093
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————
【 Nakajima Atsushi —— đêm trước ngày vào trụ sở.
Văn phòng của Trụ sở Thám Tử nằm ở tầng bốn của một tòa nhà xây bằng gạch màu nâu đỏ.
Trong Trụ sở Thám Tử có văn phòng, phòng tiếp khách kiêm phòng họp, phòng chủ tịch, phòng y tế, phòng phẫu thuật và phòng pha trà nước. Có thang thoát hiểm dạng xoắn ốc ở cửa sau, thế nhưng để ra vào chỉ có dùng thang máy kiểu cũ.
Sau khi đi thang máy, nhóm ba người Kunikida Doppo lên Trụ sở Thám Tử. Sau khi vào phòng họp, trong phòng họp đã có người ngồi sẵn.
"Ối chà chà, có chuyện gì mà ba người đàn ông đều có bộ mặt cáu kỉnh thế? Tự nguyện để tôi giải phẫu thì quá tốt, nhưng hôm nay đã hết giờ làm việc rồi nha." Đang ngồi bắt chéo chân thon thả, mở tờ báo ra xem, Yosano Akiko ngẩng đầu lên.
Cô ta là bác sĩ ngoại khoa của riêng Trụ sở Thám Tử Vũ Trang. Là một dị năng giả thuộc hệ chữa trị vốn hiếm có kể cả khi xét trên phạm vi thế giới, một mình đảm đương việc khám chữa bệnh, theo dõi điều trị cho các nhân viên Trụ sở Thám Tử luôn bị thương vì thường xuyên phải làm các nhiệm vụ chiến đấu.
Tay nghề của cô ta cực kỳ cao siêu, say mê phẫu thuật và giải phẫu vượt hơn ba bữa ăn, cho dù chỉ là vết thương nhỏ ở mức bầm tím hay sây sát, cô ta cũng muốn tiến hành phẫu thuật giải phẫu. Bởi vậy đồng nghiệp sợ cô ta còn hơn sợ kẻ địch.
Ngoài ra, dụng cụ phẫu thuật chủ yếu của cô ta là dao chẻ củi, cưa máy. 】
Vừa nghe 【 Yosano Akiko 】 nói, những người bị Yosano Akiko 'chữa trị' cơ thể theo phản xạ cứng đờ, tầng tầng sợ hãi nổi lên từ đáy lòng.
Tuy rằng có thể trị hết các loại vết thương trên người, nhưng cách chữa trị này thực sự khiến người ta không dám khen ngợi.
"A ha ha ha, là chị 【 Yosano 】 đây mà." Tanizaki Junichirou cười khan.
Tanizaki Junichirou nghĩ đến mức độ khắc nghiệt của bài kiểm tra đầu vào thì cơ thể cậu không tự chủ được mà run lên, dường như còn có thể cảm giác được nỗi đau khó tả đến nhường nào.
Cậu vội vã niêm phong ký ức khi đó lại, muốn quên thương tích trong lòng khi đó.
Trong lòng Nakajima Atsushi, dù cậu biết kết quả, nhưng nghĩ đến 【 Yosano Akiko 】 cũng tham gia thảo luận, vừa nghĩ tới tính tình của 【 cô ta 】, thì trong lòng cậu có chút khủng hoảng.
Nếu để cho 【 Yosano Akiko 】 ra đề bài kiểm tra đầu vào của 【 cậu 】...
Không dám tưởng tượng.
【 Trong phòng họp, kim đồng hồ vang lên tích tắc.
"Sau đó thì sao? Các cậu định làm gì trong phòng họp?" Thấy dáng vẻ ai cũng mâu thuẫn của bọn họ, Yosano ngẩng lên khỏi tờ báo và hỏi.
"Hi hi, bọn tôi định họp để quyết định đề kiểm tra đầu vào." Dazai Osamu cười hì hì trả lời, "Hôm qua bác sĩ Yosano cũng ở đó nên biết cậu nhóc hổ đúng không? Lần này tôi đang trưng cầu ý kiến của mọi người để quyết định đưa ra một cách thật dân chủ bài kiểm tra đầu vào của cậu ta."
"Dân chủ à..." Yosano Akiko nhướng mày, "Hay làm giống hồi Tanizaki vào ấy là ổn mà? Không được sao?"
Yosano Akiko nhìn về phía Tanizaki Junichirou, sắc mặt Tanizaki Junichirou tái xanh, lắc đầu nguầy nguậy, "Em, em không muốn —— nhớ tới chuyện lúc đó đâu."
Tanizaki Junichirou cũng là nhân viên mới, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đã vượt qua một bài kiểm tra đầu vào hóc búa khi gia nhập trụ sở. Có điều bởi vì quá khắc nghiệt, Tanizaki Junichirou đã vô thức che đậy, phong ấn ký ức khi ấy. Bởi vì chỉ cần nhớ tớ, cú sốc tinh thần sẽ lại ùa về.
"Thôi đừng nhắc chuyện của em nữa." Tanizaki Junichirou nhoài người, "Bài kiểm tra lần này mọi người hãy ra đề vừa sức thôi." 】
Biết 【 Tanizaki Junichirou 】 cũng trải qua, trong lòng Tanizaki Junichirou không khỏi cười trên sự đau khổ của người khác, đồng thời trong lòng cũng cân bằng.
Yosano Akiko liếc mắt nhìn Tanizaki Junichirou, sau đó lại dời tầm mắt.
Cảm nhận được ánh mắt của Yosano Akiko, trong lòng Tanizaki Junichirou đang cười trên sự đau khổ của người khác trong nháy mắt tan biến.
"Anh?" Tanizaki Naomi kỳ quái nhìn Tanizaki Junichirou.
"Anh không sao, Naomi." Tanizaki Junichirou khóc ròng trong lòng, trên mặt cũng bất đắc dĩ.
【 "Ố, mọi người xem tin này đi!" Không chờ bọn họ nói chuyện, Yosano Akiko mở miệng đọc báo, "'Hỏa hoạn xảy ra tại cửa hàng nuôi cua lông Thượng Hải trái phép, nhiều người chết và bị thương', nghe thôi đã thấy hiện trường vụ hỏa hoạn tỏa ra mùi thơm ngon nức mũi rồi, lúc về thuận tiện ghé qua một chút đi."
Yosano Akiko liếm môi một cái.
"Cua nướng là báu vật ở đời." Dazai Osamu bình luận rõ lạc đề.
"Này, Dazai," Kunikida Doppo cho tới bây giờ đều giữ yên lặng, thấp giọng nói, "Cua kiếc gì không quan trọng, họp hành thế nào đây? Lúc nãy chính cậu bảo 'đã gọi mọi người đến phòng họp rồi' cơ mà? Có vẻ giờ thì ngoại trừ bác sĩ Yosano ở đây, những người khác dường như cũng không định đến."
"Ừm ——" Dazai Osamu nghiêng đầu nhìn đồng hồ, "Tôi thông báo rồi ý, nhưng điều tra viên của trụ sở mình đều thuộc kiểu thích gì làm nấy. Nên chắc phải đợi lát nữa mọi người mới tới đủ."
Kunikida Doppo khoanh tay nhìn Dazai Osamu.
"Hẳn mọi người cũng không muốn bị quý ngài, thái tử của vương quốc Tự Tung Tự Tác nói vậy đâu." Kunikida Doppo bĩu môi, "Mà bảo họp, nhưng cụ thể là cậu đã quyết định họp theo tiến trình như nào chưa?" 】
Yosano Akiko đáng tiếc: "Cách hay đấy, sao tôi không gặp phải nó nhỉ?"
"Dazai thật sự rất thích cua." Ozaki Kouyou che miệng cười nói.
Đối với Dazai Osamu mà nói, Nakahara Chuuya không dám gật bừa, "Cua hỏa hoạn ăn được hả? Không, không phải còn đang định thảo luận về bài kiểm tra đầu vào à? Sao lại lạc đề rồi?"
Nakahara Chuuya cũng phục luôn rồi, không hổ là Dazai.
"Hiện giờ, ngài 【 Ranpo 】 có thể vẫn còn đang giải quyết vụ án, nên không đến được. Còn 【 Kenji 】thì đang trên đường trở về." Kunikida Doppo trầm tư chốc lát, nói.
Miyazawa Kenji: "Trước khi tới, hẳn là 【 em 】 vẫn còn đang cày bừa ở cánh đồng trước nhà 【 mình 】 đấy ạ."
"Thái Tử?" Nakahara Chuuya thấp giọng chậc một tiếng, "Đúng là Thái Tử tự tung tự tác."
Mori Ougai không một tiếng động nở nụ cười.
Thái Tử của Port Mafia, này có thể.
Nghĩ rồi Mori Ougai cụp mắt, hay là sau khi trở về có thể để cho Dazai làm Thái Tử của Port Mafia nhỉ.
【 "Vâng vâng. Để tránh nghe thủ tướng Kunikida của đất nước Tiến Trình Họp Hành phàn nàn, tôi đã vạch ra kế hoạch đâu ra đấy sẵn rồi." Dazai Osamu đứng dậy, viết chữ lên chiếc bảng trắng được dựng ở góc phòng.
Đầu tiên, từng người một đưa ra các ý tưởng về bài kiểm tra đầu vào, hai là chọn ra ý tưởng thích hợp nhất trong số các ý tưởng được đưa ra, cuối cùng là phân công công việc dựa trên nội dung bài kiểm tra đã quyết.
"Thế nào, rất có kế hoạch rồi chứ?" Dazai Osamu vừa nói vừa gõ lên bảng trắng.
"Tôi thừa nhận rất có kế hoạch, nhưng chính vì thế mà tôi lại có dự cảm chẳng lành." Kunikida Doppo nhăn mặt, "Đáng nghi nhất là bước ba, 'phân công công việc'. Xét theo tính cách của cậu, thể nào cậu chẳng tính kế trước, bảo đảm công việc chắc chắn sẽ không rơi xuống đầu mình. Đúng chứ?"
"Chán ghê á, người nghiêm túc như tôi, sao có thể làm chuyện bỉ ổi như vậy được. Kunikida, ý cậu là không thêt tin tưởng tên đồng nghiệp này của cậu chứ gì?" Dazai Osamu dang rộng hai tay, biểu hiện vô tội mà tuyên bố.
Kunikida Doppo: "Không thể nhé."
Tanizaki Junichirou: "Em cũng không tin được..."
Yosano Akiko: "Không yên tâm mà tin tưởng nổi."
Dazai Osamu vui vẻ nhảy dựng lên, "Mọi người quá đáng ghê." 】
"Ha ha ha ha ha!" Nakahara Chuuya thích ý cười, "Vừa lắm! Cậu cũng có ngày hôm nay!"
Ozaki Kouyou cũng nở nụ cười, "Hình tượng ngày thường của Dazai đã ăn sâu vào đó rồi, vậy nên 【 bọn họ 】 không thể nào tin được Dazai cũng là có nguyên nhân."
Nói Ozaki Kouyou lại bổ sung một câu, "Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng 【 bọn họ 】 đang nhạo báng Dazai."
Kunikida Doppo thấp giọng khụ một tiếng, không nói gì.
"【 Mọi người 】 sẽ đưa ra ý kiến gì đây?" Miyazawa Kenji nghiêng đầu nhìn Dazai Osamu bọn họ.
"Tôi không nghĩ 【 bọn họ 】 sẽ đưa ra ý kiến hay ho gì đâu." Fyodor nhạt tiếng nói.
【 Trụ sở Thám Tử 】 tuy rằng mỗi người đều có một bản lĩnh, nhưng tính cách của bọn họ lại khác nhau, hành động cũng chứa phong cách của từng người, sở dĩ nói ra ý kiến cũng có sự khác biệt.
Vậy thì cũng dễ bị phản đối.
Đặc biệt là Dazai Osamu cùng 【 Kunikida Doppo 】, tính tình của hai người từ lúc ở chung, thường ngày liền có thể thấy, có thể nói là khó có thể hiểu nhau được.
Huống chi còn có 【 Yosano Akiko 】.
【 "Thôi, mọi người sẽ cùng trông chừng cậu. Vụ phân công công việc ở bước ba là bước cuối cùng thì cứ thế đã, giờ có thể bắt đầu bước một là nêu ý tưởng được chưa?" Kunikida Doppo một lần nữa nhìn lại đồng hồ.
"Sao thế, cậu nhiệt tình quá vậy." Dazai Osam tươi cười nói, "Nếu Kunikida đã nhiệt tình như vậy thì xong việc rồi. Mau họp thôi. Vậy ai có ý tưởng xin mời lên tiếng."
Dazai Osamu ngồi xuống chỗ của mình, làn lượt nhìn mọi người.
Trong phòng họp, mọi người mặt đối mặt nhìn nhau.
Không ai lên tiếng, tất cả đều duy trì im lặng. 】
"Phụt ha ha!" Không biết tại sao, Tanizaki Junichirou liền rất muốn cười, "Chỉ sợ không khí đột nhiên yên tĩnh thôi."
Yosano Akiko cũng có chút không nhịn được cười, "Không có ai nêu ý kiến nhỉ."
Nakahara Chuuya khoanh tay trước ngực, hắn nhìn Dazai Osamu, trong con người chứa ý cười nhạt, để tôi xem cậu lúng túng xấu hổ như nào.
Chỉ có Tanizaki Junichirou nhìn thấy ánh mắt của Dazai Osamu dần dần rơi trên người 【 Tanizaki Junichirou 】 thì, trong lòng nhất thời căng thẳng, ngài Dazai sẽ không phải là gọi 【 cậu 】 trả lời đầu tiên đâu ha.
【 Thế nhưng, sự im lặng sớm đã bị phá vỡ.
"Ồ, Tanizaki, trông mặt cậu tỏa sáng kiểu như 'Hãy để em' vậy!" Bắt đầu cảm thấy bế tắc, Dazai Osamu giục Tanizaki Junichirou.
"Ớ? Em, em sao?" Tanizaki Junichirou lúng túng chỉ mình.
"Tôi có thể thấy được ánh sáng của những ý tưởng tuyệt vời hoàn hảo đang hiện lên trong cậu! Nào, nói đi. Hãy cho chúng tôi biết con át chủ bài mà cậu cất giấu đi, hãy buộc mọi người đứng lên vỗ tay đi! Sẵn sàng để cậu gây phấn khích cho chúng tôi rồi đây!"
"Anh đừng nâng tiêu chuẩn lên quá đáng thế chứ!" Tanizaki Junichirou gấp đến độ kêu to, "Mà theo em, tốt hơn hết là bài kiểm tra đầu vào không cần cầu kì quá làm chi. Chỉ cần chắc chắc, trong các nhiệm vụ được ủy thác hiện giờ, chọn ra nhiệm vụ khó vừa phải là được mà? Em nghe bảo hồi anh Dazai cũng làm vậy đấy."
"Ồ —— ý kiến hay. Cám ơn nhé, Tanizaki." Dazai Osamu dùng bút đen viết dòng chữ 'Giải quyết ủy thác để xác định xem có đủ hợp lệ hay không', "Có ai phản đối ý kiến này không?" 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro