094
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
----
A a, thật là, cũng là gọi 【 tôi 】... Tanizaki Junichirou cũng đau khổ hộ 【 Tanizaki Junichirou 】.
Có điều có thể để Dazai nói những lời này, ngược lại cũng đáng giá.
Tanizaki Junichirou nghĩ vậy.
Nakahara Chuuya nhìn Dazai Osamu, để phá vỡ sự im lặng lúng túng này, Dazai thật sự không từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả làm người ta cảm thấy xấu hổ cũng có thể nói ra
Đừng nói hắn, đồng vị thể của hắn cũng chưa từng bị đối xử kiểu này
Hơn nữa lời của con cá thu, hắn không mới lạ gì: đều nhiễm phải mùi cá thu.
Tầm mắt thăm thẳm của Akutagawa Ryuunosuke nhìn chằm chằm Tanizaki Junichirou.
Đáng ghét!
Lại có thể được ngài Dazai khen như vậy!
Tanizaki Junichirou cũng nhận ra được, trong lòng cậu cười khổ, theo dõi cậu làm gì, người ngài Dazai nói không phải là cậu, là 【 Tanizaki Junichirou 】 khác.
【 "Cậu biết rõ mà còn hỏi vậy hả, Dazai." Kunikida Doppo nói, "Với người mới bình thường thì không vấn đề gì. Nhưng người mới lần này là thú dữ bị xem như tai họa, quân cảnh đang lùng bắt, cũng chính là kẻ bị truy nã."
"Đối với Trụ sở Thám Tử mà nói, che giấu thân phận ở mức độ nào đó cũng không phải là việc khó. Dù vậy, vẫn không nên đẩy cậu ta ra hiện trường thực tế trước khi cậu ta gia nhập trụ sở, và không thể chịu trách nhiệm về việc không may. Không phải Chủ tịch đã dặn cậu như vậy rồi à?"
"Không hổ là học trò số một của Chủ tịch." Dazai Osamu đưa tay lên vỗ vỗ má, "Chủ tịch cũng dặn tôi gần như y hệt vậy. Ừm -- mặc dù đó là ý kiến cũng hợp lý nhưng chúng ta phải nghĩ nội dung bài kiểm tra ít gây chú ý với người khác hơn. Tanizaki, tiếc thật đấy."
"Thế ạ?" Tanizaki Junichirou tiếc nuối nói, "Vậy -- chúng ta không ra ngoài, để cậu ta xử lý mấy vấn để xảy ra trong Trụ sở Thám Tử được không?"
"Cậu nói vấn đề gì?"
"Ừm... Ví dụ như dọn máy cắt giấy bị kẹt, vệ sinh đường ống nước..."
"Có phải bài thi tuyển lao công đâu." Kunikida Doppo nhíu mày, "Nói đi nói lại, trong trụ sở cũng không dễ gì xảy ra sự kiện lớn đủ để 'kiểm tra bản chất linh hồn'.
"Thôi, cứ ghi lại đã." Dazai Osamu viết dòng chữ 'Giải quyết việc vặt trong trụ sở' lên bảng, cuối cùng thêm '?' vào sau. 】
Nakajima Atsushi chấm đen.
Tanizaki Junichirou: "Ý tưởng này cũng được."
"Nhưng 【 bọn họ 】 không phải muốn kiểm tra tuyển nhân viên vệ sinh." Miyazawa Kenji nói.
【 "Dường như toàn ý kiến phản đối nên chẳng thấy tiến triển gì cả." Yosano Akiko chống cằm nói, sau đó chỉ vào Dazai Osamu, "Dazai, cậu là người nêu ra chuyện này, nên phải đưa ra ý kiến chứ. Cậu cũng sớm có suy nghĩ riêng đúng không?"
Dazai Osamu im lặng mấy giây.
"Ha ha..." Rốt cục đợi được câu nói này, anh ta nở nụ cười. Tiếp theo Dazai Osamu chậm rãi lôi từ túi giấy ra một xấp giấy và đặt chúng ở vị trí mà mọi người đều thấy. Trên giấy chi chít chữ viết tay không biết nên gọi là nét chữ đẹp hay xấu.
"Dĩ nhiên là tôi đã suy nghĩ! Mọi người hãy nhìn vào đây, đây là các phương án kiểm tra mười phân vẹn mười, tùy cơ ứng biến của tôi!"
Tất cả mọi người đều 'Ừ!' một tiếng, khâm phục mà nhìn Dazai Osamu. Chỉ có Kunikida Doppo chẳng biết vì sao, đã có linh cảm về hướng phát triển của tương lai (khi Atsushi nhận bài kiểm tra) lại lộ ra vẻ mặt khó chịu. 】
Kunikida Doppo nổi gân xanh, "Tôi biết ngay mà!"
Dazai cậu ta rõ là đã sớm có kế hoạch!
Miyazawa Kenji: "Ha ha ha! Em biết ngay ngài Dazai đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi!"
Yosano Akiko cúi lưng cẩn thận nhìn chữ viết, "Ừm... Mấy chữ này, khá giống với chữ thảo¹ của Trung Hoa..."
¹ 「 草书: Thảo thư hay chữ thảo 」 là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa. So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả.
Không thể nhận rõ được hình chữ.
Kunikida Doppo nhăn mặt lại: "Không cần nói giảm nói tránh vậy đâu, thẳng ra là chả nhìn ra chữ gì."
Nakahara Chuuya im lặng, có cùng cảm giác thông cảm cho nhau.
Đảm nhiệm cộng sự của Dazai, trước hết bạn phải có đủ nhẫn nại và khoan dung, bằng không sớm muộn cũng bị tức chết.
Tanizaki Junichirou: "Không biết ngài Dazai sẽ đưa ra ý kiến gì nhỉ."
Kunikida Doppo: "Tanizaki, cậu có chắc đấy là chủ ý hay chứ không phải 'hay' chứ?
Tanizaki Junichirou nghẹn một hồi, "Ây..."
Cũng vậy thôi.
【 "Phương án đầu tiên là bài kiểm tra chú trọng thể lực và sức bền. Đi tàu điện 30 phút là tới sở thú thành phố Yokohama. Chúng ta sẽ lẻn vào đó sau khi chỗ đó đóng cửa, rồi ném ứng viên vào chuồng gấu Himalaya. Sáng hôm sau chúng ta tới đón, nếu cậu ta đánh gục con gấu hoặc trốn thoát được thì chúng ta tuyển."
"Này!" Giọng của Kunikida Doppo trầm thấp, đồng thời trừng mắt Dazai Osamu.
"Ứng viên làm thân được với con gấu thì tuyển làm nhân viên dự bị."
"Này!"
"Tuy nhiên con gấu Himalaya sẽ bị tai bay vạ gió, thật không phải khi để nó chịu thiệt thòi, vậy nên tôi đã nghĩ tới phương án thứ hai -- chú trọng khả năng tư duy và giải quyết vấn đề. Có ông lão rất ki bo như thần giữ của chuyển thế ở khu phố số 6, có người nói chỉ vì trả lại thiếu 5 yên mà bị thuyết giáo tận hai tiếng đồng hồ. Ứng viên cần tìm lý do để vay cho được 1000 yên của ông lão."
"Này!"
"Sau đó giả ngu kéo dài một tháng không trả lại thì đỗ."
"Quá khó rồi!" 】
Vẻ mặt Nakajima Atsushi sợ hãi: "...!"
Ngài Dazai, ở trong mắt anh hình tượng của 【 tôi 】 rốt cuộc là gì? Lại còn có thể đánh gục một con gấu đen?! Tuy rằng 【 tôi 】 có thể hóa hổ, nhưng cũng không có nghĩa 【 tôi 】 là hổ!
Hơn nữa 【 tôi 】 không nói được tiếng gấu, làm thân như nào được chứ!!
Akutagawa Ryuunosuke xem thường liếc mắt nhìn Nakajima Atsushi, này cũng không được, cũng không biết là lý do tại sao lại được ngài Dazai coi trọng.
Chỉ là một con gấu đen, cậu cũng chẳng lo sợ gì.
Chỉ cần là ngài Dazai dặn, dù như thế nào cậu cũng không từ thủ đoạn nào để hoàn thành.
Tanizaki Junichirou hơi ngu ngơ: "Có lẽ sau khi ném 【 Atsushi 】 vào đó, ngày mai nhìn thấy chính là một cái xác."
"Làm thân với gấu, cái này em biết." Miyazawa Kenji nói.
"Đối với gấu đen mà nói làm sao lại là tai bay vạ gió, chịu thiệt thòi? Cậu ngụy biện cái khỉ gì thế?!" Nakahara Chuuya tức giận nhìn Dazai Osamu.
"Gì cơ? Cái này sao mà làm được?!" Khi nghe đến Dazai Osamu nói định mượn 1000 yên của ông lão ở khu phố số 6, lại còn giả ngu một tháng không trả, Tanizaki Junichirou cũng choáng váng.
Sao có thể làm được chuyện này!
Có thể 【 Atsushi 】 chưa kịp làm được đã bị giáo huấn rồi.
Ozaki Kouyou: "Quá thể rồi."
【 "Tiếp theo là——"
Kunikida Doppo ngăn lại chuyển động đang lật xấp giấy đang định tiếp tục của Dazai Osamu, "Khoan đã khoan đã, phương án nào cậu cũng nghĩ cái kiểu đó hả? Cậu nghĩ kiểm tra đầu vào là gì thế! Chưa kể, làm sao trốn nổi ông lão suốt một tháng, ứng viên sẽ bị hói vì xì trét mất."
"Thế thì lần sau tôi mượn tiền dưới danh nghĩa Kunikida nha." Dazai Osamu vừa nói vừa nhìn đỉnh đầu Kunikida Doppo.
"Tuyệt đối không được!" Kunikida Doppo che đầu đầu hét lên. 】
Kunikida Doppo từ đầu tới cuối duy trì thái độ im lặng rốt cục bị phá vỡ, ngay cả bút máy cũng bị gãy mất.
"Tên Dazai này!"
Con mắt của cậu đang nhìn đi đâu vậy hả?!
Tanizaki Naomi: "Cảm giác những ý kiến này của ngài Dazai không phải là bài kiểm tra vào trụ sở, mà là quá mạo hiểm."
Tanizaki Junichirou: "Đúng thế!"
Nakajima Atsushi: Đại mạo hiểm cũng không nguy hiểm vậy đâu.
Nakajima Atsushi liếc mắt nhìn 【 Kunikida Doppo 】 nổi giận, ngài 【 Kunikida 】 đáng thương ghê.
Nakahara Chuuya nhìn tình cảnh này, luôn có loại cảm giác không tên quen thuộc. Hắn nhớ vào lúc ấy, đó là hắn, không đúng!
Này không phải hắn, là 【 Nakahara Chuuya 】.
Là lịch sử đen tối của 【 Nakahara Chuuya 】.
Trước đó Dazai cũng nhìn đỉnh mũ 【 hắn 】 như vậy, nhưng cái ánh mắt kia có hai loại ý tứ.
Nakahara Chuuya nhắm mắt, chậm rãi khôi phục tâm tình khó tả trong lòng, sau đó mở mắt ra.
【 "... Không phải vậy, dù sao cũng là thi tuyển điều tra viên của Trụ sở Thám Tử, thể nào chả có nội dung kiểm tra hợp lý hơn! Một bài kiểm tra thích hợp nhằm xem xét nhân phẩm và trình độ, trí tuệ và đạo đức ấy."
"Ầu? Vậy thế này thì sao? Chỉ cần có thể ăn hết hai kí đường cát trong năm phút——"
"Biết ngay chẳng tham khảo được ý kiến nào của cậu cả! Hơn nữa lại còn càng lúc càng rời xa chủ đề, thành kiểm tra nhân vật quái đản rồi! Thật đúng là, không còn ai khác sao? Ai có thể đề xuất tử tế hơn ý kiến của tên này ấy——" Kunikida Doppo vò đầu than thở.
Nhưng vào lúc này——
"Đã để mọi người chờ lâu rồi!"
Cửa phòng họp bật mở, bản lề cánh cửa phát ra tiếng "cót két" kì dị.
Tất cả mọi người quay đầu lại.
"Em mải cày bừa ở cánh đồng trước nhà nên tới muộn ạ. Hôm nay em thu hoạch được ngần này củ cải thượng hạng, to đủ đánh chết người luôn đấy. Lát nữa em sẽ chia cho mọi người ạ!"
Thiếu niên đội mũ rơm giọng vui vẻ tràn đầy năng lượng. Dáng người nhỏ nhắn, mặc quần yếm cotton, đôi găng tay lao động sính nguyên đất mới được gài ở túi. Thêm vào đó, chân của thiếu niên là chân trần.
Đứng ở nơi đó, là điều tra viên nhỏ tuổi nhất Trụ sở Thám Tử —— Miyazawa Kenji. 】
Nakajima Atsushi: "Hai kí đường cát, nếu thật sự ăn trong vòng năm phút, vậy sau này có thể 【 em 】 sẽ không dám đụng đến nó nữa đâu, nhìn thấy sẽ cảm thấy buồn nôn."
Hơn nữa trong vòng năm phút, thời gian ngắn ngủi như vậy thì 【 tôi 】 thật sự có thể ăn xong?
Akutagawa Ryuunosuke nhìn Dazai Osamu, trong mắt hiện lên một tia sáng suốt, La Sinh Môn phía sau cũng hiện ra hai mắt chớp đỏ nhìn Dazai Osamu.
Ngài Dazai, cậu có thể!
Dăm ba 5 kí đường cát! Dăm ba 5 phút đồng hồ!
Tanizaki Junichirou: "Ngài 【 Kunikida 】 sắp gục ngã rồi."
Nghe phương án của Miyazawa Kenji, lại nhìn cánh cửa có thể nói là 'được đẩy ra', khóe miệng Kunikida Doppo giật giật.
Khung cảnh quen thuộc này làm hắn cảm động lây, dường như hắn nhớ lại chi phí sửa chữa đã trả lúc đó.
Giống như nước chảy, một đi không trở về.
Miyazawa Kenji: "【 Em 】 đã trở lại!"
【 "A, Kenji, chúng tôi đang chờ cậu đấy!" Dazai Osamu tươi cười ra đón, "Vì tôi vừa bảo cách đây chưa lâu nên chắc cậu vẫn nhớ mục đích buổi họp đúng chứ? Hiện giờ cuộc họp đang rất sôi nổi, tình huống chưa bao giờ có đấy! Kenji cũng cho một hai ý tưởng xuất chúng đi!"
Miyazawa Kenji dõng dạc trả lời: "Vâng, em sẽ cố gắng!" Liền bước vào phòng họp.
Cậu ta đi chân đất, thoăn thoắt đi ngang phòng họp, đọc chữ viết trên bảng trắng. Tiếp theo quay đầu nhìn những người cùng dự họp nói: "Chỉ cần kiểm tra xem có đủ thực lực để vào trụ sở phải không ạ?"
Sau mấy giây suy nghĩ, cậu ta giơ tay hướng về Dazai Osamu, "Em có ý kiến ạ!"
"Ừ, mời Kenji." Dazai Osamu chỉ vào cậu ta điểm danh. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro