101
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————
【 "Tôi nuốt không trôi cục tức này!" Kunikida Doppo không cam lòng kêu to trong nhà hàng Izakaya.
"Thôi nào, anh Kunikida..." Tanizaki Junichirou nói một cách yếu ớt.
Kunikida Doppo cùng Tanizaki Junichirou tới quán rượu này sau cuộc họp để cùng kiểm điểm và cảm ơn. Nói một cách đơn giản, là bữa tiệc ăn mừng với tuyệt vọng của chính mình.
"Chà, vui thật đấy." Chẳng biết vì sao Dazai Osamu cũng theo, vui vẻ nhấp nháp rượu Nhật.
Tanizaki Junichirou tuổi vị thành niên, mỉm cười nhấp từng ngụm nước có ga thay vì rượu.
"Cơ mà em không ngờ toàn bộ sẽ bị nhìn thấu..."
"Ha ha, trình độ bày mưu cách biệt quá ấy mà." Dazai Osamu cười rồi ngửa đầu uống rượu. 】
Trong nháy mắt địa điểm liền thay đổi.
Nơi này là nhà hàng Izakaya mở về đêm, khá gần【 Trụ sở Thám Tử Vũ Trang 】.
Ánh sáng màu cam tỏa ra từ chiếc đèn lồng treo, và tiếng huyên náo tạo ra tiếng như từng đợt sóng thì phát ra từ những vị khách mặt đỉ gay. Trên bàn thờ gắn cao gần trần nhà có đặt búp bê Daruma nhỏ.
Nakajima Atsushi: "Thảm quá ạ, ngài 【 Kunikida 】."
Miyazawa Kenji: "Đúng vậy, ngài 【 Kunikida 】 thảm thật."
Tanizaki Junichirou nhịn cười.
Kunikida Doppo ném một ánh mắt như dao nhọn cho ba người bọn họ.
Có gì vui?! Vẻ mặt Nakahara Chuuya bất biến, cũng thầm lườm Dazai Osamu một cái sắc lẹm.
"Tuy rằng Dazai và 【 Kunikida 】 có vẻ bằng tuổi, nhưng trình độ bày mưu giữa bọn họ thì quả thật cách biệt nhau. Từ lúc bắt đầu đã thua rồi." Yosano Akiko nói.
Ozaki Kouyou: "Ngay cả hiện giờ, mặc dù Dazai mới mười bốn tuổi vẫn còn non nớt, nhưng đã bắt đầu hình thành hình dáng mới rồi."
Hơn nữa mấy năm này vẫn là do 【 thủ lĩnh Mori 】 nuôi dạy, vì lẽ đó có lúc trên người Dazai thấp thoáng hình bóng của 【 thủ lĩnh Mori 】. Dù vậy thì Ozaki Kouyou cũng phải thừa nhận, 【 thủ lĩnh Mori 】 đúng là không biết nuôi con.
Đương nhiên, thủ lĩnh Mori cũng không ngoại lệ.
Vì lẽ đó, người giám hộ tốt chính là chìa khóa nuôi dạy con cái.
【 "Nhưng lần này là tại Kunikida sai lầm. Lại lôi kéo đàn em làm tòng phạm, hơn nữa còn chọn trúng Tanizaki nên kế hoạch quá tầm thường, quá an toàn. Muốn lừa tôi thì cậu nên thực hiện một mình mới được." Dazai Osamu nói.
Kunikida Doppo tức giận trừng mắt Dazai Osamu, nói tiếp: "Lần này —— tôi cũng bị đánh bại hoàn toàn rồi."
Nhưng ngài Dazai, rốt cuộc anh đã làm thế nào vậy? Giả như ngài Dazai rút được số lớn thì thôi, tôi có thể hiểu được. Nhưng trong lần rút thăm cuối, chẳng phải em không thể rút phải số 「 1 」không phải sao?"
Tanizaki Junichirou đã tự tay rút thăm. Lúc đó vì muốn cho Tanizaki Junichirou rút phải số 「 1 」 vào thời điểm đó, cần phải biến tất cả số thăm còn lại thành số 「 1 」.
Nhưng kể cả có lôi kéo được Tanizaki Naomi làm đồng minh, trước khi Tanizaki Junichirou rút thì sau khi Miyazawa Kenji rút được số 「 33 」, hẳn là không có cơ hội có thể đổi toàn bộ thăm.
"Đó là bí mật nhà nghề." Dazai Osamu bỡn cợt đặt ngón trỏ lên môi, "Tôi khuyên cậu nên làm sáng tỏ bí mật đó trước khi định lừa tôi tiếp."
—— Trình độ bày mưu quá cách biệt.
Dazai Osamu nói một chỗ cũng không sai. 】
Tanizaki Junichirou bỗng nhiên tỉnh ngộ, chuyện vừa nãy còn chưa nghĩ thông liền nghĩ ra, "Đúng rồi, ngài Dazai làm thế nào vậy ạ?"
Nakajima Atsushi cũng nhìn Dazai Osamu, muốn biết ngài Dazai đã làm thế nào.
Nakahara Chuuya: "Cậu ta mà nói cho các cậu biết mới là lạ."
Quả nhiên, Dazai Osamu cũng không nói cho 【 bọn họ 】 biết, chỉ nói đó là bí mật nhà nghề gì gì đó.
【 Kunikida Doppo áy náy mà cúi thấp đầu, "Xin lỗi, Tanizaki."
"Không sao ạ, không sao ạ." Tanizaki Junichirou cúi đầu nở nụ cười, "Đây cũng là một trải nghiệm hữu ích."
Đúng lúc đồ ăn được đưa tới bàn của họ.
"Ầy dà, bận rộn cả ngày hôm nay." Kunikida Doppo nói, "Tanizaki, cậu thích gì cứ ăn hết mình. Mặc dù không sánh được phiền phức đac mang lại cho cậu, nhưng hôm nay tôi đãi."
"Quào——!" Dazai Osamu hài lòng 'quào' một tiếng.
"Cậu thì tự trả đi!" 】
Kunikida Doppo nhìn Dazai Osamu, rất khó chịu: "Chỉ biết ăn chùa!"
"Đối với Dazai mà nói, theo 【 Kunikida 】 sẽ không cần trả tiền." Yosano Akiko cười nói.
"Ai muốn trả tiền giúp cậu ta chứ!"
Akutagawa Ryuunosuke im lặng, cậu nhìn Dazai Osamu, trong mắt có chứa chờ mong, tiền của cậu, có thể cho ngài Dazai tiêu.
Nakajima Atsushi bần cùng không nói gì nhìn Dazai Osamu.
Tuy rằng cậu không có nhiều tiền, nhưng cậu có thể cố gắng kiếm tiền và dư giả tiền bạc cho ngài Dazai.
【 Sau khi Kunikida Doppo gọi cô phục vụ mang thêm rượu, tiếp đó quay lại phía bàn một lần nữa.
"Phải rồi, chủ đề lý do Trụ sở Thám Tử ra đời vẫn cứ như vậy mà sống chết mặc bay ư." Tanizaki Junichirou vừa nói vừa dùng chiếc đũa gắp khoai chiên trên bàn.
"Ừ, phải." Kunikida Doppo vừa uống rượu, vừa thở dài, "Chủ tịch hiếm khi đề cập đến quá khứ và việc tư của ngài ấy, cũng hiếm khi huấn thị cho chúng tôi. Lịch sử về việc thành lập Trụ sở Thám Tử, chỉ cần đến lúc nên nói, ngài ấy tự nhiên sẽ nói."
Kunikida Doppo nhìn khoảng không, lầm bầm nói: "Nhân vật khiến Chủ tịch quyết định lập Trụ sở Thám Tử —— nếu được, tôi thật sự muốn gặp một lần."
Dazai Osamu mỉm cười mờ ám.
Tanizaki Junichirou nghĩ thầm, nếu nhân vật kia có quan hệ sâu sắc đến thế với Trụ sở Thám Tử, cho dù đã gặp cũng không ngạc nhiên. Có thể người đó —— gần gũi đến bất ngờ cũng nên? 】
Cốt lõi của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang Edogawa Ranpo híp đôi mắt xanh lục trong trẻo nhìn Dazai Osamu.
A, chỉ nói là cậu biết rồi, đúng không.
Nghĩ rồi, niềm vui sướng đựng trong mắt Edogawa Ranpo.
Tanizaki Junichirou: "Vậy nhân vật để Chủ tịch quyết định thành lập Trụ sở Thám Tử là ai vậy ạ?"
"Nụ cười này của ngài Dazai nghĩa là anh ấy đã biết rồi sao?" Nhìn nụ cười mờ ám của Dazai Osamu, Miyazawa Kenji hỏi.
【 "Tôi nghĩ ai cũng muốn biết. Lần tới cậu hãy hỏi Chủ tịch đi, Kunikida."
"Sao lại là tôi? Cậu tự đi đi."
"Được rồi, vậy thì chúng ta rút thăm quyết định xem ai đi..."
"Tôi sẽ không bao giờ rút thăm nữa." Kunikida Doppo trừng mắt Dazai Osamu.
"Ồ, không thì mời cả Chủ tịch luôn đi, bốn người đồng thời rút thăm, người thua phải kể chuyện xấu hổ trong quá khứ, ô kê chưa?"
"Còn hỏi tôi à!" Kunikida Doppo kêu to, "Cho dù là nghĩ thế nào đi nữa, cũng chỉ muốn thấy kết cục của quá khứ đáng xấu hổ của tôi không phải sao!"
Kunikida Doppo uống cạn ly rượu, chán nản cúi đầu. 】
"Ha ha ha ha... Rút thăm với ngài Dazai, ngài 【 Kunikida 】 bị ám ảnh rồi." Tanizaki Junichirou cười trên nỗi đau của người khác.
Nếu ngài Dazai và ngài 【 Kunikida 】 rút thăm để định thắng thua, thì mỗi lần rút chắc chắn ngài 【 Kunikida 】 thua.
Trên trán Kunikida Doppo liên tục nổi gân xanh, hắn nhắm mắt xoa xoa thái dương, sau đó mở mắt.
Kẻ xui xẻo không phải là hắn, nên hắn không quan tâm.
Đúng, hắn không quan tâm.
Hắn lập tức nhếch khóe miệng, hiện tại hắn cũng đã quen tác phong của Dazai, sau này hắn có thể nhịn xuống không đánh Dazai đúng chứ?
【 Cô phục vụ bưng đến một đĩa đồ ăn mới.
Tanizaki Junichirou nhẹ nhàng hướng về cô ta cảm ơn.
"Lần này cũng —— nếu xét kết quả thì tôi sẽ hoàn toàn tiếp tay cho âm mưu trốn tránh trách nhiệm của Dazai. Thật nhục nhã! Tôi còn tưởng rằng tuyệt đối có thể làm cậu ta nhận thua." Kunikida Doppo nói, "Bằng mọi giá, tôi muốn thắng!"
"Hì hì, cậu cứ nhờ tôi thôi, nếu muốn tôi nói mấy lần 'tôi nhânn thua' đều được cả. Tôi nhận thua! Tôi nhận thua! —— Ô kìa, cái đĩa đậy nắp này đựng món gì thế? Lạ ghê á." Dazai Osamu vừa mói vừa vươn tay tới cái đĩa trên bàn.
"Nhưng —— nhắc mới nhớ, vì anh Dazai đã rút phải con số 「 3 」 chỉ lớn hơn mỗi số của em, nên cuối cùng vẫn phải phụ trách dẫn tân binh đến vào hôm kiểm tra." Tanizaki Junichirou nghiêng đầu, "Sao anh không tránh việc này ạ?"
"Tôi nhận thua! Tôi nhân thua! Tôi nhận thhua! Đó là vì tôi có cảm giác Kunikida không phải vì muốn rửa mối hận thường ngày, mà là muốn mượn bài kiểm tra đầu vào này để tôi học được gì đó —— ý đồ như vậy, cậu ta mới tham dự cuộc họp lần này đấy. Tôi nghĩ ít nhiều cũng nên đáp lại tấm lòng cậu ta."
"Hừ, sự thật là tôi ghét cay ghét đắng cậu thôi!" Kunikida Doppo nói một cách thô lỗ, quay sang hướng khác như để giấu đi nét mặt. 】
"【 Kunikida 】 đang khó chịu đấy hử?" Tầm mắt trêu chọc của Yosano Akiko rơi trên người Kunikida Doppo.
Kunikida Doppo nhất thời ho một tiếng.
Fyodor nhìn Dazai Osamu cầm cái mâm kia, lông mày khẽ nhướn, ánh mắt của hắn nhìn chăm chú cái mâm vài giây, vài giây sau khóe môi của hắn khẽ cong.
Nói theo một ý nghĩa nào đó cũng coi như là được chào đón.
Tuy rằng cũng thật sự rất được chào đón.
Edogawa Ranpo chỉ nhìn cái mâm có vẻ rất bình thường, sau đó liền tẻ nhạt dời tầm mắt đi.
Hắn nhìn Dazai Osamu, ánh mắt dao động hoảng hốt, không có tiêu cự.
Thời điểm này cũng nhanh xong đi...
Nhìn Dazai Osamu, Nakahara Chuuya nhếch môi, trong lòng có loại buồn bực khó chịu không tên.
【 Dazai Osamu kéo chiếc đĩa có đậy nắp lại gần rồi cầm trên tay, vừa nhìn sâu vào bên trong quán và bảo: "Ờ mà, hình như tôi gặp cô phục vụ ban nãy ở đâu rồi ý..."
Dazai Osamu mở nắp đĩa.
Cùng lúc đó, có tiếng 'tích tắc' vang lên.
"... Hửm...?"
Dưới cái nắp không phải đồ ăn.
Chỉ có một thiết bị có kết cấu lằng nhằng và một khối nhiên liệu thể rắn như đất sét. Kíp nổ được gắn sẵn, dây điện vẫn còn được nối với cái nắp mà Dazai Osamu đang cầm.
Mảnh giấy vốn dán ở từ mặt dưới nắp nhẹ nhàng bay xuống, chỉ thấy viết:
"Anh chỉ cần nhìn mình em thôi."
Quanh mép nắp có gắn dây dẫn cảm nhận rung động. 】
"Aaaa!!! Là bom!!!" Tanizaki Junichirou nhất thời sợ đến mức lùi hẳn về sau.
Tanizaki Naomi trốn sau lưng Tanizaki Junichirou ló đầu ra, mắt của cô chớp chớp, quan sát tình hình.
Nakajima Atsushi cùng Akutagawa Ryuunosuke không lùi mà tiến tới, bọn họ hai bên trái phải đứng cạnh Dazai Osamu.
Nakajima Atsushi nhìn chằm chằm vào thứ nguy hiểm — cái mâm, như con chim sợ cành cong, cậu không tự chủ được nín hơi, chỉ sợ không cẩn thận liền xúc động mà chạm vào nút nào đó khiến ngài Dazai rơi vào nguy hiểm.
"... Này, này lại là quả bom của người phụ nữ trước đó đã gửi cho ngài Dazai sao?" Tanizaki Junichirou kinh hồn bạt vía bước về trước mấy bước.
Miyazawa Kenji: "Cố chấp thật đó."
Nakahara Chuuya: "Tự làm tự chịu."
【 "... ... A —— đây là... Nó chăng...? Món đồ sẽ 'bùm' nếu tôi tiếp tục di chuyển cái nắp...?" Dazai Osamu mang theo nụ cười đông cứng trên mặt, đưa tầm mắt chuyển hướng về đồng nghiệp.
Có điều——
"Ơ kìa...? Tanizaki? Kunikida?"
Chẳng biết lúc nào, hai người đã không thấy tăm hơi. Bọn họ nhận ra được tình hình, giống như thỏ chạy biến mất không còn tăm tích.
Bị để lại, chỉ còn lại Dazai Osamu hoàn toàn không thể động đậy, đĩa bom, cùng tiếng ồn ào xung quanh khi mọi người bắt đầu nhận ra được tình hình.
"... A..........." Dazai Osamu suy nghĩ, ngẩng đầu, rồi cúi đầu, nghĩ về vị trí của mình, nghĩ xem nên nói gì tiếp, tiếp theo vộ lực nói thầm:
"Tôi nhận thua..."
Đó chính là đêm trước ngày nhân viên mới, Nakajima Atsushi —— vào trụ sở.
Đêm tại Trụ sở Thám Tử càng lúc càng về khuya. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro