Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

115

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————


"Không thể nào! Cuộc phục kích này, dự đoán chiến lược một chữ cũng..." Nói rồi, lòng bàn tay sau lưng John có dây leo đâm ra.

Lúc này Dazai Osamu bất động thanh sắc đi tới bên cạnh John, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh ta, "Nè, mặc dù thấy tiếc lắm, nhưng dị năng lực đó hổng có sử dụng được đâu." 

Nhìn dây leo biến mất, John kinh ngạc, "Cái gì... Dị năng lực vô hiệu hóa sao?!"

Dazai Osamu cười nhấc tay ra hiệu, một giây sau nhanh chóng hạ thấp cơ thể. Chỉ thấy Nakahara Chuuya chẳng biết từ lúc nào đầu ngón tay đã đặt lên tay phải của Dazai Osamu, đá bay John.

Con ngươi của John thu nhỏ lại, nhưng lại phản ứng không kịp. Ngay lập tức bị đá bay trực tiếp, trong khi đó còn va vào mấy cây đại thụ.

Nakahara Chuuya: "Hừ hừ, khó chịu, thật khó chịu."

Dazai Osamu ghét bỏ quay đầu đi: "Tui cũng rất khó chịu nè."

Akutagawa Ryuunosuke lạnh lùng nói: "Chỉ là dự đoán chiến lược, căn bản chẳng làm khó được ngài Dazai."

Tanizaki Junichirou: "Ngài Dazai đã đoán được động tĩnh của bọn chúng từ lâu rồi."

Nakajima Atsushi: "Đó là đương nhiên, ngài Dazai mà lị."

Miyazawa Kenji nghiêng đầu, "Đây chính là tôi đoán được đường đi nước bước của bạn sao? Này là búp bê Nga¹ gì gì đó hả?"

¹ 俄罗斯套娃: Búp bê Nga, búp bê Matryoshka 」, là con búp bê có ý nghĩa giống như các tầng vỏ bọc tính cách của con người. Tui đoán ý của tác giả muốn nói Dazai không chỉ đơn giản như vậy mà còn hơn thế nữa.

Nakajima Atsushi nhìn dáng vẻ kinh ngạc của 【 John 】, khẽ lắc đầu, "Không cần kinh ngạc đến vậy đâu, đây chỉ là thao tác cơ bản của ngài Dazai mà thôi."

Miyazawa Kenji trố mắt ngoác mồm nhìn Dazai Osamu và Nakahara Chuuya hành động ăn ý một cách lạ thường, "Hiểu, hiểu nhau quá, làm sao ngài Dazai biết ngài 【 Nakahara 】 sẽ đột ngột tấn công mà hạ thấp cơ thể vậy ạ?" 

Tanizaki Junichirou: "Trước đây ngài Dazai và ngài 【 Nakahara 】 là cộng sự mà? Chắc hẳn việc hiểu nhau hẳn là phải có rồi."

Miyazawa Kenji kéo dài sự thán phục, "Phối hợp ăn ý quá đi, ngài Dazai bọn họ cũng không bên nhau bốn năm rồi ý." 

Nakajima Atsushi im lặng, Kenji, nửa câu sau của cậu bé, cậu nghe sao mà lạ quá? Lại có chút khó chịu nữa?

Nakahara Chuuya nhìn hai người 【 bọn họ 】 khó chịu, nhất thời hắn cảm thấy khó chịu hơn 【 bọn họ 】 nhiều.

Không có sự cản trở của những người khác, hai người nhìn vào căn phòng nhỏ đang giam giữ Yumeno Kyuusaku.

"Đây đúng là... ngày tệ nhất quả đất mà..." Vẻ mặt của Dazai Osamu cực kỳ ghét bỏ.

Nakahara Chuuya cũng ghét bỏ y như vậy, "Tại sao tao phải đi cùng tên này cơ chứ..." 

Hai người đồng thời vươn tay định mở cửa, nửa đường dừng lại, bọn họ nhìn nhau.

Nakahara Chuuya: "Đừng có bám theo tao."

Dazai Osamu: "Không phải Chuuya mới là kẻ chạy theo tui hay sao?" 

"Nghe này, nếu không phải vì nhiệm vụ thì tao sẽ xử mày trong một nốt nhạc rồi đấy."

"Ồ, thật sao?"

"Rõ rồi thì cách xa tao ra hai mét."

"Rồi rồi, thích thì chiều." Nói rồi, Dazai Osamu đi xa kéo dài khoảng cách.

Ozaki Kouyou cười khẽ, "Vừa thấy mặt đã ghét nhau rồi."

"Cùng vươn tay định mở cửa, cũng ngầm hiểu nhau ghê." Miyazawa Kenji ngạc nhiên nói.

Tanizaki Junichirou không nói gì, Kenji, tôi không nghĩ chuyện này có liên quan đến việc ngầm hiểu gì gì đó đâu, chỉ có thể nói là ngẫu nhiên hoặc trùng hợp thôi.

Ánh mắt của cậu rơi vào Dazai Osamu và 【 Nakahara Chuuya 】 đang đứng chung một chỗ, tuy rằng là thế nhưng... Ngài 【 Nakahara 】 và ngài Dazai đứng chung một chỗ, có vẻ ngài 【 Nakahara 】 đặc biệt cao đột xuất đấy.

Đột xuất đến nỗi tầm mắt của cậu cũng không tự chủ được quan tâm điểm ấy.

"Như mấy đứa trẻ trâu² vậy, không riêng đứa nào." Yosano Akiko nói.

² 小学鸡: tiểu học kê / xxj — gà nhỏ, ấu trĩ, trẻ trâu, v.v... 」, có nghĩa là học sinh cấp hai hoặc người lớn cư xử trẻ con.

Nhìn bóng lưng đi ra xa của Dazai Osamu, Nakahara Chuuya mím môi, một lúc sau gã quay đầu lại mở cửa, nhìn thấy một cánh cửa của con đường dưới lòng đất. 

Gã vừa mở cửa cỷa con đường dưới lòng đất, vừa nói: "Dazai, mày biết 「 Petrus 」 không?"

"Loại rượu đắt đến mức mắt mày sẽ rớt ra khỏi tròng ngay khi thấy giá của nó." Dazai Osamu tựa ở cạnh cửa nhìn gã mở cửa của con đường dưới lòng đất.

"Cả đêm mày rời khỏi tổ chức, tao đã khui một chai Petrus 1889 để ăn mừng." Mi mắt Nakahara Chuuya hơi rũ xuống, không thấy rõ tâm tư lúc này trong mắt gã, "Tao ghét mày như thế đấy."

"Ò mừng cho cậu!" Dazai Osamu cười nói, sau đó chuyển đề tài, "Nhắc mới nhớ, ngày hôm đó tui cũng đã cài bom lên xe của Chuuya để ăn mừng đó."

"Ra là chuyện tốt này do mày làm!" Tâm tình phức tạp của Nakahara Chuuya nhất thời tan thành mây khói.

Miyazawa Kenji: "「 Petrus 」 ạ?" 

Nói đến rượu, vẻ mặt Nakahara Chuuya nhất thời thích ý: "Là một loại rượu nổi tiếng đáng để sưu tầm."

Tủ rượu của hắn có một số loại rượu nổi tiếng, trong đó có 「 Petrus 」.

Vừa nghĩ tới loại rượu nổi tiếng được cất giữ trong tủ rượu, tâm trạng của Nakahara Chuuya nhất thời vui sướng mấy phần.

Trở về nhất định phải mở một chai chúc mừng mới được.

Tanizaki Junichirou không biết nhiều lắm, nhưng cũng biết nó siêu cấp quý giá.

Miyazawa Kenji: "Trông ngài 【 Nakahara 】 có vẻ không chán ghét ngài Dazai như anh ta nói nhỉ." 

Nghe vậy Nakahara Chuuya nhất thời thẹn quá hóa giận, "Hả?! Con mắt nào của cậu nhìn thấy như vậy?"

Sao lại có khả năng 【 hắn 】 không chán ghét Dazai được cơ chứ? 【 Hắn 】 ghét Dazai vãi luôn, và hắn cũng vậy. 

Hơn nữa Dazai còn làm nổ con xe yêu của 【 hắn 】 nữa, làm quái gì có khả năng hắn không ghét anh ta được?!

Nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của Nakahara Chuuya, Ozaki Kouyou đăm chiêu, lúc trước cũng có suy nghĩ đó,  gườ thì cô nhìn 【 Nakahara Chuuya 】 liền cảm thấy 【 Chuuya 】 hẳn là lúc đó đang mượn rượu giải sầu nhỉ?

"Aaaa, thực sự là chịu hết nổi rồi." Là người đầu tiên xuống con đường dưới lòng đất, Nakahara Chuuya nghiến răng nghiến lợi, "Bất kể là bản mặt, thái độ và trang phục của mày, tất cả luôn."

"Tui cũng ghét tất cả của Chuuya." Dazai Osamu khẽ liếc mắt nhìn gã, "Chắc tôi cũng chỉ thích gu thẩm mĩ giày của Chuuya thui."

"Ồ... Thật hả?" Nghe vậy, Nakahara Chuuya theo bản năng cúi đầu nhấc chân nhìn.

"Hừm, có cục kít í." Nhàn nhạt thốt ra câu tiếp theo, Dazai Osamu lướt qua Nakahara Chuuya, "Giày cũng xấu nốt."

Nakahara Chuuya thẹn quá hóa giận, đột nhiên nhấc chân đá tới, "Tên khốn nhà mày!"

Cùng lúc đó Dazai Osamu quen mặt khéo léo hạ thấp cơ thể.

"Ài..." Dazai Osamu đắc ý hướng về Nakahara Chuuya cười, "Vô dụng thôi, tui đã biết hết cả thời điểm lẫn hơi thở tấn công của cậu rồi."

Mặt Nakahara Chuuya không cảm xúc kéo kéo khóe miệng, "Tao đâu đang thủ hạ lưu tình đấy, nếu không sọ mày đã bị nghiền từ rồi." 

Dazai Osamu xem thường, "Đáng sợ vậy sao, nhưng mà Chuuya đã quyết tâm vậy thì tui cũng biết rõ rồi."

Mọi người đi theo Dazai Osamu và 【 Nakahara Chuuya 】 con đường dưới lòng đất.

Gu thẩm mĩ giày?

Mọi người theo bản năng nhìn đôi giày của Nakahara Nakahara.

Nakahara Chuuya cũng theo bản năng nhìn mũi giày, sau đó nhấc mắt, trong mắt hiện lên một tia vui sướng, coi như hắn thật tinh mắt...

Nhưng, còn không chờ trước khi Nakahara Chuuya lại nghĩ tới cái gì, nửa câu phía sau của Dazai Osamu trong nháy mắt liền chọc giận hắn.

"Ha?!" Nakahara Chuuya nổi trận lôi đình nhìn Dazai Osamu, nếu không phải hắn không thể đụng tới được Dazai, ngay cả lúc này không chỉ 【 Nakahara Chuuya 】 muốn đánh anh ta, hắn cũng hận không thể đánh anh ta một trận.

Lại còn nói gu thẩm mĩ giày của hắn tệ vãi ra?! 

Miyazawa Kenji: "A ha ha ha ha."

Tanizaki Junichirou nhìn về phía cậu, "Kenji, cậu cười cái chi?"

Miyazawa Kenji: "Em cũng không biết, nhưng nhìn ngài Dazai như vậy... Dạ, nói ngài 【 Nakahara 】, sau đó ngài 【 Nakahara 】 phản ứng mgay lập tức làm em muốn cười quá chời."

Yosano Akiko: "Nhìn cách Dazai né này, rất là thuần thục luôn."

Ozaki Kouyou giả bộ cảm thán, "Nhìn Dazai như vậy là rất muốn ăn đòn ha."

"Kìa, chúng ta tìm thấy rồi, chỗ đó." Dazai Osamu chỉ vào phương hướng của Yumeno Kyuusaku, cười yếu ớt nói, "Người đẹp ngủ trong rừng đang chờ được giải cứu."

Nakahara Chuuya không nói gì, "Người đẹp ngủ trong rừng à..."

Dazai Osamu: "Chặt đứt mấy cái rễ này mới được, Chuuya, cho tui mượn con dao một lát."

"À, ờ..." Nakahara Chuuya tìm khắp nơi trong áo khoác vẫn không tìm thấy con dao găm, "Hmmm, nó ở ngay đây mà?" 

"A, tui đã lấy nó từ lâu rồi, để đề phòng rồi." Dazai Osamu giơ con dao găm lên mà Nakahara Chuuya chẳng biết nó đã bị lấy ra từ lúc nào.

"Tên khốn này..."

"Vậy, bắt tay vào việc nào." Khóe môi của Dazai Osamu hơi giương lên, sau đó đặt con dao găm ngay động mạch chủ của Yumeno Kyuusaku.

Nhìn cử động của Dazai Osamu, vẻ mặt của Nakahara Chuuya bình tĩnh.

"Cậu không ngăn tôi lại sao?" Dazai Osamu nghiêng đầu nhìn gã.

Tanizaki Junichirou kinh ngạc nhìn Dazai Osamu đột nhiên lấy ra con dao găm, "Ồ? Ngài Dazai lấy dao găm của ngài 【 Nakahara 】 từ lúc nào vậy ạ?"

Cậu nhớ lại, làm sao cũng không nhìn ra ngài Dazai lấy con dao găm của 【 Nakahara 】 từ lúc nào.

Nakahara Chuuya "chậc" một tiếng, "Cầm gì cơ? Cậu ta lấy (trộm) nó ra chứ đâu."

Tuy là nói như vậy, nhưng Nakahara Chuuya biết, nếu không phải tinh thần đang hết sức thả lỏng, hắn sẽ khiến người ta không thể tới gần, chớ nói chi là lấy con dao găm ra từ túi áo khoác.

Này cũng cho thấy 【 hắn 】 không hề đề phòng Dazai, rất tin cậy anh ta.

Kunikida Doppo: "Cầm thì cầm thôi, lại còn nói ra một cách trắng trợn vậy."

Sợ 【 Nakahara Chuuya 】 không phải đang đùa.

"A..." Nakajima Atsushi nhìn Dazai Osamu đặt con dao găm ngay động mạch chủ của 【 Yumeno Kyuusaku 】, "Ngài Dazai đã từng nói gặp lại 【 Yumeno Kyuusaku 】 sẽ lập tức moi tim 【 cậu ta 】 ra..."

Tuy rằng ngoài miệng Nakajima Atsushi nói như vậy, nhưng nội tâm cậu lại biết Dazai sẽ không làm như vậy.

Miyazawa Kenji cũng nghĩ tới, "Ừm, lúc ở nhà ga đã nói vậy."

Đôi mắt của Yumeno Kyuusaku hơi rũ xuống.

Ozaki Kouyou liếc mắt nhìn 【 Yumeno Kyuusaku 】, vừa nhìn về phía Dazai Osamu, Dazai hẳn sẽ không làm vậy, chi dù là xuất phát từ ý muốn lúc đầu hay nhân tố bên ngoài, anh ta vẫn sẽ không làm vậy.

"Mặc dù boss ra lệnh tao phải mang nó còn sống trở về, nhưng ở khoảng cách này, tốc độ của mày lại nhanh hơn." Nakahara Chuuya cụp mắt, giọng điệu âm trầm, "Hơn nữa, chỉ cần vừa nhìn thấy thằng oắt này, bên trong những bao tải chứa xác những thuộc hạ của tao bị nguyền rủa mà chết lại hiện ra trong đầu tao."

"Xử đi."

"Vậy sao..." Dazai Osamu khẽ cong môi, "Vậy tôi xử đây."

Dazai Osamu múa con dao găm một lúc, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn Yumeno Kyuusaku, mũi dao rơi trên dây leo, xoạt xoạt mấy lần, dây leo trói trặt Yumeno Kyuusaku trong nháy mắt rơi xuống, đồng thời cơ thể của Yumeno Kyuusaku cũng rơi trên đất vì không có sự chống đỡ.

Đối với 【 Nakahara Chuuya 】, Yumeno Kyuusaku không có phản ứng gì, cậu chỉ nhìn chằm chằm Dazai Osamu, nơi sâu xa trong đôi mắt u ám dấy lên chút ánh sao.

Bên trên thế giới này, cho dù có thần linh, cậu cũng không cần. Ngài Dazai... ngài Dazai của cậu tốt hơn nhiều so với những thứ được gọi là thần linh, vì lẽ đó cậu chỉ cần ngài Dazai thôi là tốt rồi.

Cậu chỉ cần ngài Dazai thôi.




















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro