119
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————
Tình thế rất nguy cho 【 Nakahara Chuuya 】.
Tất cả mọi người nhìn ra rồi, bất luận là 【 Nakahara Chuuya 】 tấn công 【 Lovecraft 】 như thế nào, 【 Lovecraft 】 cũng sẽ lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà tái sinh.
Trái lại là 【 Nakahara Chuuya 】, nếu như nói 「 Arahabaki 」 là thần, vậy 【 Nakahara Chuuya 】 mở 「 Ô Trọc 」 chẳng khác nào đang lấy cơ thể của người phàm nhân điều động sức mạnh thần linh.
Vậy thì cũng có thể nghĩ đến sẽ gặp phải phản phệ.
"Dazai nói hết ra cũng thật đúng lúc." Ozaki Kouyou lắc đầu cảm thán.
Nhìn ánh mắt đắc ý của 【 John 】, Kunikida Doppo nói: "Mắc câu rồi."
"Ngài Dazai siêu quá!" Miyazawa Kenji cảm thán không ngớt.
"... Quá trình thì tôi cũng hiểu rồi, nhưng tôi luôn cảm thấy nếu tự mình làm, có lẽ sẽ không có hiệu quả gì." Tanizaki Junichirou cũng khâm phục.
Nghe vậy, Ozaki Kouyou chỉ cười không nói, chỉ sợ ngay cả nhân viên chuyên nghiệp cũng không thể làm được đến trình độ như thế này của Dazai đi.
Tanizaki Naomi: "Ừm... Nếu không nhìn anh ấy, cảm giác như ngài Dazai bọn họ giống như thật sự đang 'trao đổi' thông tin vậy."
Nakajima Atsushi: "【 John 】 là một người trung thực đàng hoàng."
Edogawa Ranpo thoả mãn nhìn Dazai, trước tiên là người mà hắn vừa ý, trong nháy mắt liền moi được thông tin hữu ích quan trọng.
Nakajima Atsushi bất mãn nhìn 【 John 】, "Mắc gì lại không thể, là ngài Dazai đấy! Đương nhiên là có thể dễ như ăn cháo mà nhìn ra rồi."
"Tầm nhìn hạn hẹp." Akutagawa Ryuunosuke cũng nói một câu.
【 Bên trong cơ thể khổng lồ của Lovecraft, tầng tầng xúc tu quấn quanh, mà ở một nơi bí ẩn bên trong, quả bom quấn băng vải lóe lên ánh sáng đỏ nguy hiểm.
Dazai Osamu cầm bút bấm, khóe môi cong lên, cho nổ quả bom.
Mắt trần có thể thấy, bên trong cơ thể của Lovecraft nhất thời bành trướng, vang lên tiếng nổ dữ dội, đồng thời một sơ hở từ bên trong cơ thể anh ta lộ ra ngoài.
Cùng lúc đó lòng bàn tay của Nakahara Chuuya tụ ước số của trọng lực, dần dần hình thành một cái lỗ đen khổng lồ.
"Kết liễu nó đi, Chuuya!"
Dứt lời, Nakahara Chuuya giơ hố đen trọng lực lên, tìm đến kẽ hở lộ ra trên người của Lovecraft.
Sau đó, trong khu rừng tối tăm yên tĩnh, xuất hiện một đường ánh sáng chói mắt. Vài giây sau, một cái hố sau khổng lồ xuất hiện ngay đó. 】
"Cái gì?!" Mọi người kinh hãi.
Tanizaki Junichirou: "Da, ngài Dazai, đó là thạch cao trên tay ngài Dazai?! Sao trong đó lại có bom?!"
"Bom bên trong thạch cao của ngài Dazai..." Miyazawa Kenji nói: "Giỏi quá!"
Nakajima Atsushi: "Lẽ nào ngài Dazai cũng đã dự đoán được từ trước rồi sao?! Vậy nên bom đã có trong thạch cao từ trước?"
Hóa ra đây chính là 300 kế hoạch mà ngài Dazai đã nói trong nháy mắt nghĩ ra đó sao?
"Úi chà..." Kunikida Doppo cố gắng hết mức không để mình bật cười, loại cảm giác giống như tự hào kia, quá quái dị.
Vì lẽ đó Kunikida Doppo liền duy trì vẻ mặt quái lạ mà nói: "Đầu tiên là tấm sắt, sau đó là bom, tay của Dazai này, băng vải này, thật sự có thể trang bị đủ thứ kỳ lạ."
Yosano Akiko trêu tức: "Vậy là băng vải này của Dazai là bằng chứng chuyển từ vũ khí lạnh sang vũ khí nóng à?"
"Ha ha ha ha, không biết lần sau ngài Dazai định trang bị món gì vào nhỉ." Miyazawa Kenji cười nói, "Nhưng mà, cuối cùng ngài Dazai vẫn mang theo bom sao?"
"Một kẻ nguy hiểm mang theo quả bom trên người." Tanizaki Junichirou nói.
Nakajima Atsushi: Kể cả nếu lần sau ngài Dazai có trang bị vũ khí nguyên tử trên tay thì cậu cũng không quá kinh ngạc.
Không có cái gì là ngài Dazai không nghĩ ra được, cũng không có cái gì là ngài Dazai không làm được.
Nakahara Chuuya thầm nghĩ không nói gì, vậy ra cậu đã sớm nghĩ đến, còn để 【 tôi 】 mở 「 Ô Trọc 」, tôi nghĩ cậu chỉ muốn thấy trò hề của 【 tôi 】 sau khi mở 「 Ô Trọc 」 đi.
Fyodor trầm thấp mà cười, dùng 「 Ô Trọc 」 loại trừ một lựa chọn sai lầm nhỉ, Dazai.
Sự phấn khích kỳ quái trong lòng khó có thể dùng lời diễn tả được khiến Fyodor cắn cắn ngón tay.
...
Tanizaki Naomi: "Ngài Dazai đẹp trai quá đi!"
Miyazawa Kenji: "Ngài Dazai thật tuyệt vời!"
Nakajima Atsushi: "Ngài Dazai là tuyệt vời nhất!"
Akutagawa Ryunosuke: "Hừ... Một đám người nghèo nàn câu chữ. Ngài Dazai thật sự là mạnh nhất."
Tanizaki Junichirou không nói gì: Này Akutagawa, cậu cũng không kém là bao đâu.
Mori Ougai nhìn cảnh tượng thú vị này, khóe miệng khẽ cong lên, không hổ là 「 Song Hắc 」.
【 Trong khói bụi cuồn cuộn, bóng người của Nakahara Chuuya chậm rãi đi tới, gã ngửa đầu cất tiếng cười to, mỗi bước đi đều mở ra một hố đen, tàn phá vạn vật xung quanh.
Dưới ánh trăng tròn, Nakahara Chuuya giơ tay lên, lòng bàn tay dần dần hình thành một hố đen khổng lồ.
Trong phút chốc, Dazai Osamu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nakahara Chuuya, anh ta duỗi tay nắm lấy cổ tay của Nakahara Chuuya, giọng điệu bình tĩnh mà nhẹ nhàng, "Kẻ địch đã bị tiêu diệt rồi, nghỉ ngơi đi, Chuuya."
Vòng sáng của Nhân Gian Thất Cách quấn quanh cổ tay của Nakahara Chuuya, sau đó hai tròng mắt trống rỗng của Nakahara Chuuya khôi phục dáng vẻ màu xanh lam như cũ, hoa văn đỏ sậm rút đi.
Thấy Nakahara Chuuya khôi phục thần trí, tay Dazai Osamu hơi buông lỏng. 】
Nhìn bóng người đơn độc trong sương mù dày đặc
Nakahara Chuuya rũ mắt, nếu không có Dazai, thì 【 hắn 】 đang chiến đấu một mình rồi.
Sau khi mở 「 Ô Trọc 」 chính là con đường chết.
Nhưng, không có nếu như cho tên đồng vị thể kia, bởi vì 【 hắn 】 có Dazai Osamu.
Mà hắn cũng không có nếu như, bởi vì hắn không có Dazai Osamu.
【 Nakahara Chuuya quỳ một chân xuống đất, anh ta hết lực một tay chống đỡ cơ thể, mất công mất sức ho khan vài tiếng, "Mày... Tên ngố Dazai... Ngay khi xong việc thì mày phải dừng tao lại ngay chứ..."
Dazai Osamu cũng ngồi xổm xuống, hai tay anh ta chống mặt nhìn Nakahara Chuuya, "Cũng định thế rồi ý, nhưng nhìn cậu giải trí quá nên tôi phải xem."
"Hả?!" Nghe nói vậy, Nakahara Chuuya nhất thời nổi giận, gã nhìn Dazai Osamu vài giây, "Bởi vì tao tin mày... Nên mới dùng 「 Ô Trọc 」..."
"Nhớ..." Ý thức dần dần mơ hồ, Nakahara Chuuya miễn cưỡng duy trì ý thức cuối cùng của mình nhìn Dazai Osamu, gã đấm Dazai Osamu một cái, "Đưa tao về căn cứ... an toàn."
Nhìn dáng vẻ cho dù ý thức không rõ cũng phải kiên trì của Nakahara Chuuya, tâm tư nơi đáy mắt của Dazai Osamu phức tạp, nhưng cuối cùng hóa thành ý cười nhạt, "Cứ để đó cho tôi, cộng sự."
Dazai Osamu vừa dứt lời, Nakahara Chuuya phảng phất như người được hứa hẹn mà mất đi ý thức, rơi vào mê man.
"Không thể tin được, Lovecraft nó lại bị..." John vẫn khó có thể tin nhìn bọn họ.
Dazai Osamu chậm rãi đứng dậy, anh ta nhìn John, "Là kẻ thù của bọn xấu." 】
"Ha! Tôi biết ngay mà!" Chôn tâm tư không nói ra ở nơi sâu nhất trong lòng, Nakahara Chuuya nhìn Dazai Osamu, nghe anh ta nói anh ta vẫn đang xem kịch, nhất thời nổi trận lôi đình.
Rõ ràng đã sớm nghĩ ra cách giải quyết, nhưng còn để 【 hắn 】 mở 「 Ô Trọc 」, nói rõ chính là muốn xem trò hề của 【 hắn 】 mà.
Còn nói là định ngăn lại, vậy mà một mực còn kéo dài thêm vài giây như thế.
Nghỉ xem trò hề của 【 hắn 】 sẽ chết hả?!
"Ngài 【 Nakahara 】 đây là không còn tỉnh táo sao ạ?" Ánh mắt của Tanizaki Junichirou chần chừ nhìn 【 Nakahara Chuuya 】, "Đưa về căn cứ... Là đưa về 【 Port Mafia 】 sao ạ?"
Miyazawa Kenji: "Hiện giờ ý thức của ngài 【 Nakahara 】 không rõ, vậy nên theo bản năng cho rằng ngài Dazai vẫn còn ở 【 Port Mafia 】 sao?"
Cho nên mới yêu cầu ngài Dazai đưa 【 anh ta 】 về căn cứ?
Nakajima Atsushi: "Có thể ngài Dazai sẽ không quay lại 【 Port Mafia 】 đâu."
Nakahara Chuuya thấy Dazai Osamu cười đồng ý yêu cầu khi ý thức của 【 hắn 】 mơ hồ, chậc một tiếng, đồng ý thì được đấy, ai biết cậu có làm được hay không.
Trong lòng hắn mười phân rõ ràng Dazai đã trốn tránh 【 Port Mafia 】, sẽ không đưa 【 hắn 】 về 【 Port Mafia 】.
Vậy nên cuối cùng Dazai vẫn bỏ 【 hắn 】 lại chỗ đó.
Càng nghĩ càng cáu, Nakahara Chuuya căn bản không muốn.
Thấy Dazai Osamu đồng ý, Miyazawa Kenji nói: "Ngài Dazai dịu dàng ghê."
【 Tất nhiên là, cuối cùng Dazai Osamu vẫn bỏ Chuuya nằm đó và về một mình.
Trên mặt đất yên tĩnh trống trải, Nakahara Chuuya vốn ngồi xếp bằng lúc này đã biến thành tứ chi nằm ngửa trên đất.
Mà ở bên cạnh gã, một chiếc áo khoác màu đen được gấp lại ngay ngắn đặt ở đấy, bên trên đặt chiếc mũ chóp màu đen.
Trong khu rừng yên tĩnh lúc ẩn lúc hiện vang tiếng ngáy, đột nhiên, một tiếng hắt hơi vang lên khắp khu rừng. 】
"..." Mọi người im lặng.
"Hả?! Tên khốn Dazai này!" Tức giận vừa mới lắng lại thì Nakahara Chuuya lại nhất thời nổi trận lôi đình, "Tôi biết lắm mà! Tôi biết lắm mà!"
Tức chết hắn!
Để 【 hắn 】 lại thì cũng thôi đi, lại còn thay đổi tư thế của 【 hắn 】 nữa chứ!
Nhìn cái dáng vẻ kia biết ngay là rất thô tục!
Cho dù cậu có xếp mũ và quần áo của 【 tôi 】 gọn gàng, thì việc cậu bỏ 【 tôi 】 lại chỗ này và tạo tư thế của tôi thô tục như vậy vẫn là sự thật!
Kunikida Doppo: "Điển hình cho việc dùng xong liền vứt."
Miyazawa Kenji: "Ha ha ha ha ha, ngài 【 Nakahara 】 thật đáng thương."
Tanizaki Junichirou nhất thời cả kinh, cậu lặng lẽ liếc mắt nhìn Nakahara Chuuya, thấy hắn còn chìm đắm trong tức giận, không chú ý tới lời nói của Miyazawa Kenji, tâm trạng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nhìn về phía Miyazawa Kenji, bất đắc dĩ, Kenji cũng thật là, nghĩ gì là nói đó, cũng không nhìn tình huống mà nói.
Nakajima Atsushi: "Cứ tiếp tục như vậy, ngài 【 Nakahara 】 bị cảm lạnh thì sao ạ?"
Miyazawa Kenji: "Không thể đâu."
Tanizaki Naomi nhỏ giọng nói rằng: "Ra là sau khi ngủ, ngài 【 Nakahara 】 cũng sẽ ngáy nhỉ."
Nhưng cho dù cô có nhỏ giọng thì mọi người cũng nhạy cảm nghe được.
Yosano Akiko kinh ngạc nhìn cô, "【 Cậu ta 】 cũng là con người mà, sao lại không thể ngáy?"
Miyazawa Kenji mới phản ứng được, "Ai, ngài 【 Nakahara 】 vậy mà ngáy ngủ sao ạ?"
【 Port Mafia 】 lại có thể ngáy ngủ! Giật mình ghê!
Nakajima Atsushi cũng suy nghĩ y vậy, nhưng đảo mắt lại nghĩ, tại sao lại không nhỉ? Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ như vậy.
【 Trên tầng thượng của tòa nhà sừng sững, một bóng người đứng đó đón gió.
"Cũng đến lúc rồi nhỉ..." Ánh mắt của Akutagawa Ryuunosuke không biết rơi ở nơi nào, đột nhiên một cơn ho kèm theo vị tanh ngọt xông lên cổ họng, cậu ta không nhịn được che miệng ho khan vài tiếng.
"Khụ khụ... Khụ khụ khụ khụ khụ... Khụ khụ!" Tiếng ho tan nát cõi lòng, phảng phất cả phổi cũng sắp bị ho ra ngoài.
Akutagawa Ryuunosuke buông tay ra, cậu ta nhìn máu trong tay vết, ánh mắt lạnh lùng, phảng phất người ho ra máu không phải cậu ta.
Cậu dời tầm mắt, hai con ngươi đen kịt không có bất kỳ tâm tình gì nhìn về phía nơi xa. 】
Đã quen cảnh tượng chuyển đổi, mọi người nhìn bóng người phía trước.
"Ồ? Là 【 Akutagawa】."
"【 Akutagawa 】 đứng trong đó làm gì thế?"
"Đến lúc rồi hả? Mấy giờ rồi?"
"【 Anh trai 】!"
"Ngài 【 Akutagawa 】!"
Nhìn 【 Akutagawa Ryuunosuke 】 đột nhiên tê thanh liệt phế ho khan, Akutagawa Gin cùng Higuchi Ichiyou nhất thời sốt sắng cả lên.
Yosano Akiko: "Nhìn kiểu này thì kiểu gì vết thương vẫn chưa lành hoàn toàn mà đã chạy đến đấy rồi."
Ánh mắt của Akutagawa Ryuunosuke cũng lạnh lùng nhìn 【 cậu ta 】.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro