090
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
————
Nhìn 【 Kunikida Doppo 】 bước vào phòng Chủ tịch, Tanizaki Junichirou nói: "【 Chủ tịch 】 muốn hỏi ngài 【 Kunikida 】 về kết quả bài kiểm tra đầu vào của ngài Dazai sao?"
Kunikida Doppo im lặng.
Khẳng định đúng là thế. Mà chắc chắn Dazai cũng thông qua bài kiểm tra đầu vào rồi, hắn nhớ tới trước đó hắn đã thề rằng hắn sẽ không phải là người đánh giá nếu Dazai vào Trụ sở.
Nhưng như anh Ranpo đã nói, đừng vội kết luận.
Tuy rằng Dazai xác thực có khuyết điểm ở một số khía cạnh không thể nói, nhưng anh ta lại rất phù hợp với 【 Trụ sở Thám Tử 】. Đối với thám tử mà nói, Dazai cũng là nhân tài giỏi nhất hiếm có.
Sau đó chỉ thấy không gian lóe lên, mọi người liền đứng trên đường ven bờ vịnh cảng Yokohama.
【 Hoàng hôn.
Trên con đường ven bờ vịnh nhìn ra cảng Yokohama, một chiếc xe bị lật ngang đang bốc cháy. Đó là xe áp giải của quân cảnh. Hai hiến binh áp giải thiệt mạng, mắc kẹt trong chiếc xe đang rung lắc.
"Dừng, dừng, dừng tay! Sao đám mafia các người lại muốn giết, giết..."
Có hai người còn sống.
Một trong số đó là thanh niên buôn vũ khí. Gã bị bắt, đang trên đường được áp giải về căn cứ của quân cảnh thì bị tấn công và bị thương.
"Tại sao? Mày còn hỏi tại sao hả, thằng buôn vũ khí? Ngu không chịu được." Một cái bóng lờ mờ khác. Khoác trên người chiếc áo choàng tung bay, Akutagawa Ryuunosuke đến gần tên thanh niên.
... 】
Miyazawa Kenji: "Ơ, là 【 Akutagawa 】."
Ozaki Kouyou: "Hẳn là đang làm nhiệm vụ rồi."
"Sự kiện 「 Vua Xanh 」 quả nhiên là mỗi thế lực đều nhúng tay vào nhỉ." Ý cười trên khóe miệng Mori Ougai có ý tứ sâu xa.
【 Ánh mắt sắc bén của Akutagawa Ryuunosuke nhanh chóng nhìn chằm chằm vào gã tình báo, "Khoan, tao còn một chuyện nữa muốn hỏi."
Nghe giọng nói của Akutagawa Ryuunosuke, gã tình báo dừng bước.
"Tao đang tìm một gã mang dị năng lực 'vô hiệu hóa dị năng lực của đối tượng bị chạm vào', mày có biết gã ta không?"
"Không biết, xin lỗi nhé."
"Thế thì cút."
"Vâng vâng." Gã tình báo lại cất bước, biến mất vào bóng tối nhập nhoạng.
"—— Rốt cuộc anh ở đâu? Sao đột nhiên lại biến mất?" Trên đường không còn bóng người, Akutagawa Ryuunosuke lẩm bẩm một mình.
"Tôi từng thoáng nghi anh là 「 Vua Xanh 」, nhưng tôi sai rồi. Anh đang ở đâu? Anh không thể chết được, anh vẫn đang đâu đó tại Yokohama này."
Những lời nói của Akutagawa Ryuunosuke bị gió biển hoàng hôn cuốn đi, biến mất khỏi đầu môi.
"Tôi nhất định sẽ tìm ra anh." Thầy của tôi —— cựu cán bộ Port Mafia, Dazai. 】
"..." Một sự im lặng bao trùm lên mọi người.
"'Vô hiệu hóa dị năng lực của đối tượng bị chạm vào' chẳng phải là ngài Dazai hay sao ạ?" Miyazawa Kenji nói.
"Cũng đã hai năm rồi, 【 Akutagawa 】 cũng thật cố chấp." Ozaki Kouyou khẽ lắc đầu thở dài.
...
Bóng tối quen thuộc một lần nữa vây quanh bọn họ.
【 Kunikida Doppo ngồi tại bàn làm việc ở Trụ sở Thám Tử, lật sổ không ngừng. Đồng thời nói chuyện cùng Tanizaki Junichirou ngồi bên cạnh.
Thảo luận liên quan tới Dazai Osamu.
"Đúng vậy. Tên kia cũng thật đúng là, vẫn như lúc trước, chẳng thay đổi gì. Vẫn cái thái độ khinh khỉnh, vẫn đem cả đống phiền toái đến cho tôi. Hôm nay cũng thế, rõ là đã dặn là có việc mà vẫn mất dạng —– Naomi, em dò được tín hiệu của máy phát chưa?"
"Rồi ạ. Khoảng hai mươi phút trước thì không thấy máy phát tín hiệu di chuyển nữa. Địa điểm là —— có vẻ là sông?"
Sông? Gã nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ được Naomi phóng to.
Máy phát tín hiệu hình đồng xu gã đưa cho Dazai đang nằm im lìm giữa sông.
Kunikida Doppo trầm tư một lát, "Tôi hiểu rồi. Tên đần ấy lại giở chứng nhảy ùm xuống sống khiến ví tiền lẫn máy phát tín hiệu trôi sông luôn. Ví dừng ở đây, còn bản thân chắc trôi tiếp về phía hạ nguồn rồi."
Gã vừa gọi điện cho Dazai lúc anh ta đang đi điều tra, nhưng Dazai bỗng kêu lên 'Dòng sông này đẹp quá!' rồi ngắt cuộc gọi, gã vẫn đang tự hỏi có chuyện gì à——
Rốt cuộc Dazai muốn gây thêm bao nhiêu phiền hà cho cộng sự của anh ta mới cam tâm, Đồ cuồng tự tử. 】
Chờ bóng tối dần dần biến mất đã là chuyện mấy phút sau.
Lúc này bọn họ đứng bên trong 【 Trụ sở Thám Tử 】.
Bọn họ nhìn thấy 【 Kunikida Doppo 】 cùng 【 Tanizaki Junichirou 】.
Tanizaki Junichirou: "Thời gian hiện tại là..."
Kunikida Doppo: "Hai năm sau."
"Nói vậy thì sắp đến lúc gặp 【 Atsushi 】 rồi." Miyazawa Kenji rõ ràng.
"Chính là lúc đó." Yosano Akiko nói: "Thời gian được kết nối rồi."
Thời điểm bọn họ ở trong không gian trắng toát, lần đầu tiên bọn họ xem phim là lần đâu tiên 【 Nakajima Atsushi 】 gặp Dazai.
Mà sau này 【 Kunikida Doppo 】 cũng đã nói Dazai và 【 hắn 】 đột ngột ngắt liên lạc là bởi vì Dazai coi trọng con sông kia.
Vì lẽ đó giờ là trước khi 【 Nakajima Atsushi 】 gặp được Dazai.
Miyazawa Kenji: "Tại sao ngài 【 Kunikida 】 lại đưa cho ngài Dazai máy phát tín hiệu hình đồng xu vậy ạ?"
Tanizaki Junichirou: "Máy phát tín hiệu hình đồng xu? Ngài 【 Kunikida 】 đã đưa cho ngài Dazai máy phát tín hiệu hình đồng xu trong ví ư? Tại sao thế ạ?"
Đối với thắc mắc của Tanizaki Junichirou, sắc mặt của Kunikida Doppo khẽ trầm xuống.
Còn có thể tại sao, đương nhiên là vì đối mặt vào lúc này rồi. Đột nhiên bản thân không tìm được Dazai, dựa vào cái này ít nhất cũng có cơ hội tìm thấy Dazai.
"Máy phát tín hiệu không di chuyển, là vì ví tiền của Dazai trong sông haha..." Miyazawa Kenji cười nói.
【 "Để tôi đi tìm tên mất não đó về. Thật là chán không cơ chứ, sao tôi cứ phải đi tìm cộng sự trước khi bắt đầu vào việc chứ!"
"Đi cẩn thận nhé, anh Kunikida. Mà công việc hôm nay của các anh là gì?" Tanizaki Junichirou hỏi Kunikida Doppo đang đứng lên.
"Tìm hổ. Đi bắt 'con hổ ăn thịt người' đang gây náo loạn Yokohama."
Đây là nhiệm vụ khó xơi, nhưng ngay cả như vậy——
Không đến mấy năm nữa, cậu ta sẽ thành một trong những nhân viên điều tra hàng đầu của Trụ sở Thám Tử chúng ta.
Ngay cả như vậy, chỉ cần Dazai ra tay, liền có thể giải quyết dễ dàng.
Kunikida Doppo cầm theo cuốn sổ rời Trụ sở Thám Tử, đi tìm Dazai Osamu không biết đang lạc trôi trên con sông nào. 】
Tanizaki Junichirou: "Hơi khổ nhỉ."
Miyazawa Kenji: "Tìm hổ, là anh 【 Atsushi 】."
...
【 Tiệm cà phê 「 Uzumaki 」.
Một tiệm cà phê kiểu xưa, thuộc cùng tòa nhà với Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, ở tầng một tòa nhà.
"Anh Kunikida ơi, Trụ sở Thám Tử Vũ Trang ra đời như thế nào ạ?" Tại chỗ ngồi trong tiệm cà phê, Tanizaki Junichirou nghiêng đầu hỏi.
Kunikida Doppo ngồi ở đối diện nhíu chặt lông mày, dùng giọng nói nghiêm túc trịnh trọng trả lời: "Chuyện đó mà cậu cũng không biết sao?"
"Vâng... em xin lỗi."
"Cậu hỏi trực tiếp Chủ tịch xem sao?"
Tanizaki Junichirou hơi hốt hoảng, "Em, em á? Không thể đâu, em chỉ là hạng thấp bé trong trụ sở thôi."
"Hạng thấp bé thì sao? Chủ tịch đâu phải kiểu người sẽ né tránh câu hỏi."
"Nhưng em vẫn thấy sợ sợ thế nào ý... Hơn nữa, lúc Chủ tịch tức giận, ánh mắt ngài ấy sắc bén đến nỗi tưởng như có thể xuyên thủng cả sắt thép không phải sao? Con gái mà nhìn thấy ánh mắt đó đảm bảo sẽ khóc thét."
"Ừ." Kunikida Doppo gật đầu, "Chủ tịch học luyện võ thuật, tinh thông mọi môn võ nghệ. Sau khi thành lập Trụ sở Thám Tử, ngài ấy đã diệt trừ bao tội ác, đập tan vô số âm mưu. Kinh nghiệm của ngài ấy đương nhiên khác biệt. Chỉ cần liếc mắt một cái, mấy cô bé sẽ bật máu mắt mà chết ngay tức thì."
Kunikida Doppo lặp đi lặp lại "chết ngay tức thì". 】
Tanizaki Junichirou cũng có chút ngạc nhiên: "Trụ sở Thám Tử Vũ Trang ra đời như thế nào vậy, tôi cũng tò mò lắm đấy."
Thân là cốt lõi của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, đôi mắt Edogawa Ranpo khẽ nhắm lại, vẻ mặt lười nhác.
Fukuzawa Yukichi liếc mắt một cái là có thể khiến người ta chết ngay tức thì, mặt không cảm xúc.
"Cái gì cơ! Chủ tịch không phải như vậy!" Edogawa Ranpo không đồng ý.
Biểu hiện của Kunikida Doppo hơi ngượng ngùng, hai mắt hắn hơi đảo qua.
Miyazawa Kenji: "Nghe hình dung này như lời nguyền vậy!"
Khóe miệng Mori Ougai nhếch lên, "Ồ, ra là ngài Fukuzawa cũng rất 'tối' ha."
"Chắc ông không tối á?" Yosano Akiko cãi lại.
【 "Nghe như lời nguyền vậy." Tanizaki Junichirou nói.
"Thế mới là Chủ tịch. Nhưng sao cậu lại hỏi chuyện Trụ sở Thám Tử Vũ Trang ra đời? Lý do Trụ sở Thám Tử Vũ Trang được thành lập... Không, thân là nhân viên trụ sở, tôi hiểu cậu sẽ tò mò, nhưng sao lại vào lúc này?"
"Đó là vì.." Tanizaki Junichirou vừa nói vừa nhấp một ngụm trà rang, nhiệt độ nước trà tựa hồ vẫn cao, cậu thè lưỡi kêu nóng, tiếp theo mới tục tiếp tục nói: "Vì anh Dazai hỏi em."
"Dazai?"
Vẻ mặt Kunikida Doppo lập tức trở nên cứng ngắc.
"Vâng, nên..."
"Khoan, đợi tí. Để tôi bình tĩnh lại đã." Kunikida Doppo nhấc tay ngăn Tanizaki Junichirou lại.
"Dạo gần đây, hễ nghe tới tên của cậu ta là tôi sẽ đau bụng dưới âm ỉ vì xì trét. Chỉ cần cảm giác cậu ta sắp tới gần là tôi thấy trước mắt trắng đen lập lòe không ngừng. Đây là hiện tượng tự nhiên của cơ thể phát ra cảnh báo khi cậu ta sắp tiếp cận. Cho tôi chút thời gian bình tĩnh lại nhé."
"Thật, thật khổ cho anh quá... em hiểu tâm trạng của anh, nhưng..." Tanizaki Junichirou đồng tình. 】
Tanizaki Junichirou: "Thật sự rất giống."
"Vậy tại sao 【 cậu ta 】 lại chủ động nhắc tới?"
Đôi mắt Kunikida Doppo nhắm lại, "Chắc không phải là Dazai đấy chứ?"
Dứt lời Kunikida Doppo cũng nghe thấy lời nói của 【 Tanizaki Junichirou 】, biểu hiện lập tức cứng ngắc.
Hắn chỉ suy đoán mà thôi....
Yosano Akiko lại gần 【 Kunikida Doppo 】 một chút, "Lại còn có phản ứng như này hả? Thú vị thật. Tôi thật sự muốn nghiên cứu nó một chút."
Nói rồi, ánh mắt của cô nhìn về phía Kunikida Doppo.
Kunikida Doppo không chỉ có mặt cứng ngắc, cơ thể cũng cứng ngắc lên.
Bị Yosano Akiko làm cho hãi rồi.
Ánh mắt đám người Tanizaki Junichirou đầy đồng cảm rơi trên người Kunikida Doppo.
Thật đáng sợ, ngài Kunikida.
Đồng cảm với anh một giây.
【 "Tên Dazai cà lơ phất phơ dở hơi kia ấy hả, chỉ có tôi trong Trụ sở Thám Tử có thể kiểm soát được cậu ta thôi. À không, nói chính xác ra thì chẳng có ai cả... Nhưng Chủ tịch đã đích thân giao cho tôi việc quản lý và giám sát cậu ta. Nghĩa là Chủ tịch tin tưởng tôi. Nên tôi không thể dễ dàng bỏ trách nhiệm giám sát cậu ta như vậy được——"
Nói được nửa câu, Kunikida Doppo đột nhiên ngừng lại. Gã nhìn lên trần nhà, dụi mắt hoang mang nói: "Ơ... ? Chuyện gì thế? Tự nhiên đèn lại tối đi..."
Tanizaki Junichirou ngẩng đầu nhìn bóng đèn, nhưng bóng đèn huỳnh quang vẫn bình thường.
"Aaaaaa!" Ghế của Kunikida Doppo kêu lạch cạch rõ to.
Đứng ở cửa vào, là một thanh niên cao ráo.
Áo gió dài màu cát, tóc đen bù xù, cơ thể gầy gò dựa lưng vào cửa, tay phải cầm một chiếc túi giấy.
Đó là Dazai Osamu. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro