125
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————
Nhìn thấy hộp diêm trong tay Dazai Osamu, Oda Sakunosuke có chút ngây người.
Trong lòng nhất thời nhói lên, không phải là rất đau nhưng lại làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Mori Ougai nở nụ cười: "Chỉ có 35 người..."
Có thể được gọi là Cán bộ trẻ nhất của 【 Port Mafia 】, và chỉ trong thời gian ngắn mấy năm đã thăng cấp lên cán bộ, bóng tối máu tanh trong Dazai có thể nói là đếm không xuể.
Edogawa Ranpo miễn cưỡng ngồi xếp bằng dưới đất, một tay chống má, một tay khác khẽ nghịch góc áo.
Hắn đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện.
Hết thảy đều tiến hành như kế hoạch của Dazai.
Izumi Kyouka nhìn Dazai Osamu đang nhẫn nại khuyên bảo 【 cô 】, ánh mắt lóe lên tâm tình không tên.
Bài kiểm tra đầu vào... ngài Dazai là người đánh giá kết quả của 【 cô 】 sao?
Tuy rằng cô đã quen với việc tồn tại trong thế giới đen tối, nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ ảo tưởng rằng về việc sống trong một thế giới tràn ngập ánh sáng.
Nếu như...
Izumi Kyouka khẽ mím môi, buông mắt, dằn tâm tư dư thừa không cần thiết xuống tận đáy lòng.
Nakajima Atsushi im lặng nhìn chằm chằm Dazai Osamu.
【 Nakajima Atsushi nhìn Akutagawa Ryuunosuke đang gặp bất lợi trong trận chiến với Fitzgerald, cậu ta nhìn quét bốn phía, nhìn thấy phía sau có một thang máy chở hàng.
Cậu ta nhanh chóng xoay người chạy hướng về thang máy, ấn nút.
Khi cửa thang máy sắp đóng lại hoàn toàn thì, Akutagawa Ryuunosuke dường như bị Fitzgerald đá thẳng vào thang máy như thế trong nháy mắt.
"Ôi trời, mấy con chó hoang bướng bỉnh này làm tôi đau đầu quá đi mất." Nhìn thang máy khép kín, Fitzgerald không vội vã chút nào. 】
"Ha ha ha ha ha, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của 【 Atsushi 】 đi này." Cười xong, Tanizaki Junichirou có chút chần chờ hỏi: "Ây... Nhân tiện thì 【 Akutagawa 】 cũng bị đá vào đó chứ hả?"
Miyazawa Kenji: "Đúng là giống vậy thật..."
Như vậy hẳn là không đụng đầu đi...
Nhưng mà tiếng va chạm đáng ngờ này...
Ừm, đầu của 【 Akutagawa 】 hẳn là sẽ ổn thôi, dù sao thì đầu 【 cậu ta 】 cũng khá là cứng mà.
Mặt Akutagawa Ryuunosuke không cảm xúc, thờ ơ không động lòng.
Nakajima Atsushi: "Không biết thang máy chở hàng này dẫn tới đâu nhỉ?"
"【 Akutagawa 】 bị 【 Fitzgerald 】 cố ý đá vào đó, nên là có thể địa điểm cuối cùng của thang máy là chiến trường do 【 Fitzgerald 】 quyết định." Kunikida Doppo trầm tư chốc lát, nói.
"Nơi có thể tự do giao chiến..." Ozaki Kouyou nói: "Trên boong thuyền sao?"
Yosano Akiko nghĩ thầm: Lại là cùng lúc cùng chỗ, liệu có nổ ra cãi vã mâu thuẫn không đây?
Hai tên cuồng Dazai này.
【 Thang máy từ từ đi lên.
Akutagawa Ryuunosuke và Nakajima Atsushi đứng đối lập nhau, từng người đối mặt với bức tường của thang máy.
"Dị năng lực kia vượt quá tầm mình rồi, mình chẳng thể nào thắng! Nhất định phải tìm cho ra sơ hở của ông ta để cướp lấy cái điều khiển..."
"Ha ha..." Akutagawa Ryuunosuke nở nụ cười, âm thanh bao hàm chế nhạo, "Cậu vẫn dốt như vậy nhỉ."
"Cái gì?"
"Cái hộp sắt này sẽ đưa chúng ta tới thẳng boong tàu nơi ta không thể trốn được. Chúng ta mới là kẻ bị dồn vào ngõ cụt..."
"Không thể nào? Chúng ta nên làm gì đây?"
"Hừm..." Akutagawa Ryuunosuke cụp mắt lạnh lùng hừm một tiếng, "Bị đánh bại bởi một kẻ như cậu thì thật sự là một nỗi ô nhục không gì sánh bằng."
"Hơn nữa lại còn là một tên nhàm chán vô dụng đến nỗi chỉ biết tìm kiếm cái lý do sống ở người khác." Nói rồi cậu ta nghiêng người nhìn Nakajima Atsushi.
Bị giẫm lên mìn một cách chuẩn xác, Nakajima Atsushi nhất thời quay người lại phản kích, "Tôi đúng là một tên ngu dốt, một tên vô dụng."
"Nhưng so với một cái tên giết chóc chỉ muốn khoe khoang sức mạnh của mình như cậu thì tôi vẫn còn tốt chán!"
"Nói lại xem?" Ánh mắt của Akutagawa Ryuunosuke lạnh xuống.
"Không phải sao?! Dù cậu có sức mạnh, và địa vị. Thì trên cơ sở này, cậu lại chỉ vì muốn người khác phải khiếp sợ mình mà dấn thân vào chiến đấu."
"Tôi nói như vậy là vô dụng đấy!" 】
Thay vì đứng bên trong thang máy cùng 【 Nakajima Atsushi 】 và 【 Akutagawa Ryuunosuke 】 như thế, mọi người lại đi quanh thang máy nhìn hai người.
Miyazawa Kenji nhìn bọn họ im lặng: "Cảm giác một giây nữa 【 bọn họ 】 sẽ đánh nhau tới bến luôn ý."
Tanizaki Junichirou: "Có lẽ lần này sẽ không đâu, nhưng việc chế nhạo nhau chắc chắn không thiếu được."
Nakajima Atsushi: Không, lần này bị đả thương chắc chắn vẫn là 【 tôi 】 rồi.
"Tôi cảm thấy lời 【 Atsushi 】 nói có lý thật ấy." Tanizaki Junichirou nhỏ giọng với Miyazawa Kenji.
Miyazawa Kenji hơi nghiêng đầu, "Nhưng, có vẻ 【 Akutagawa 】 chẳng quan tâm lắm."
【 Cậu ta 】 quan tâm đến ngài Dazai và sự công nhận của ngài Dazai.
Mà 【 Atsushi 】 vừa khéo lại có thứ 【 cậu ta 】 không có.
Tanizaki Junichirou: "Nói cũng đúng."
Nakahara Chuuya nói: "Nhưng cho dù có nói thế nào, thì bọn nhóc đó cũng đều vô dụng như nhau cả."
Mà kẻ cầm đầu chính là kẻ khốn nạn cá thu trêu chọc khắp nơi!
Kunikida Doppo: Lại nhảy disco trong bãi mìn của nhau nữa rồi, hai tên này.
【 Cũng bị giẫm lên mìn một cách chuẩn xác, Akutagawa Ryuunosuke trở tay dùng mũi kiếm màu đen kẹp chặt cổ Nakajima Atsushi."
"Rút lại câu đó ngay."
"Tôi có sức mạnh và địa vị?" Akutagawa Ryuunosuke phẫn nộ cắn răng, dùng sức hất bay Nakajima Atsushi trên tường, lại nắm lấy cổ áo của cậu ta mà kéo tới: nhấc lên.
"Tôi sẽ nói cho cậu biết tại sao tôi gọi cậu là tên đáng khinh. Bởi vì..."
"Cậu rõ ràng nắm giữ tất cả, nhưng lại không hề nhận ra!"
"Cậu vẫn cứ liếp láp vết thương cũ như một thằng ngu!"
Con ngươi của Nakajima Atsushi hơi phóng to, cái gì? Cậu ta nói... Cái gì về mình cơ?
"Cậu được ưu ái khi có cái dị năng lực đó, cậu may mắn khi gặp được quý nhân, không cần cố gắng nào mà chỉ bằng sự may mắn đã được anh Dazai công nhận, và khen ngợi."
"Nhưng cậu lại chẳng hiểu mình đã may mắn tới mức nào, chỉ một mực chìm đắm trong bi kịch ngu xuẩn của chính mình!"
Nghĩ đến những lời Akutagawa Ryuunosuke vừa nói lúc nãy, Nakajima Atsushi bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Người kia... cậu nói là anh Dazai..."
"Lẽ nào cậu... vẫn..." 】
Tanizaki Junichirou: "Vậy nên là ngài Dazai công nhận bằng với tất cả? Hoặc là nói ngài Dazai tức là tất cả?"
"Cả hai đều có thể." Yosano Akiko nói: "Theo như 【 Akutagawa 】 thì Dazai chính là tất cả của 【 cậu ta 】 cũng không biết chừng."
Ozaki Kouyou nhìn 【 bọn họ 】, cũng thầm ghen tị với những gì mà đối phương không có.
Miyazawa Kenji: "Ơ, đáng lẽ 【 Atsushi 】 phải biết nguyên nhân tại sao 【 Akutagawa 】 vẫn nhắm vào 【 anh ta 】 chứ nhỉ?"
Tanizaki Junichirou: "Ừ nhỉ, 【 Akutagawa 】 cũng thể hiện rõ vậy mà."
Kunikida Doppo: "Sự thật cuối cùng cũng được tiết lộ, Dazai là kẻ cầm đầu."
Miyazawa Kenji cũng hậu tri hậu giác¹ cảm thấy đồng cảm với 【 Nakajima Atsushi 】, "【 Atsushi 】 đáng thương ghê, đến giờ vẫn phải vác nồi²."
¹ 「 后知后觉: hậu tri hậu giác 」: muộn màng nhận ra.
² 「 背锅: bối oa/vác nồi 」, đây là ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, chỉ một việc gì đó rõ ràng là lỗi của người khác nhưng lại đổ lỗi cho mình, bắt mình chịu trách nhiệm.
【 Tia chớp lóe lên giữa bầu trời u ám, cơn mưa phùn bắt đầu kéo dài.
Trên cửa của boong tàu, một cánh cửa ngầm mở ra, xuất hiện bóng người của Akutagawa Ryuunosuke và Nakajima Atsushi.
Đối diện hai người, Fitzgerald đã đợi từ lâu nhìn bọn họ, "Chưa đầy mười phút nữa Bạch Kình sẽ rơi xuống quá độ cao giới hạn của nó một lần nữa."
"Đến lúc đó, cho dù có chiếc điều khiển này thì cũng chẳng thể ngăn cú rơi của Bạch Kình xuống thành phố này đâu."
"Chỉ có kẻ dùng dị năng lực cường hóa cơ thể là tôi mới có thể sóng sót."
"Này, tên nhà giàu mới nổi kia, nếu tôi đánh bại một kẻ mạnh như ông thì tôi có thể chứng minh mình không phải là kẻ yếu đúng chứ?" Akutagawa Ryuunosuke tiến lên một bước.
Fitzgerald cong moi, "Điều đó là chắc chắn, tôi đảm bảo đấy."
"Vậy thì dù có tan xương nát thịt, tôi cũng không tiếc!"
"La Sinh Môn —— Thiên Ma Triền Khải!" 】
Yosano Akiko nhìn trời âm u, mưa phùn rơi xuống, đôi mắt híp lại: "Thời tiết cũng thật hợp với khung cảnh giờ đấy."
Giống như 【 Yokohama ] sắp bị phá hủy như thế...
Nhưng có Dazai 【 bọn họ 】 ở đây, 【 Yokohama 】 sẽ không sao cả.
Tanizaki Junichirou muốn nói lại thôi: "Tên dị năng lực của 【 Akutagawa 】..."
Tanizaki Naomi: "Em sẽ gọi nó thiên tài."
Nakahara Chuuya oán thầm, sẽ không theo Dazai đâu hả.
...
Miyazawa Kenji kinh ngạc đến ngây người : "【 Akutagawa 】 biến thân rồi!"
Tanizaki Junichirou cũng kinh ngạc đến ngây người.
Mori Ougai híp mắt: "Thiên Ma Triền Khải?"
Vẻ mặt của Akutagawa Ryuunosuke không có gì thay đổi, Thiên Ma Triền Khải à?
Ozaki Kouyou thở dài: "Để được Dazai công nhận, 【 Akutagawa 】 thật sự là ra sức liều mạng mà."
Mị lực của Dazai thật sự đáng sợ.
Ngay cả bọn họ chỉ là xem ảnh cũng có thể cảm nhận được mị lực đặc biệt làm người ta không thể chống cự của anh ta.
Cứ như vậy, bọn họ đều bị thu hút lao đầu vào ngọn lửa như con thiêu thân.
Vậy nếu như nhìn thấy người thật thì...
Akutagawa Ryuunosuke: "Vì ngài Dazai, những thứ khác cũng chẳng là gì."
【 Nhìn Fitzgerald và Akutagawa Ryuunosuke thế lực ngang nhau, Nakajima Atsushi trong lòng thầm nghĩ, Akutagawa mạnh mẽ rành rành như thế... Vẫn như cũ tự nhận mình là kẻ yếu.
Thật sự nếu là như vậy, chuyện này quả là không thể nói lý được mà!
Cậu có biết bao nhiêu người đã chết vì sự tùy hứng của cậu rồi không hả!
Nakajima Atsushi nhắm mắt, bắt đầu gọi sức mạnh tiềm tàng trong lòng.
Hỡi hổ, hãy cho ta mượn sức mạnh thêm một lần nữa...
Giống như lần trước ấy! 】
Fyodor liếc mắt nhìn 【 Akutagawa Ryuunosuke 】, ý tứ trong mắt sâu xa, quá tự tin cùng hết sức tự ti cùng tồn tại.
Miyazawa Kenji: "【 Atsushi 】 phải làm gì đây ạ? Giúp 【 Akutagawa 】sao?"
Nakajima Atsushi không nói gì: "Không thể nào."
【 Cậu ta 】 giúp 【 Akutagawa 】 á? Trừ khi trời đổ mưa đỏ.
【 Nakajima Atsushi sau khi hóa nửa hổ thì xông lên một quyền phá vỡ trận chiến giữa Akutagawa Ryuunosuke và Fitzgerald.
"Đừng làm vướng chân tôi, Người Hổ!" Akutagawa Ryuunosuke hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng đến Nakajima Atsushi.
"Cậu mới là kẻ phải tránh ra ấy!"
Dứt lời, Nakajima Atsushi lại một quyền đánh về phía Fitzgerald, đẩy lùi ông ta hắn vài bước.
Fitzgerald bị một luồng khí ép lùi về sau, ông ta giữ vững cơ thể, nhìn hai kẻ đang đấu đá nhau ở bên kia.
"Anh Dazai cái quái gì chứ! Cậu còn vô dụng hơn tôi nữa!"
"Vớ vẩn! Cậu vô dụng hơn tôi!"
"Thú vị ghê." Fitzgerald cong môi, "Hai cậu giống nhau thật đấy."
Nghe nói vậy, Nakajima Atsushi và Akutagawa Ryuunosuke đều giận dữ, phẫn hận dành cho nhau tạm thời dời sang đối tượng khác.
Nakajima Atsushi: "Đừng có đem tôi..."
Akutagawa Ryunosuke: "với tên đó!"
"So sánh như thế!"
... 】
Nhìn 【 Akutagawa Ryuunosuke 】 cùng 【 Nakajima Atsushi 】, mọi người trong khoảng thời gian ngắn không có gì để nói.
Tanizaki Junichirou cười nói: "Vậy nên mới nói, đến cùng ai mới là người đang gây sự vướng chân đây?"
Nakajima Atsushi không chút do dự mà nói: "Đương nhiên là 【 Akutagawa 】 rồi, nhiệm vụ của 【 tôi 】 là cướp được cái điều khiển, ngăn cho Bạch Kình rơi xuống."
Mà 【 Akutagawa 】 không biết có được tin tức này từ đâu ra, chuyên môn kiếm chuyện với 【 cậu ta 】.
Vì lẽ đó vướng chân là 【 Akutagawa 】 mới đúng.
"Tôi mà thèm phiền 【 cậu 】 chắc, là 【 tôi 】 đang khiêu chiến với 【 ông ta 】 nhé." Giọng điệu của Akutagawa Ryuunosuke lạnh lùng, "Chỉ là một tên Người Hổ không đáng để 【 tôi 】 cho vào mắt."
Nakahara Chuuya khoanh tay, khẽ nâng cằm: "Hai cậu đều là mấy tên vô dụng, lúc nào rồi mà còn ở tranh cãi cái đề tài nhảm nhí này vậy hả?"
Tanizaki Naomi: "Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa thì ngài 【 Fitzgerald 】, người mà không được để ý tới vẫn đáng thương nhất."
Vì lẽ đó, để hấp dẫn hỏa lực, 【 ông ta 】 không lưu tình chút nào mà giẫm vào bãi mìn.
Kunikida Doppo: "Đối với chuyện này, 【 bọn họ 】 đặc biệt có chung mối thù đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro