên mặt Dazai Osamu toát mồ hôi lạnh, trên mặt duy trì nụ cười, vừa bất động thanh sắc lùi về sau, vừa khen ngợi nói: "Cô đúng là một người phụ nữ tuyệt vời đấy."
"Ghét ghê! Anh chỉ được cái nịnh là giỏi." Nhân viên phục vụ không chấp nhận lời khen, trực tiếp dùng khuỷu tay thụi trúng đầu Dazai Osamu, khiến mặt anh ta đập thẳng xuống bàn.
Đồng thời tách cà phê trên tay anh còn chưa uống xong úp thẳng lên đầu anh ta.
Tách cà phê bi lật úp trên đỉnh đầu Dazai Osamu chậm rãi chảy xuống chất lỏng.
Sắc mặt Tanizaki Junichirou vừa có chút sợ hãi nhìn vẻ mặt dại ra của Dazai Osamu. 】
Bọn họ nhìn cô gái đi tới, là cô gái mà Dazai đã từng mời tự tử đôi.
Nghe cô gái nói, vẻ mặt của Kunikida Doppo khó có thể dùng lời diễn tả được, "Nói vậy thì, chẳng lẽ Dazai vẫn chưa trả được nợ à?"
Nakajima Atsushi yên lặng nhấc tay: "Cũng có thể là tốc độ trả nợ (tiền mặt) thua tốc độ tín dụng?"
Tanizaki Junichirou: "Vậy là cuối cùng ngay cả bảo hiểm ngài Dazai cũng không mua sao?"
"Chắc chắn là không." Giọng điệu của Nakahara Chuuya vô cùng khẳng định.
Nhìn dáng vẻ Dazai là biết ngay anh ta chẳng có ý định mua bảo hiểm nhân thọ, cũng không thể mua bảo hiểm nhân thọ.
Yosano Akiko nhìn dáng vẻ gặp khó của Dazai Osamu, không khỏi cười nói: "Lời ngon tiếng ngọt của Dazai không phải lúc nào cũng có tác dụng đâu."
Ozaki Kouyou: "Chắc do tôi đã nghe nhiều rồi nên nó chẳng có tác dụng."
"Làm tốt lắm!" Nhìn dáng vẻ khốn đốn của Dazai Osamu, Nakahara Chuuya rất khoái ý.
Cậu cũng có ngày hôm nay.
Kunikida Doppo nhìn dáng vẻ dại ra của Dazai, khóe miệng không kiềm được mà cong lên, hắn khẽ ho khan vài tiếng, nín cười.
Nakajima Atsushi ngơ ngác nhìn Dazai Osamu, cậu liếc mắt nhìn nữ phục vụ, vừa liếc nhìn tách cà phê trên đầu Dazai Osamu, vẻ mặt hốt hoảng, "Ngài Dazai... Không có sao chứ..."
Ánh mắt phẫn hận của Akutagawa Ryuunosuke nhìn chằm chằm cô gái, lại dám mạo phạm đến ngài Dazai!
Không thể tha thứ!
【 Sáng sớm hôm sau.
Đám người Dazai Osamu từ trên lầu của quán cà phê Uzumaki.
"Nghĩ lại thì," Dazai Osamu duỗi người, giọng điệu thoải mái lười nhác, "Chẳng phải nếu ta nghỉ ở ngay tầng một này là ý rất tồi sao?"
Nakajima Atsushi đi ở phía trước quay đầu lại bất đắc dĩ cười nói: "Sao mà thế được?"
Cậu ta đẩy cửa quán.
Đập vào mắt chính là khắp nơi bừa bộn, không có một bóng người.
Nụ cười mà Nakajima Atsushi mang theo trên mặt từ từ cứng lại, cuối cùng trở nên cứng ngắc.
Vẻ mặt của Dazai Osamu tối sầm, những người đi sau cũng có biểu cảm giống Dazai Osamu khi nhìn thấy cảnh này, ngay cả Edogawa Ranpo cũng mở hai mắt ra.
"Có chuyện gì ở đây vậy?"
Lúc này bên trong góc đột nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ đau đớn.
Nakajima Atsushi nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt đau đớn đang ôm tay của chủ quán cà phê vòng xoáy tiệm cà phê Uzumaki.
Mọi người liền vội vàng đi tới.
"Vừa nãy có một đám người lạ mặt muốn chúng tôi giao thành viên của Trụ sở Thám Tử ra..."
Sau khi nhìn rõ vết thương của chủ quán, Nakajima Atsushi quay đầu nhìn Dazai Osamu, "Anh Dazai, ngón tay của ông ấy... bị thương rồi."
Móng tay bị người ta rút mất.
"Nó không... nghiêm trọng lắm đâu." Chủ quán thấp giọng nói, "Mọi người đều ổn... là tốt rồi."
Lúc này sắc mặt của mọi người vô cùng khủng bố, khiến người ta không khỏi lòng sinh hoảng sợ. 】
Sắc mặt Kunikida Doppo khẽ biến đen, đây là tập thể lười biếng à?
Và cả, cậu cũng biết như vậy là không tốt.
Mọi người theo 【 bọn họ 】 đến quán cà phê Uzumaki, Miyazawa Kenji hỏi chấm nhìn Dazai Osamu và 【 Nakajima Atsushi 】 không nhúc nhích.
"Sao thế?"
Tanizaki Junichirou cũng có chút thắc mắc, cậu lướt qua 【 Nakajima Atsushi 】, sau đó bước chân dừng lại, ánh mắt cũng dừng lại, "Đây là... Xảy ra chuyện gì?!"
Tại thế giới trước đây của bọn họ, chuyện này chưa từng xảy ra.
Nghe thấy giọng điệu của Tanizaki Junichirou ngạc nhiên nghi ngờ, mọi người vội vã bước tới.
Bọn họ nhìn quán cà phê trước mắt bị phá hủy, trong khoảng thời gian ngắn không nói gì.
Giọng điệu của Yosano Akiko vô cùng bình tĩnh, "Kẻ nào có gan dám làm loạn sau lưng 【 chúng ta 】 vậy nhỉ?"
"Chủ quán!" Nhìn thấy chủ quán, Tanizaki Junichirou vội vã đi theo 【 Nakajima Atsushi 】 tới bên cạnh chủ quán.
Cậu nhìn tay của chủ quán, vẻ mặt nhất thời thay đổi, "Tay của chủ quán... Móng tay cái bị rút mất rồi."
Vẻ mặt của Kunikida Doppo khác thường khó coi, "Nếu muốn thì tìm 【 chúng ta 】, ra tay với chủ quán làm gì."
Vẻ mặt của Fukuzawa Yukichi lạnh lùng, giọng điệu lạnh lùng: "Nếu đã khiêu khích 【 Trụ sở Thám Tử 】, vậy thì không dễ thoát đâu."
Ánh mắt của Nakajima Atsushi tối đen: "Đúng thế, 【 bọn chúng 】 đã có gan khiêu khích 【 chúng ta 】, hậu quả không nhỏ đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro