Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

086

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
----


"Vâng, vậy xin mời anh điền thông tin để xếp hàng..." Cô lễ tân lo lắng rút tờ giấy ra.

"Nãy tôi điền rồi mà!" Dazai Osamu gào to.

Dĩ nhiên là nói láo, trong lòng Kunikida Doppo thầm nghĩ.

"Tôi đã dùng cây bút máy yêu thích của mình, viết cả những hạng mục li ti. Nhưng vẫn chưa có tiến triển gì, nên chúng tôi mới phải nói chuyện trực với nhau như này nha." Dazai Osamu rút cây bút máy mập tròn màu đen ra khỏi túi áo trước ngực, chìa cho đối phương xem.

"Cây bút yêu quý của tôi cùng loại với cây mà một nhà độc tài Trung Đông đang dùng đấy. Tuyệt lắm đúng hơm? Bà chị có thể xem nó đấy. Ầy, vừa đắt vừa nặng, cực kì khó viết. Bắt dùng chiếc bút máy này mà điền vào tờ giấy chi chít thông tin cần điền kia, là bà chị thì bà chị có bực không?"

"Bà chị không nghĩ vậy à?"

Kunikida Doppo cho rằng lỗi của người dùng cây bút máy kiểu đấy, có điều gã chỉ im lặng nhìn.

"Chị gái à, tôi là tiểu thuyết gia đấy, chị từng đọc tác phẩm của tôi chưa? Tác phẩm tiếp theo tôi sẽ lấy chị làm nhân vật chính nhé, để tôi nói chuyện với sếp chị. Là câu chuyện tôi với chị tự tử đôi. Nếu có thể tị nạn, nhất định tôi sẽ dùng cây bút này để viết."

Dazai Osamu giả làm tiểu thuyết gia thất bại, kỹ năng diễn suất giỏi một cách đáng kinh ngạc.

Kunikida Doppo có linh cảm, do tên kia thường hay dùng cách này để tán tỉnh mấy cô ở quán rượu. 】

"Tôi vẫn thấy đây chỉ là một cây bút máy bình thường thôi, không giống cây bút máy mà nhà độc tài Trung Đông sử dụng như ngài Dazai nói." Tanizaki Junichirou chần chờ nói.

Miyazawa Kenji chớp chớp hai mắt sáng ngời nghiêm túc nhìn,"Không khác gì nhau cả! Đều là bút."

Suy nghĩ của Kunikida Doppo như đồng vị thể của hắn, vì nếu viết bằng cây bút đó sẽ rất nặng lại còn phiền phức, hơn nữa lại còn bực sau khi dùng, làm gì mà muốn dùng cây bút máy này thế?

Rõ là chính cậu muốn dùng, này có thể trách ai?

Này rõ là tự làm tự chịu.

Hơn nữa kỹ năng diễn suất của cậu cũng khá thật đấy, chỉ là có chút xốc nổi.

"Tôi nghĩ chẳng ai muốn mình có mặt trong một cuốn sách cả, hơn nữa còn là nhân vật tự tử đôi." Vẻ mặt Nakahara Chuuya thẫn thờ.

Không biết Dazai nghĩ như thế nào, trừ khi đầu óc có vấn đề mới đồng ý với cậu ta.

Hơn nữa dùng cách này thật sự có thể theo đuổi phụ nữ sao? Sao hắn lại chẳng tin thế này?

"Này, xin cô nghĩ ra cách gì đi. Cứ thế này thì chết. Mấy tay công an đáng sợ kia sẽ thủ tiêu tôi mất. Chỉ vì tôi cứ thích nói gì rồi viết nấy ấy."

"Làm gì đi, nhà chức trách nhìn chằm chằm tôi chỉ vì tôi viết chuyện mấy vị máu mặt trong bộ ngoại giao toàn đội tóc giả? Đây là xâm phạm quyền tự do ngôn luận. Đả đảo chính phủ ngang ngược thô bạo! Đả đảo ngụy trang bằng tóc giả!"

"Này, ồn quá rồi đấy, em giai kia! Tôi không nghe được trận bóng chày nữa rồi! Với cả, đội tóc giả thì sai à!" Ngồi trên ghế xem bóng chày đang phát sóng, gã da trắng mũ đen quát.

Có điều trình độ chỉ trích đó sao chặn được Dazai Osamu.

"Ông nói gì cơ! Nổi điên khi bị người khác nhắc vụ đội tóc giả thì sai rồi còn gì! Nếu tức đến thế sao từ đầu không phơi luôn cái đầu trọc lóc bóng loáng dưới trời đi!

"Xin lỗi, anh đi cùng anh ấy phải không, làm ơn..." Cô nhân viên lễ tân hoảng loạn nhìn Kunikida Doppo cầu cứu.

Có điều xin lỗi nhé, gã sẽ làm như vậy cũng đang vì tính mạng của nhiều người.

Vì lẽ đó Kunikida Doppo nói: "Tôi là biên tập viên phụ trách sách của cậu ta. Tôi có thể hiểu được nỗi khó xử của nhân viên như cô, thế nhưng như cô thấy đấy, cậu ta chẳng thèm nghe ai cả."

"Chỉ cần có vị quan chức cấp cao nào trực tiếp phân xử, cậu ta sẽ chịu thôi. Vậy nên rất xin lỗi, mong cô có thể sắp xếp."

"Hả..." Cô lễ tân đã sức cùng lực kiệt, hiện giờ hơi uể oải mà gật đầu, loạng choạng đứng dậy.

"Xin... Xin đợi một lát."

ta không muốn đôi co với Dazai về quyền hạn của mình nữa. Kunikida Doppo hiểu cảm xúc của cô ta, hơn nữa từ đáy lòng đồng cảm với cô ta.

Mặc dù biết Dazai Osamu không ám chỉ hắn, nhưng Sakaguchi Ango vẫn cảm thấy có hơi bị xúc phạm.

Hắn khẽ liếc nhìn phía trên đỉnh đầu, tim nhất thời nặng nề đi. Hắn đột nhiên phát hiện chân tóc của hắn hơi cao, đây là một phát hiện cỡ nào làm người ta nghẹt thở.

Hắn quả nhiên là nô lệ của công ty, nô lệ của công ty thường có chân tóc hơi cao. 

Chờ sau khi xong việc hắn nhất định phải sắp xếp thời gian nghỉ ngơi mới được.

Bằng không về sau hắn cũng phải đội tóc giả mất.

Nhắc đến chuyện hói đầu, Ozaki Kouyou đột nhiên phát hiện chân tóc Mori Ougai dường như cũng hơi cao.

Nhất thời cô im lặng, đồng thời trong lòng dự định trở về cũng chú ý bản thân một chút.

Cô là một người phụ nữ thanh tao hào phóng, chắc chắn là muốn chú ý hình tượng bên ngoài của mình nhiều chút.

Còn thủ lĩnh Mori... hói thì cứ hói đi. Đàn ông mà, phải trải qua những chuyện này thôi.

Tanizaki Junichirou đồng cảm nhìn 【 cô lễ tân 】 đang bị làm khó.

...

"Ây dà ây dà... Hết cách rồi." Dazai Osamu than thở xen vào.

"Thưa ông tùy viên, cho phép tôi thay cậu cấp dưới ngốc nghếch ăn nói vụng về này giải thích cho ông. Chúng tôi không nói với bộ trưởng là do không còn cách nào khác mới đến đây. Chúng tôi đang nghi trong nội bộ An ninh, đặc biệt là những người bên cạnh bộ trưởng, có nội gián cấu kết với thủ phạm vụ đánh bom."

"Cậu nói gì cơ?" 

"Do đó chúng tôi phải hợp tác với thanh tra giám sát nội bộ để xác định thủ phạm và nội gián bộ An ninh, cho nên mới đến đây bí mật thương lượng với ông." 

"Một khi bộ trưởng đến đây, chúng tôi lo nội gián đoán ra sự tình kích nổ bom mất. Bởi vậy trước lúc đó chúng tôi phải tìm được vị trí đặt bom mới được."

Nghe xong lời này của Dazai Osamu, ông tùy viên hoàn toàn biến sắc, "Vậy... Vậy quả thật là vấn đề nghiêm trọng. Nhưng nếu như vậy, tại sao các anh lại không nói sớm?"

Ông tùy viên vừa nói vừa liếc nhìn Kunikida Doppo.

"Cậu ấy không trình bày rõ cũng là vì lo tất cả sẽ bị tiết lộ ra ngoài. Mặc dù là người nói dối kém nhưng đó cũng là vì bảo mật. Giả như ông ở vị trí tương tự, liệu ông có dám nói cho cảnh sát Nhật biết cấp trên của ông có thể là nội gián không?"

"Cũng phải..." Ông tùy viên gật đầu. 

"May thay ở mức độ nào đó, chúng tôi đã xác định được kẻ đầu sỏ chế chế tạo bom. Hắn đã từng thực hiện các vụ đánh bom khủng bố quy mô lớn ở nước ngoài. Đây là quốc gia đối đầu với những phần tử khủng bố thế giới mà nói, cái này cũng là vụ án nghiêm trọng về phương diện an ninh quốc gia."

"Chúng tôi rất mong có thể hợp tác với cơ quan tình báo của quý quốc để thanh trừ các nhân tố phản động trong nội bộ. Có thể mời quý quốc hỗ trợ chúng tôi không?"

"Tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ hợp tác."

Dazai... cậu tài quá đấy... Kunikida Doppo kinh ngạc.

Nhìn Dazai bọn họ sau khi gặp ông tùy viên, vấn đề liền đến.

Gặp được ông tùy viên, nhưng vẫn còn phải đối mặt với nhiều câu hỏi mà ông tùy viên nghi ngờ. Mà 【 Kunikida Doppo 】 bởi vì kiên trì với lý tưởng của bản thân, rõ ràng không giỏi nói dối, kỹ năng diễn suất cũng không bằng Dazai Osamu.

May là Dazai Osamu kịp thời giải vây.

"Từ đây có thể thấy được lớp ngụy trang bề ngoài của Dazai rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với trước đây." Ozaki Kouyou nói.

Mori Ougai nhìn Dazai Osamu, cười không nói.

So với thời niên thiếu ngây ngô cùng non nớt, Dazai lúc này đã khéo léo giấu đi cảm xúc thật, sự thật mà không ai có thể nhìn thấy rõ dưới khuôn mặt dịu dàng nhưng hờ hững của anh ta.

Ngài Dazai đương nhiên đỉnh rồi, Nakajima Atsushi thầm nghĩ.

Không chỉ Nakajima Atsushi nghĩ như vậy, những người khác cũng nghĩ như vậy.

Cho dù biết Dazai / ngài Dazai rất đỉnh, nhưng mỗi lần đối mặt thật sự vẫn sẽ bị kinh ngạc.

Dazai Osamu chính là như vậy, ngay lúc mọi người cho rằng anh ta đã đến cực hạn, anh ta lại càng biểu hiện cực hạn của cực hạn. Phảng phất anh ta không có cực hạn vậy.

Vì lẽ đó Dazai Osamu luôn có thể mang đến bất ngờ cho bọn họ, cũng khiến cho bọn họ có nhiều mong đợi hơn với Dazai Osamu, đồng thời cũng hiểu rõ anh ta hơn.

...

"A ha ha ha, vậy thì không được đâu, mọi người! Thiếu tôi là lại chẳng có được cuộc điều tra tử tế!"

Kunikida Doppo vừa về tới Trụ sở Thám Tử đã nghe thấy tiếng cười vang quen thuộc.

"Anh Ranpo! Vụ ở Kyuushuu thế nào rồi?"

...

"Ku... Kunikida, cậu ổn chứ? Còn nhịn được không đấy?" Dazai Osamu ở cạnh run rẩy nói chuyện với gã. 

Nhịn? Dazai đang nói gì vậy? Tất cả đúng như lời anh Ranpo nói không phải sao? Kunikida Doppo nghĩ.

"Dazai, đưa tài liệu cho anh Ranpo đi."

"A, ừ, mời anh xem. Tôi là Dazai, nhân viên mới. Mong anh giúp đỡ."

"Ờ, tôi nghe kể rồi. Cố tìm nhiều vụ vào nhé, vì tôi sẽ giải quyết cho." Đưa tay nhận lấy tài liệu, Edogawa Ranpo đột nhiên dừng động tác nhìn Dazai Osamu.

"Lính mới, ờ — cậu tên Dazai nhỉ?... Công việc trước của cậu là gì?"

"Dạ?"

Biểu cảm trên mặt Edogawa Ranpo biến mất rồi, gã nhìn chằm chằm Dazai Osamu, như là đang dò xét gì đó.

"Sau khi học xong tôi chưa làm việc gì cụ thể, chỉ lông bông xung quanh thôi."

Edogawa Ranpo không có phản ứng gì đối với câu trả lời của Dazai Osamu, cũng chỉ nhìn chằm chằm Dazai Osamu.

Qua i giây sau.

"Vậy à? Thế thì tốt, cố lên nhé." Sau khi nói xong, Edogawa Ranpo giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bắt đầu sắp xếp tài liệu thông tin về kẻ đánh bom lên bàn.

Nhìn Dazai Osamu thành công thuyết phục ông tùy viên giúp bọn họ, Tanizaki Junichirou mấy người cũng đồng thời nhìn thấy nhiều thông tin về kẻ đánh bom Zadkiel Alamta.

...

Sau khi trở lại 【 Trụ sở Thám Tử 】,  【 Edogawa Ranpo 】 chính là trở về sau khi giải quyết vụ án.

Tanizaki Junichirou: "A, ngài 【 Ranpo 】 ở đây, liệu có thể liếc mắt là nhìn ra được thân phận của ngài Dazai không ạ?"

Nakajima Atsushi: "Chắc vậy rồi."

"Không nghi ngờ gì nữa." Edogawa Ranpo hất cằm đầy đắc ý, như một con mèo kiêu ngạo.

"Vậy thì ngài 【 Ranpo 】 là người đầu tiên biết thân phận của ngài Dazai, vậy tại sao sau khi đoán ra lại không nói?"

Vừa dứt lời Tanizaki Junichirou liền phản ứng lại, "Không được, theo tính tình của ngài 【 Ranpo 】, 【 anh ta 】 chắc chắn sẽ không tham gia vào những việc này đâu."

Quả nhiên, sau khi Dazai Osamu chào hỏi 【 Edogawa Ranpo 】, 【 Edogawa Ranpo 】 ngay lập tức liền phát hiện.

...

Kunikida Doppo nhìn Dazai Osamu ngồi ở ghế lái phụ.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu kinh ngạc trước thực lực của người khác đấy."

"Ủa vậy hả? Tôi hay ngạc nhiên lắm. Khi gắp ngao định bỏ vào miệng mà nhận ra nó còn sống, tôi giật bắn mình luôn——"

Sakaguchi Ango: "Này đâu phải ngạc nhiên, rõ là hãi luôn rồi."

Bạn có thể tưởng tượng lúc bạn đang ăn thứ gì đó, chuẩn bị bỏ vào miệng thì lại nhận ra thứ kia vẫn còn sống sẽ như thế nào?

Hoặc giống như khi bạn đang ăn một quả táo, sau khi cắn một miếng lại nhai vài lần, đột nhiên phát hiện con sâu nửa sống nửa chết trong chỗ quả táo bị cắn, là kiểu bị hãi.

Và cảm giác buồn nôn nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại Sakaguchi Ango đều nổi da gà.

Tanizaki Junichirou cũng gật gù, cậu cũng cảm thấy sợ hãi.

Oda Sakunosuke: "Không sao cả."   



























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro