107
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————
Cảnh báo: Chống chỉ định với người có máu hay buồn cười hoặc người cố gắng nhịn cười nhưng không thể vào ban đêm, tui sẽ không chịu trách nhiệm cho tiếng cười của bất cứ ai. ((((=
Tanizaki Junichirou: "Vậy ra chị 【 Yosano 】cũng không biết đó là 【 Nakahara Chuuya】ạ?"
"Nếu biết rồi mới là lạ đấy!" Yosano Akiko nói.
Nakajima Atsushi lắng nghe một lúc, "Sao em vẫn luôn cảm thấy 【 bọn họ 】 đang tự mình nói với mình vậy ý."
【 Yosano Akiko 】 đã xác định danh tính của 【 Nakahara Chuuya 】, mà 【 Nakahara Chuuya 】 thì lại nghĩ đến ngài Dazai dĩ nhiên sẽ tiết lộ thông tin của 【 hắn 】, điều 【 Kenji 】quan tâm thì lại khác, tất cả sự thán phục với phản trọng lực của 【 Nakahara Chuuya 】.
Ba người không trên cùng một tần số.
"Sóng điện não của ba người họ không trên cùng một tần số." Kunikida Doppo nói.
Nakajima Atsushi: "Này mắc mớ gì đến ngài Dazai? Sao lại nói đến ngài Dazai chứ?"
Nakahara Chuuya: Chậc! Thằng khốn cá thu Dazai này!
【 ...
"Cậu dùng nhân viên Trụ sở Thám Tử làm mồi nhử?!" Fukuzawa Yukichi tức giận.
"Đưa chúng ra khỏi đó nhanh vẫn còn kịp, hơn nữa 「 The Guild 」 cũng không biết hành động của mấy người, đơn giản thôi mà."
Fukuzawa Yukichi khẽ nhắm mắt, giấu sự tức giận, quay đầu nhìn về phía Edogawa Ranpo, "Cậu ta có nói láo chút nào không?"
"Tiếc là không." Edogawa Ranpo nói: "Những lúc thế này nói thật là hữu hiệu nhất."
"Dù biết đó là bẫy, Trụ sở Thám Tử cũng không thể án binh bất động." Nakahara Chuuya cười nói, "Boss của tôi nói vậy đấy."
"Lập tức ra lệnh cho các nhân viên sơ tán." Fukuzawa Yukichi nhìn màn hình bị nhiễu, "Và... Gọi cho Kunikida."
...
"Theo kịp bọn họ chỉ có chúng ta thôi ư?"
"Vâng, rõ, chúng tôi sẽ tới ngay."
Trên đường xe chạy có một chiếc xe nhanh chóng chuyển hướng đi tới một hướng khác. 】
Tanizaki Junichirou nắm chặt nắm đấm, "【 Naomi 】..."
Cậu nhớ lại dáng vẻ Naomi suýt thì bị thương khi ấy, suýt chút nữa cậu đã không bảo vệ tốt Naomi...
"Anh." Hai tay Tanizaki Naomi nắm chặt nắm tay chặt nắm đấm của Tanizaki Junichirou, khẽ khàng gỡ duỗi chúng nó, cùng cậu mười ngón tay nắm lấy nhau, "Không có đâu, lúc đó anh bảo vệ em rất tốt luôn đó."
"Naomi..." Trong con ngươi tự chán ghét chính mình của Tanizaki Junichirou dần dần biến mất.
Yosano Akiko hừ lạnh với Mori Ougai một tiếng.
【 Kunikida Doppo cùng Tanizaki Junichirou đã kịp chạy tới cứu Tanizaki Naomi cùng Haruno Kirako.
Không biết ai là người đã liên lạc với cảnh sát mà John và Lovecraft cũng bị bắt.
Trong nhà ga.
"Ở nơi hẻo lánh như này lại gặp mày nữa rồi... Có vẻ mày rất muốn phân cao thấp với tao nhỉ." Con ngươi của Dazai Osamu khẽ cụp xuống, vẻ mặt nguy hiểm.
Trước mặt Dazai Osamu chính là con chó đang lè lưỡi thở hổn hển.
"Gâu! Gấu!"
"Từ từ nào!" Dazai Osamu khẽ lùi về sau nửa bước, "Khí thế thì ô kê đấy, nhưng vô dụng thôi. Bởi vì tao có tuyệt cmn chiêu đặc biệt đây!"
Nói rồi, Dazai Osamu lấy một gói thức ăn cho chó không biết từ đâu ra, "Mày nhìn đây."
Ánh mắt của con chó nhất thời sáng ngời.
Nakajima Atsushi cách đó không xa không nói gì nhìn Dazai Osamu nói chuyện với con chó, cực kỳ muốn nói rằng tôi không quen anh ấy. 】
Nhìn thấy 【 Tanizaki Naomi 】 bị bắt, tâm tình của Tanizaki Junichirou nhất thời không ổn, nhưng may thay Tanizaki Naomi động viên cậu.
"A! 【 Anh 】 đẹp trai quá đi! Không hổ là 【 anh trai 】 【 mình 】!" Hai gò má của Tanizaki Naomi đỏ ửng, cô ôm chặt lấy cánh tay của Tanizaki Junichirou, xoa xoa không ngừng, "Tất nhiên! Anh trai của tui cũng tuyệt vời!
"Na-Naomi..." Tanizaki Junichirou bối rối gãi đầu một cái.
Sau đó cậu khẽ nhếch khóe miệng, "Đột nhiên tôi phát hiện, người của 「 The Guild 」 toàn là cao thủ giẫm mìn."
Tất cả 【 bọn họ 】 đều đang nhảy lung tung trong bãi mìn rồi.
...
"Là ngài Dazai!" Hồi lâu không gặp Dazai Osamu, Nakajima Atsushi cùng Akutagawa Ryuunosuke trong nháy mắt chạy đến cạnh Dazai Osamu.
"Chó ạ?" Miyazawa Kenji không nhìn rõ.
"Hả nói chuyện với chó, Dazai bị khờ à?" Nakahara Chuuya đi tới, "Lại còn phân cao thấp mới chịu."
Hắn nhìn Dazai Osamu lùi về sau nửa bước, nhất thời cười nhạo, "Ha ha ha ha ha, gì thế? Sợ chó sao?! Dazai khốn nạn, cậu chết chắc rồi!"
Có điểm yếu này...
"Tuyệt chiêu đặc biệt? Dazai mang theo thức ăn cho chó sao?" Kunikida Doppo khó tả mà nói.
"Chó này nhìn có chút đáng yêu đấy, tất nhiên, Dazai cũng vậy." Yosano Akiko cười nói.
Oda Sakunosuke hơi chuyển động con mắt, Dazai sợ chó? Sau đó tâm tư của hắn tiếp tục chuyển hướng, mang theo thức ăn cho chó... Dazai muốn ăn sao?
【 "Muốn ăn hả? Hẳn là rất muốn ăn rồi ha." Dazai Osamu hơi cúi người, anh ta mở gói thức ăn, giọng điệu đầy dụ dỗ. Anh ta đổ ra một viên vào lòng bàn tay, sau đó thu về.
Trên đầu con chó hiện lên dấu chấm hỏi, sau đó liền thấy Dazai Osamu giống như có ma thuật đột nhiên xòe hai tay ra, không hề có thứ gì.
Con chó trợn mắt ngoác mồm.
Dazai Osamu ngồi thẳng lên, cười đắc ý, "Đẳng cấp của chúng ta khác nhau, tao thắng rồi nhé."
Nakajima Atsushi không có gì để nói.
Dazai Osamu lại mở năm ngón tay ra, sau khi thấy con chó chú ý tới liền nắm lại tay, sau đó anh ta lại đột nhiên mở ra, chỉ thấy ngón tay cái và ngón giữa của anh ta trong lúc đó mang theo một viên thức ăn cho chó.
Khắp khuôn mặt của con chó là sự khó tin tính người.
Dazai Osamu xoay người, "Đây là hình phạt dành cho mày, nếu mày biết cách sủa, thì lần sau trên đường đừng có sủa tao." Nói rồi anh ta ăn sạch thức ăn cho chó.
Cuối cùng chỉ còn con chó không biết sủa gì nhìn bóng lưng anh ta.
Chó: Con người không phải là tui, nhưng chó thì thật sự là anh rồi. 】
Akutagawa Ryuunosuke im lặng nhìn chằm chằm gói thức ăn cho chó trong tay Dazai Osamu, rất muốn thức ăn cho chó giống ngài Dazai...
Vì ngài Dazai, cậu cũng có thể.
Kunikida Doppo: Kẻ ngu ngốc nói chuyện với chó là ai đây?
"(⊙o⊙) Quào! Siêu quá!" Miyazawa Kenji vô cùng khen ngợi.
Nakahara Chuuya cười nhạo, "Phí lời! Đẳng cấp đương nhiên khác nhau rồi! Hơn nữa, so với chó thì có gì tốt để đắc ý hả."
"Khoan đã!" Tanizaki Junichirou đột nhiên lên tiếng, "Vừa rồi ngài Dazai... Có phải anh ấy vừa ăn thức ăn cho chó không?!"
Nakajima Atsushi: "..."
Kunikida Doppo: "..."
Mọi người: "..."
"Ha ha ha ha ha ha!" Nakahara Chuuya đột nhiên tràn trề vui sướng cười to, "Còn ăn thức ăn cho chó! Cậu không cứu được rồi cá thu."
Sakaguchi Ango: "Tranh với chó, tàn ác quá rồi. Hơn nữa cũng trẻ con quá mức đi."
Oda Sakunosuke: "Không đâu, so với dũng cảm thì Dazai chỉ đang đấu trí với chó thôi. Này rất tuyệt."
Sakaguchi Ango: "..."
【 Dazai Osamu dợm bước đi thẳng về phía Nakajima Atsushi.
"Anh Dazai, anh... Sợ chó ạ?" Nakajima Atsushi chần chừ nói.
"So với con người, thì chó là kẻ địch khó xơi hơn đấy." Hỏi một đằng Dazai Osamu trả lời một nẻo. Sau đó anh ta ngồi trên ghế dài, "Vậy tình hình sơ tán sao rồi?"
Nakajima Atsushi nhìn tin tức trên điện thoại di động, "Theo đúng như kế hoạch của anh Kunikida, thì các chị ấy cũng đang ở trên chuyến tàu tiếp theo rồi ạ."
"Lại nhằm vào nhân viên trụ sở... Lần này xung đột của ba tổ chức Trụ sở Thám Tử thật sự không sao chứ ạ?"
"Ừm... Theo anh thì, yếu thế nhất là Trụ sở Thám Tử, chiếm thế thượng phong là Port Mafia." Dazai Osamu ăn thức ăn cho chó ở trong tay, nói.
"Sao lại thế ạ..." Nakajima Atsushi kinh ngạc nhìn về phía Dazai Osamu, "Anh Dazai, lẽ nào không có kế hoạch để đảo ngược tình thế hay sao?"
"Có đấy, chừng này này." Dazai Osamu vẫn đang ăn, sau đó dựng thẳng ba cái ngón tay lên.
"Ba ạ?"
"Không, là ba trăm."
"Ba trăm ạ?!" Nakajima Atsushi kinh ngạc đến ngây người.
... 】
Sakaguchi Ango cúi đầu trầm tư, "Từ chối trả lời trực tiếp, hay thật sự sợ chó?"
Oda Sakunosuke: "Hoặc là chán ghét chó, cũng khó nói."
Tanizaki Junichirou: "Tôi luôn cảm thấy lời ngài Dazai nói có gì đó..."
Nếu so sánh 【 Akutagawa 】 với chó, này thực sự rất khó...
Fyodor: "Xem là hiểu thôi."
Hay là trong đó có hoạt động bí mật của 【 hắn 】, nghĩ như vậy, Dazai nhìn ra rồi sao?
"「 The Guild 」 thì sao?" Nakajima Atsushi thắc mắc.
Tanizaki Junichirou: "Sao ngài Dazai vẫn ăn thức ăn cho chó vậy, anh ấy sẽ không ăn hết đâu ha?"
Nakahara Chuuya cười trên sự đau khổ của người khác: "Ha! Chờ đi, lát nữa đảm bảo có chuyện cho coi."
"Ba ngón tay... nghĩa là có ba kế hoạch sao?" Miyazawa Kenji nhìn ba ngón tay của mình, nói.
Ý cười của Mori Ougai sâu xa, và hơn thế nữa.
"Ba trăm kế!!!" Tanizaki Junichirou trợn mắt ngoác mồm, "Chuyện này..."
Khóe môi của Mori Ougai khẽ cong, kế hoạch đảo ngược tình thế có ba trăm kế, nhưng giải pháp tối ưu chỉ có một.
Dazai học rất khá.
【 "Con tàu chở Naomi và mọi người tới chậm quá." Nakajima Atsushi nhìn ra đường ray chẳng thấy đoàn tàu nào, nói.
"Ông Mori ở Port Mafia là hóa thân của logic." Dazai Osamu bắt chéo hai chân, hai tay đặt ở sau đầu, thờ ơ mà nói, "Ông ta điều khiển tình hình trận chiến với một sự suy xét tính toán lạnh lùng."
Nakajima Atsushi nhìn anh ta.
"Đó là lý do tại sao chúng ta nên để mắt tới những người đã trốn thoát khỏi 「 The Guild 」, những người hiện giờ đang mất cảnh giác."
Trên chuyến tàu đang chạy nhanh, Tanizaki Naomi các cố đang đi trên toa tàu. Một cậu bé đang ôm một con búp bê vải quái dị lặng lẽ đi qua các cô.
"Xin lỗi."
"Xin lỗi?" Yumeno Kyuusaku xoay người, cậu ta nghiêng đầu nhìn các cô, lúc lâu sau, cậu ta nở nụ cười quỷ dị, "Em mới phải xin lỗi, các chị không sao chứ?" 】
"Mà." Mặt Mori Ougai không biến sắc mà cười cười, coi như là lời khen, "Cảm ơn đã khen."
Yumeno Kyuusaku ôm con búp bê lẳng lặng mà nhìn, trong ánh mắt của cậu có một ánh sao yếu ớt, muốn gặp ngài Dazai không?
Đôi mắt của cậu hơi cong, rất mong chờ đây.
Nếu là ngài Dazai, thì hẳn là không dễ bị hủy hoại vậy đâu...
【 Dazai Osamu và Nakajima Atsushi ngồi trên ghế dài.
"À Atsushi." Dazai Osamu đột nhiên đứng lên.
"Dạ?" Nakajima Atsushi thắc mắc ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Anh có một việc không thể tránh được." Vẻ mặt của Dazai Osamu nghiêm túc, mắt nhìn phía trước.
"Việc gì thế ạ?!" Nakajima Atsushi nhất thời như gặp kẻ địch đáng gờm, cậu ta nhìn Dazai Osamu nói. 】
Nakajima Atsushi nhất thời lo lắng nhìn Dazai Osamu, "Sao vậy ạ?"
Tanizaki Junichirou: "Có phải bên 【 Naomi 】 đã xảy ra chuyện gì không?!"
Miyazawa Kenji: "Hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó lớn rồi."
Ánh mắt Nakahara Chuuya nghi ngờ nhìn Dazai Osamu, chuyện gì mà không thể tránh?
【 "Là... do anh ăn nhiều quá sao?" Dazai Osamu ôm bụng, anh ta cầm gói thức ăn cho chó trống trơn đưa cho Nakajima Atsushi, "Đột nhiên đau bụng quá..."
Nakajima Atsushi sửng sốt nhận lấy: "Ồ?"
"Anh đi vệ sinh đây." Vẻ mặt Dazai Osamu hoang mang, vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng vừa nãy nhất thời biến mất không thấy hình bóng.
"Ư Atsushi, bụng anh chịu hết nổi rồi, Trụ sở Thám Tử anh giao cho cậu nhé."
"Sắp ra rồi, ra rồi, ra rồi."
Cộc cộc, cộc cộc...
Nakajima Atsushi: "..."
Cuối cùng chỉ còn lại Nakajima Atsushi cầm chiếc gói rỗng không nói gì nhìn theo bóng lưng Dazai Osamu. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro