124
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————
Tanizaki Junichirou: "Mỗi lần xem 【 ông ta 】 kích hoạt dị năng lực, lần nào tôi cũng hâm mộ hết."
Lắm tiền thật!
Yosano Akiko chỉ nhìn 【 Fitzgerald 】, ánh mắt cẩn thận nhìn một chút, cũng hơi nghi ngờ một chút, "【 Ông ta 】 lấy tiền từ đâu ra? Bỗng dưng biến ra à?"
Ánh mắt của Kunikida Doppo không chớp, nếu hắn có dị năng lực này, hắn sẽ không sầu đến mức rụng tóc khi phải lo nhiều chi phí ở Trụ sở Thám Tử.
Miyazawa Kenji: "Em mới nhận ra, dị năng lực của 【 Akutagawa 】 có nhiều chiêu thức thật ý, những cái tên đó nghe rất ngầu luôn."
Tanizaki Junichirou bừng tỉnh: "Đúng thế, không giống chúng ta, cũng chỉ có một."
Một loại dị năng lực có thể sử dụng nhiều loại chiêu thức khác nhau, nói theo một ý nghĩa nào đó, dị năng lực của 【 Akutagawa 】 cũng được phát triển đến mức tận cùng.
Tầm mắt của Nakajima Atsushi rơi trên cơ thể của 【 Nakajima Atsushi 】 đang lặng yên di chuyển, cậu liếc mắt nhìn 【 Fitzgerald 】 giao chiến với 【 Akutagawa Ryuunosuke 】.
Đánh lén?
【 Sau khi chờ ánh sáng vàng biến mất, Fitzgerald hoàn hảo không chút tổn hại đứng tại chỗ, Akutagawa Ryuunosuke thì lại ngã xuống đất từ giữa không trung.
Akutagawa Ryuunosuke gian nan nâng cơ thể lên, cụp mắt không nói.
"Bí quyết thứ tư —— trở thành một người mạnh mẽ." Fitzgerald hoạt động ngón tay một chút, "Tiền bạc, quyền lực, năng lực và địa vị xã hội, tât cả các loại sức mạnh đều là một..."
"Nhưng một người mạnh mẽ về nhiều phương diện như tôi thì không thể nói là hoàn hảo được."
Nói rồi, ánh mắt của Fitzgerald lơ đãng liếc nhìn về phía Nakajima Atsushi, trống không, ánh mắt nhất thời dừng lại.
Nhóc Người Hổ biến đâu rồi?!
Ngay lúc Fitzgerald còn đang kinh ngạc, Nakajima Atsushi vừa rồi biến mất không thấy tăm hơi trong nháy mắt nhào tới phía sau, kẹp chặt cổ ông.
"Gì!"
"Sức mạnh cái con khỉ!!"
"Tiền và năng lực không tồn tại để thổi bay thành phố!"
"Sức mạnh của con người chỉ tồn tại khi họ có thể dang tay giúp đỡ những người đang đau khổ vùng vẫy trong cơn tuyệt vọng!" 】
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người bị những lời nói của 【 Nakajima Atsushi 】 làm cho kinh ngạc.
Tanizaki Junichirou: "Nói hay lắm, quả nhiên là 【 Atsushi 】."
Kunikida Doppo: "Nói đúng rồi."
Ánh mắt của Nakajima Atsushi thâm trầm nhìn 【 cậu ta 】, tuy rằng trải qua khác nhau, nhưng cậu hiểu rõ suy nghĩ của 【 cậu ta 】.
Hai người khi còn bé trải qua giống nhau, mà tất cả bất đồng là do ngài Dazai xuất hiện mà bắt đầu, cậu và 【 Nakajima Atsushi 】 cố chấp như nhau, chỉ là bất quá sự cố chấp của cậu, lại ẩn sâu trong nơi bí mật không thấy đáy.
Mà 【 cậu ta 】, sự cố chấp ấy lại hiện ra cả trong lẫn ngoài, chỉ cần quan sát kỹ liền thì ai cũng có thể nhìn thấy.
Tuy rằng cậu và 【 cậu ta 】 đều thiện lương như nhau, cũng có sự đồng cảm đó, nhưng cậu và 【 cậu ta 】 lại có khá nhiều chỗ khác nhau.
Đồng cảm của cậu, là ở...
Nakajima Atsushi cụp mắt, sự đồng cảm từ góc độ đó thường khiến cậu cảm thấy căm ghét chính mình.
Từ đâu, khi nào, cậu đã trở nên như thế này?
Ngài Dazai sẽ thích một Nakajima Atsushi như này sao?
Akutagawa Ryuunosuke cười nhạo: "Quả là suy nghĩ của Người Hổ, thật sự là quá ngu xuẩn."
Tuy rằng Nakahara Chuuya tôn trọng suy nghĩ của 【 Nakajima Atsushi 】, nhưng hắn cũng không hoàn toàn đồng ý.
Chỉ có thể lấy cậu ta ra làm so sánh, hướng về vực thẳm đưa tay ra cứu giúp người khác, vậy thì đó phải là người xứng đáng được cứu giúp, nếu không chỉ có thể giống như cậu ta vậy.
Ozaki Kouyou đăm chiêu, "【 Atsushi 】 cũng hiểu rõ đấy chứ."
【 "Quả nhiên là quan niệm hoàn toàn sai lầm." Fitzgerald nở nụ cười, lập tức một phát bắt được cánh tay của Nakajima Atsushi, dễ dàng ném cậu ta ra ngoài.
"Sức mạnh không phải là để giúp đỡ những kẻ yếu." Fitzgerald cúi đầu bình tĩnh nhìn Nakajima Atsushi, "Dù sao thì bản chất của việc kiếm tiền chính là bóc lột những kẻ yếu."
"Rồi lại dùng số tiền kiếm được đi giúp đỡ những kẻ yếu, giống như việc mở cửa chỉ để đóng nó lại, chỉ là một hành vi lặp đi lặp lại nhiều lần mà thôi. Vậy nên, phải dùng sức mạnh cho những thứ có ý nghĩa hơn."
"... Và đó là lý do ông có thể giả vờ không nhìn thấy... những sự sống bị chà đạp sao?" Tay Nakajima Atsushi nắm chặt, ngẩng đầu nhìn lão.
"Những kẻ yếu bị chà đạp là chỉ..." Ý tứ sâu xa từ ánh mắt của Fitzgerald nhìn Nakajima Atsushi, "Giống như cậu trong quá khứ à?"
"!!" Con ngươi của Nakajima Atsushi co rút nhanh, trong đầu không kiểm soát được xuất hiện nhiều loại hình ảnh khác nhau.
Có một đứa bé bị trói chặt vào một góc không người bằng xích sắt, cũng có một đứa bé bị người ta tàn nhẫn túm đầu nhấn xuống nước, không ngừng vùng vẫy.
... 】
Mặt Yosano Akiko không cảm xúc: "Thật sự là một tên tư bản chủ nghĩa quá gian ác."
Con ngươi của Nakajima Atsushi trong nháy mắt co rút mãnh liệt, ánh mắt lạnh lẽo khác thường của cậu nhìn 【 Fitzgerald 】.
Mặt của Akutagawa Ryuunosuke không cảm xúc mà nhìn.
Vẻ mặt của Tanizaki Junichirou phức tạp: "Ơ chuyện này..."
Quá tàn nhẫn rồi.
Tại sao có thể đối xử với một đứa trẻ như vậy? Tên viện trưởng kia có còn nhân tính không thế?
Vậy có phải là vì như vậy, nên tên viện trưởng kia mới trở thành bóng ma của Nakajima Atsushi / 【 Nakajima Atsushi 】 ư?
Ozaki Kouyou cụp mắt, than nhẹ một tiếng.
【 "Tôi đã điều tra lý lịch của cậu."
"Hồi còn nhỏ cậu đã từng suýt bị giết hai lần, bởi viện trưởng của cô nhi viện mà cậu ở."
"Có một lần, cậu bị đá gãy vài cái xương sườn, nghe nói lúc đó ông ta đã nói với cậu..."
Một bên Akutagawa Ryuunosuke lẳng lặng cụp mắt nghe.
"「 So với việc cha mẹ mày đã tàn nhẫn vứt bỏ mày khi mày còn là trẻ sơ sinh, thì việc này chẳng là gì cả! 」"
Nakajima Atsushi trừng hai mắt nhìn ông ta, trong mắt dần dần hiển hiện ý hung ác, mặt của Akutagawa Ryuunosuke cũng không cảm xúc chậm rãi nhấc mắt nhìn ông ta.
Bị ánh mắt tràn ngập sát ý hung ác của bọn họ nhìn chằm chằm, Fitzgerald dường như bất giác cảm nhận được chuyển động của Bạch Kình đang chậm lại, ông ta nói: "Tốc độ đang giảm rồi, cũng sắp đến lúc hạ cánh."
"Chỉ còn hơn mười phút cho tới lúc va chạm thôi."
"Ha ha, ha ha ha..." Akutagawa Ryuunosuke đột nhiên cười lớn, "Tôi hiểu rồi."
Lời còn chưa dứt, La Sinh Môn nhanh chóng cắt một vòng ở dưới cơ thể cậu ta và Nakajima Atsushi, hai người trốn thoát dưới ánh mắt kinh ngạc của Fitzgerald. 】
Miyazawa Kenji: "Ngài 【 Fitzgerald 】 giỏi trong việc hấp dẫn hỏa lực thật ý."
Giá trị của hận thù này kéo đến cũng không hẳn là quá đầy.
"Nhảy disco cùng lúc lên cả hai bãi mìn của 【 Atsushi 】 và 【 Akutagawa 】." Tanizaki Junichirou thầm vô cùng khâm phục.
Ánh mắt của Yosano Akiko rơi trên 【 La Sinh Môn 】, cô đăm chiêu, vết cắt hình tròn này tròn ghê.
Đủ linh hoạt.
Không biết đối với việc 'chữa trị' của cô thì hiệu quả sẽ như thế nào.
Sau một khắc, cảnh tượng một lần nữa thay đổi.
【 Nakajima Atsushi đang chạy vội trên lối đi của Bạch Kình, thì một con thú đen đột nhiên thoáng hiện, cắn vào cổ chân cậu ta, trực tiếp khiến Nakajima Atsushi mất đi khả năng di chuyển mà ngã xuống đất.
"Tôi rút lại lời tôi đã nói về việc 'cậu mới là kẻ khó hiểu'." Akutagawa Ryuunosuke chậm rãi đi tới.
"Tôi đã hiểu cậu rồi." Cậu ta chậm rãi nói rằng, "Bất kể là trên đoàn tàu, hay là trên thuyền, hay là hiện tại, Người Hổ, cậu..."
"Đều đang chiến đấu để chạy thoát khỏi ký ức hồi nhỏ của mình để được phép sống tiếp. Thậm chí không tiếc mạng sống của chính mình."
"Thực sự là..." Nói rồi, vẻ mặt của Akutagawa Ryuunosuke dần dần lạnh xuống, "Thật là một kẻ đáng khinh."
Lưỡi nhọn màu đen bỗng nhiên đâm vào lưng Nakajima Atsushi, kéo cậu ta đến trước mặt Akutagawa Ryuunosuke.
"Cậu thật sự tin rằng... Có kẻ nào đó sẽ ban cho cậu quyền đó sao? Người Hổ." Akutagawa Ryuunosuke áp sát Nakajima Atsushi, "Chỉ vì người khác mà liều mạng chiến đấu, sẽ có ai đó đóng dấu lên cơ thể cậu chứng nhận rằng cậu có quyền được sống sao?"
Nakajima Atsushi nhấc mắt nhìn cậu ta, "Tôi tin vào điều đó thì có gì là sao sao?"
"Chậc." Akutagawa Ryunosuke lạnh lùng nhắm mắt, "Đúng là kẻ thất bại."
Dứt lời, ném Nakajima Atsushi trên mặt đất. 】
Tanizaki Junichirou không thể tả mà nhìn 【 Nakajima Atsushi 】, "Vừa ra trận liền thấy 【 Atsushi 】 lại đang bị tẩn rồi, thảm thật đấy 【 Atsushi 】."
Miyazawa Kenji: "Ài, em đoán 【 Atsushi 】 cũng quen rồi."
Ozaki Kouyou nhìn 【 Akutagawa Ryuunosuke 】 đối lập với 【 Nakajima Atsushi 】, "Theo nghĩa nào đó thì hai người bọn họ giống nhau đến ngạc nhiên đấy."
【 Akutagawa 】 đang nói 【 Nakajima Atsushi 】 thì đồng thời, dường như đang ẩn dụ cho cả chính mình.
Khác biệt chính là, đối tượng mà 【 Nakajima Atsushi 】 đang quan tâm là —— 【 thành viên của Trụ sở Thám Tử 】với Dazai là đầu tiên.
Mà 【 Akutagawa 】 lại chỉ có Dazai.
Akutagawa Ryuunosuke cười gằn: "Ha, tên Người Hổ không xứng nói chuyện với tôi."
Nakajima Atsushi cũng không thèm nhìn cậu một cái, thấp giọng nói thầm: "Nói hay lắm, làm như tôi muốn nói chuyện với cậu vậy ấy."
【 Akutagawa Ryuunosuke ở trên cao nhìn xuống Nakajima Atsushi, "Tôi không ngờ cậu là một tên ngu xuẩn đến thế, cho dù tôi có giết cậu hàng trăm lần cũng không có được một chút thành tựu chiến đấu nào cả."
"Cậu nói... Thành tựu chiến đấu?"
"Đúng thế. Đó là thước đo giá trị duy nhất."
"Không có những thành tựu chiến đấu, thì người đó sẽ không công nhận tôi."
"Anh Dazai... Tuyệt đối sẽ không công nhận tôi."
"?" Nakajima Atsushi trong nháy mắt thắc mắc, "Anh Dazai?"
"Tại sao... cậu lại nhắc tên anh Dazai ở đây?" Cậu ta nâng cơ thể lên.
Đùng!
Đúng lúc này, vách tường đột nhiên bị ai đó phá tan.
"Tìm thấy rồi." Fitzgerald cười cười nhìn hai người bọn họ khiếp sợ.
... 】
Nakahara Chuuya đanh mặt, "Tên cá thu khốn kiếp này, thật sự rất có hại cho người khác đấy."
"Lúc trước 【 Akutagawa 】 có nói như này này, Dazai là một kẻ tội lỗi đầy mình." Ozaki Kouyou che môi khẽ cười nói.
Tanizaki Junichirou vuốt cằm trầm tư, "Lúc này thì 【 Atsushi 】 vẫn không biết tại sao 【 Akutagawa 】 lại nhằm vào 【 cậu ta 】 như vậy nhỉ."
Miyazawa Kenji gật đầu: "Vâng."
Akutagawa Ryunosuke: "Tất cả là do Người Hổ."
Nếu không phải vậy ngài Dazai sẽ không phản đối 【 cậu 】.
Nakajima Atsushi phản bác: "Rõ là 【 cậu 】 sai."
Rõ là do 【 cậu ta 】 quá mức tùy hứng.
Kunikida Doppo nhìn bọn họ, không nói gì.
Nói đến công nhận, trong lòng Dazai rõ là đã công nhận 【 Akutagawa Ryuunosuke 】 rồi, chỉ là cậu ta không nói ra mà thôi.
Mà bọn họ đây cũng nên biết điều đó chứ.
Vậy thì hai người họ đang tranh cãi về gì vậy?
【 "Kyouka, ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu cả." Ánh mắt của Dazai Osamu lẳng lặng nhìn hộp diêm Lupin trong tay, "Rõ là em có năng khiếu giết chóc, và em không thể trở thành thành viên của Trụ sở Thám Tử."
"Và đó là những gì em nghĩ."
Izumi Kyouka im lặng.
"Vậy thì thật ngu ngốc." Dazai Osamu nói: "Suy nghĩ của em lệch lạc vô căn cứ, anh sẽ chứng minh ngay cho em thấy."
"Kyouka, em đã tự tay giết bao nhiêu người rồi?"
"35 người..."
"Chỉ có 35 thôi sao, thế tính là gì?" Khóe môi của Dazai Osamu khẽ cong, trong con ngươi màu diều là một mảng bóng tối và sự trống rỗng vô tận.
"Nghe này, Kyouka. Em vẫn chưa biết hết mọi thứ về Trụ sở Thám Tử, cũng như vẫn chưa biết hết mọi thứ về chính mình vậy."
"Không ai có thể biết hết mọi thứ cả, cái này người ta gọi là khả năng."
"Kể cả Atsushi, người đã cho em một cơ hội mới, cũng từng là một con thú hung dữ bị chỉ định là một tai hoạ. Nhưng, giờ cậu ấy lại đang đánh cược mạng sống để chiến đấu, cũng là để bảo vệ thành phố này." 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro