112
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————
【 "Có chuyện gì vậy? Trước đó có thứ này sao?" Trong lúc chạy, Nakajima Atsushi nhìn thấy ven đường có mấy thứ kỳ lạ, không tránh khỏi phân tâm, "Chúng rơi ra từ xe tải trong vụ hỗn loạn hả ta?"
"Tôi khuyến khích cậu không nên ngó đông ngó tây thế đâu, Người Hổ." Mark điều khiển máy bắn nhắm vào chiếc xe tải nhiên liệu bên cạnh Nakajima Atsushi, "Dù sao cậu cũng không bao giờ biết được lúc nào nguy hiểm sẽ tới."
Tiếp theo một cái chớp mắt, phóng ra!
Nakajima Atsushi đột nhiên dừng bước, nhìn về phía xe tải nhiên liệu cản trở con đường phía trước, thời khắc này cậu ta và Mark cùng ngầm hiểu, "Xe tải nhiên liệu sao?!"
Khi phản ứng lại đã tránh không kịp, Nakajima Atsushi chỉ có thể bảo vệ cẩn thận con búp bê trên tay, sau đó bị xe tải nhiên liệu nổ tung chấn động cực lớn ảnh hưởng.
"Game over chưa ta?" Mark nhìn khói bụi mịt mù, nói.
Khói bụi biến mất dần, Nakajima Atsushi nằm sấp trên đất không nhúc nhích. 】
"Đây là gì vậy ạ? Trên đó còn có khuôn mặt mỉm cười nữa?!" Miyazawa Kenji ngồi xổm bên cạnh một trong số vật lạ, nhìn kỹ .
Tanizaki Junichirou cũng nhìn: "Sao nhìn lâu tôi lại cảm thấy thứ kỳ lạ này đáng yêu quá chời? Thẩm mỹ của tôi có vấn đề rồi sao?"
Nakajima Atsushi: "Đáng yêu quá."
Fyodor nhìn vật xuyên qua tay, không thể không mỉm cười, thẩm mỹ kỳ lạ này... Không hổ là Dazai.
Mọi người lo lắng đứng bên cạnh 【 Nakajima Atsushi 】 nhìn 【 cậu ta 】.
Tanizaki Junichirou: "【 Atsushi 】 vẫn có thể đứng dậy chứ?"
Ánh mắt của cậu lo lắng lưỡng lự giữa con búp bê và 【 Nakajima Atsushi 】.
【 'Từ bỏ sự kháng cự dư thừa đi, đó là cực hạn của mày rồi.'
Bên tai tựa hồ vang lên giọng nói của viện trưởng, Nakajima Atsushi cật lực mà mở mắt, cậu ta nhìn con búp bê phía trước, cố hết sức với lấy nó.
"Khó chịu quá..." Đó không phải là cực hạn của cậu ta...
Nhưng bất luận cậu ta đưa tay ra thế nào, cậu ta vẫn không thể với tới con búp bê, dần dần, tầm mắt cậu ta mơ hồ. Lúc ẩn lúc hiện, cậu ta nhìn thấy một bóng người đang đi về phía cậu ta.
Đó là... anh Dazai!
Nakajima Atsushi đột nhiên mở to hai mắt, đồng thời trong lòng vẫn căng thẳng không tự chủ được thả lỏng một chút, cảm giác an tâm trong nháy mắt tràn ngập trong lòng cậu ta.
"Cậu thắng rồi, Atsushi." Dazai Osamu ngồi xổm trước mặt Nakajima Atsushi, con búp trong tay biến mất do ảnh hưởng của Nhân Gian Thất Cách.
Vẻ mặt của anh ta dịu dàng đến khó tin, bóng người đứng ở nơi khuất ánh sáng. Vào lúc này trong lòng Nakajima Atsushi, Dazai Osamu giống như thần linh đến cứu giúp cậu ta.
Hoặc là nói, anh ta vốn là thần linh của mình. 】
"Là ngài Dazai!" Tanizaki Junichirou đang lo lắng đột nhiên nhìn thấy bóng người của Dazai Osamu.
Không chỉ 【 Nakajima Atsushi 】 thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cũng theo bản năng mà thở phào nhẹ nhõm.
"Dazai đến thật đúng lúc." Ozaki Kouyou cảm khái, "Phải nói rằng lúc chúng ta không chú ý, chỉ cần Dazai xuất hiện trong lúc nguy cấp, chúng ta sẽ theo bản năng mà buông lỏng tinh thần."
"Công nhận, mặc dù bình thường Dazai hay làm cho người ta cảm giác thật sự rất không đáng tin, nhưng lúc thời khắc nguy cấp luôn có thể cho chúng ta an tâm." Yosano Akiko cũng tán thành.
"Chậc!" Nakahara Chuuya liếc mắt nhìn Dazai Osamu, sau đó nghiêng đầu đi 'chậc' một tiếng.
Hắn mới không thừa nhận vừa rồi hắn cũng có loại ảo giác này!
"Ngài Dazai... Thật tốt khi được nhìn thấy..." Miyazawa Kenji ngơ ngác nhìn Dazai Osamu, "Như thần linh đột nhiên giáng xuống trước mặt chúng ta vậy."
Nakajima Atsushi: "Không, là giáng xuống trước mặt 【 tôi 】."
Ánh mắt như dao của Akutagawa Ryuunosuke nhất thời bay qua, "Cậu mơ nhiều quá rồi đấy! Tôi cảnh cáo cậu, Người Hổ, ngài Dazai mới không giáng xuống chỗ cậu!"
"Nhưng sự thật là ngài Dazai đang ở ngay đây này." Nakajima Atsushi không sợ Akutagawa Ryuunosuke chút nào, "Hơn nữa, trong lòng tôi, ngài Dazai chính là thần linh của tôi."
Nói rồi, Nakajima Atsushi nhìn về phía Akutagawa Ryuunosuke, "Hơn nữa, không phải cậu Akutagawa đây vừa rồi rất coi thường thần linh à?"
Akutagawa Ryuunosuke: "Tôi nói thần linh, chứ không phải ngài Dazai, cho dù ngài Dazai là thần linh đi nữa, vậy thì tốt hơn mấy chục ngàn lần những thần linh khác, hơn nữa ngài Dazai thậm chí còn cao hơn cả thần linh nhé."
Tanizaki Junichirou trố mắt ngoác mồm, Akutagawa, cậu vừa rồi không phải nói như vậy...
【 "Anh Dazai?!" Nakajima Atsushi trong nháy mắt trở nên kích động.
"Ý chí của cậu đã chiến thắng, và Yokohama được an toàn rồi." Khuôn mặt mang theo ý cười dịu dàng nhàn nhạt nhìn Nakajima Atsushi của Dazai Osamu.
Nakajima Atsushi thả lỏng tinh thần, nhưng rất nhanh phản ứng lại vẫn có nguy hiểm, "Cẩn thận! Anh Dazai! Kẻ địch tấn công từ phía trên..."
"Này có thể không phải nha." Dazai Osamu cười cười cầm máy điều khiển không biết lấy từ đâu ra, sau đó nhấn nhẹ một cái.
Những thứ kỳ lạ được bố trí xung quanh trong nháy mắt mỉm cười phun ra làn khói màu tím dày đặc, bao phủ cả một vùng này.
Nakajima Atsushi trợn mắt ngoác mồm nhìn.
"Khói mù?!" Mark khó có thể tin nhìn dưới đất.
"Không chỉ thế!" Tom lơ lửng bên cạnh Mark lo lắng nhìn hai cái máy, "Cảm biến hồng ngoại và radar đều không sử dụng được... Đây là bão hòa gây nhiễu radar!"
Mark có chút bực bội, nhưng nhiều hơn chính là khó có thể tin, "Thứ này không thể nào thực hiện được không thời gian ngắn... Vậy là trước cả khi tên Người Hổ trốn thoát được là nó đã được bố trí kỹ càng khắp nơi trong thành phố này rồi!"
"Anh ta tin... Tên Người Hổ sẽ nhảy xuống để đưa con búp bê..."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Tom cùng Huck nhìn Mark như phát bệnh mà cười to.
"Tuyệt thật đấy! Chúng ta lại thua hoàn toàn như vầy!" Mark thẳng thắn dứt khoát chịu thua, anh ta thua tâm phục khẩu phục. 】
Miyazawa Kenji: "Hóa ra những thứ kỳ lạ kia là của ngài Dazai sao?"
Kunikida Doppo: "Tôi biết ngay mà! Thẩm mỹ quái lạ đó chỉ có thể là của cậu ta thôi."
Tanizaki Junichirou nhìn nụ cười trên những thứ đó, vừa liếc nhìn vẻ mặt Dazai Osamu, cảm thấy có loại giống hệt vi diệu.
Ozaki Kouyou cười khẽ, "Thú vui của Dazai tệ ghê."
Mori Ougai đăm chiêu, "Dazai đã biết trước 【 Nakajima Atsushi 】 sẽ nhảy từ trên kia xuống sao?
Vì lẽ đó mới bố trí những thứ này trong thành phố?
Nakajima Atsushi thụ sủng nhược kinh, cậu thêm vui sướng nhìn Dazai Osamu, "Ra là ngài Dazai tin 【 mình 】 như thế sao? Tôi chắc chắn sẽ không phụ lòng tin cậy của ngài Dazai."
Tay Akutagawa Ryuunosuke nắm thành quả đấm, ánh mắt phẫn hận rơi trên ngườ Nakajima Atsushi / 【 Nakajima Atsushi 】.
Ozaki Kouyou: "Tính cách anh chàng tên Mark này cởi mở thật sự."
"Hai bé này trông đáng yêu quá!" Tanizaki nhìn chăm chú vào 【 Tom 】 và 【 Huck 】.
【 Dazai Osamu đỡ Nakajima Atsushi đến cầu thang dưới mặt đất và ngồi xuống.
"Anh Dazai, tại sao anh tới đây..."
"Tôi đang tìm xem Atsushi sẽ nhảy xuống ở đâu ý mà." Dazai Osamu cười nói, "Cậu làm tốt lắm, Atsushi. Với điều đó, Yokohama đã an toàn."
Nói rồi, Dazai Osamu lại thở dài, "Sẽ tuyệt hơn nếu như... Có thể kết luận như vậy."
"Vẫn còn...chuyện gì sao ạ?"
"Chỉ cần Q còn trong tay kẻ địch, bọn chúng có thể chế tạo không ngừng loại hủy diệt quy mô lớn này. Mà người cộng tác duy nhất có thể đối đầu với nó, Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt cũng đang rơi vào thế bí rồi, nếu tiếp tục như vậy..." 】
"Người Hổ quả nhiên mong manh yếu đuối, vậy mà cũng cần ngài Dazai hỗ trợ cho." Akutagawa Ryuunosuke đỏ mắt nhìn 【 Nakajima Atsushi 】 được Dazai Osamu nâng đỡ, không chút khách khí nói.
Nakajima Atsushi không tức giận chút nào, cậu biết Akutagawa đang ghen tỵ với cậu, vì lẽ đó cậu chỉ nói: "Thế mà ngài Dazai lại giúp đỡ 【 tôi 】 đó."
"Người Hổ!"
"Ngài Dazai giúp 【 tôi 】 đó."
Yosano Akiko: "Được rồi, hai người các cậu bớt ầm ĩ lại đi, Dazai không phải giúp hai cậu đâu."
Tanizaki Junichirou dùng ánh mắt khâm phục nhìn Yosano Akiko, không hổ danh là chị lớn Yosano nổi tiếng về 'chữa trị', khí chất như vậy.
Ngay cả Akutagawa, cậu cũng không dám khiêu khích.
Kunikida Doppo: "Nhìn vậy thì, trước đây không phải Dazai đang ngẩn người ở trên tầng cao nhất của 【 Trụ sở Thám Tử 】, mà là đang tìm hướng 【 Atsushi 】 hạ xuống sao?"
Nghĩ đến đồng vị thể đang bị xích sắt trói chăt, sắc mặt Kunikida Doppo khẽ biến đen, điều này làm cho hắn nhớ tới lúc trước hắn cũng bị trói như vậy.
Trước mặt mọi người bị tất cả mọi người nhìn thấy... Kunikida Doppo đặc biệt buồn rầu.
Tanizaki Junichirou: "Người cộng tác của 【 Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt 】? Người đối đầu với 【 Q 】 có thể là ai?"
"Ayatsuji Yukito." Sakaguchi Ango nói.
"Là thám tử tóc vàng, cũng có con búp bê phải không ạ?" Miyazawa Kenji nhớ lại.
"Là anh ta đấy. Tôi nhớ anh ta cũng có mặt trong sự kiện 「 The Guild 」, nhưng lúc sau lại không thấy người đâu cả." Tanizaki Junichirou bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Sakaguchi Ango: Lại bị theo dõi rồi. Dù sao Ayatsuji Yukito cũng không bị kiểm soát, vẫn là một trong những dị năng lực giả cấp A siêu nguy hiểm.
Vì lẽ đó nếu không phải thực sự vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng sẽ không thả người này ra. Mà hiện tại, xem ra có Dazai thì sẽ không thả ra anh ta ra.
【 "Anh Dazai..." Nakajima Atsushi cúi đầu, "Trong một cuốn sách mà tôi đã từng đọc qua trước đây có một câu này——"
"「 Trước đây, tôi chưa bao giờ hối hận vì những việc mình đã làm, tôi chỉ hối hận duy nhất với những việc mình đã không làm 」."
"Hơn nữa cũng có một câu—— "
"「 Dù lý trí có thể sai, nhưng cảm xúc thì không bao giờ 」."
"Tôi đã bảy ra một ý tưởng lúc trên không trung. Trong mắt mọi người, suy nghĩ này có thể không có đạo lý, nhưng tôi nghĩ, nó là..." Nakajima Atsushi bình tĩnh nhìn hai tay, trong đầu lóe qua bóng của nó, "Máu thịt và linh hồn của tôi chỉ dẫn một đáp án chính xác duy nhất."
Dazai Osamu nghĩ tới suy nghĩ trước mắt, con ngươi lạnh mấy phần, âm điệu cũng khó mà nhận ra đang lạnh lùng, "Và nó là?"
Nakajima Atsushi không chú ý tới, cậu ta khẽ mím môi, trả lời: "Về những đồng minh. Họ là tổ chức mạnh nhất Yokohama này, là những người muốn bảo vệ thành phố này hơn bất kỳ ai khác. Nếu muốn tìm người cộng tác đối đầu với 「 The Guild 」, họ là thích hợp nhất."
Dazai Osamu cụp mắt nhìn cậu ta.
"Tổ chức đó là..." Nakajima Atsushi nhấc mắt nhìn Dazai Osamu, "Port Mafia." 】
Nakajima Atsushi nhìn đồng vị thể, vẻ mặt lạnh lùng. Đối lập với mình, đồng vị thể của cậu thực sự là quá mức thuận lợi, từ sau khi hai tay dần dần nhiễm máu tươi, cậu liền ép buộc mình nhanh chóng trưởng thành, cho nên mới có cậu của lúc này.
Mà 【 Nakajima Atsushi 】 kia, 【 cậu ta 】 may mắn gặp được một ngài Dazai tốt như vậy sau khi bị đuổi khỏi trại trẻ mồ côi, cũng bởi vì cậu không biết nguyên nhân gì lại được ngài Dazai cố ý dạy bảo.
Mà bây giờ mới từ từ trưởng thành...
Nakajima Atsushi cụp mắt, trong lòng cảm thấy rất không cân đối.
Tanizaki Junichirou: "Ngài Dazai giống như không đồng ý với suy nghĩ của 【 Atsushi 】... Nhưng mà tại sao lại vậy ạ? Chủ ý của 【 Atsushi 】 là gì, tại sao ngài Dazai không đồng ý?"
"Ơ..." Nghe hình dung 【 Nakajima Atsushi 】 nói một đống lớn, Miyazawa Kenji lên tiếng, "Là 【 Port Mafia 】?"
Quả nhiên, lời của 【 Nakajima Atsushi 】 chính là 【 Port Mafia 】.
Tanizaki Junichirou kinh hãi đến biến sắc, "【 Atsushi 】 nghĩ gì vậy?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro