083
Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
----
Cảnh báo: Không nên đọc ban đêm vì tui sẽ không chịu trách nhiệm cho tiếng cười của bất cứ ai ((((=
【 ...
"Vụ đó là sao? Lần đầu tôi nghe đấy, kể chi tiết đi." Dazai Osamu cảm thấy hứng thú đối với chuyện này xen vào.
"Tôi sẽ kể chi tiết sau." Có điều Kunikida Doppo làm lơ, từ chối bàn về đề tài này. Đây đương nhiên là có lý do. Gã định đem vụ mất tích hàng loạt này ra làm đề tài 「 bài kiểm tra đầu vào 」 cho Dazai giải quyết, bởi vậy muốn đợi thời cơ thích hợp mới tiết lộ thông tin.
"Phư, dìu dắt tân binh hở? Xem chừng Bốn Mắt cũng thăng tiến rồi ha!"
"Cậu ta thuộc kiểu cấp trên cứng nhắc mà, khổ lắm luôn ấy -- a, đúng rồi, cậu tên Rokuzou nhỉ? Hacker hả? Cậu có nắm được điểm yếu nào của Kunikida không? Chẳng hạn như một tấm ảnh dìm một khi lộ ra ánh sáng sẽ rất đau đầu ấy."
"Này, Dazai! Đừng có lập mưu uy hiếm ngay trước mặt người trong cuộc thế chứ!"
"Ồ, anh cũng hiểu chuyện phết đấy lính mới. Một ngàn yên, mười ngàn yên, một trăm ngàn yên, anh thích mức nào?"
"Nhiều mức như vậy cơ á?"
Từ từ, từ từ, từ từ, bình tĩnh lại. Lông mày Kunikida Doppo khẽ giật.
"Đừng nghịch, tôi làm gì có điểm yếu. Thằng nhóc này chỉ chém gió thôi, Dazai, cậu đừng coi là thật."
"Hờ..." Dazai Osamu nhìn Kunikida Doppo đầy ẩn ý.
"Anh không tin thì thôi, tôi chỉ bán cho khách nào tin tôi thôi. Cơ mà nếu Bốn Mắt chịu trả tiền trước, vậy thì tôi sẽ xóa hàng cho."
"Trả trả cái con khỉ. Tôi chả có thông tin gì đáng xấu hổ cả! Đi thôi, Dazai!" Kunikida Doppo lôi cổ áo Dazai Osamu bước nhanh băng qua lối vào cửa gỗ, rời khỏi phòng Rokuzou.
... 111.000 yên à... 】
"Ra đây là bài kiểm tra đầu vào của ngài Dazai sao?" Miyazawa Kenji nói.
Tanizaki Junichirou: "Ừm."
"Tôi cũng hơi tò mò về điểm yếu của ngài 【 Kunikida 】..." Tanizaki Junichirou tò mò.
"Điểm yếu của ngài 【 Kunikida 】 không phải là ma ạ?" Miyazawa Kenji không rõ.
Cơ thể Kunikida Doppo cứng đờ, tầm mắt thăm thẳm nhìn về phía Miyazawa Kenji, "Ai nói với cậu là 【 hắn 】 sợ ma?"
Miyazawa Kenji gãi đầu một cái, "Không phải sao? Nhưng mà em thấy..."
"Nào Kenji!" Tanizaki Junichirou đột nhiên phản ứng lại, cậu đột nhiên gọi Miyazawa Kenji.
Miyazawa Kenji ngơ ngơ nhìn về phía cậu.
Tanizaki Junichirou: "Hình như ngài Dazai đang nói gì đó mà chúng ta vẫn chưa hiểu."
"Hả? Đâu, đâu ạ?" Sự chú ý của Miyazawa Kenji trong nháy mắt dời đi.
Thấy thế, Tanizaki Junichirou thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm thật.
Nakajima Atsushi nhìn 【 Kunikida Doppo】 đang kéo Dazai Osamu đi, ngài Dazai đang vòng vo với người đó sao?
"Rốt cuộc ý của tên Dazai kia là gì?"Nakahara Chuuya nhìn bóng lưng Dazai Osamu, nói.
Hẳn là có liên quan đến tên nhóc 【 Rokuzou 】, mà tên nhóc kia lại là hacker...
Ozaki Kouyou nghĩ.
【 ...
"Để 'bán' đấy!" Dazai Osamu vẫn im lặng không lên tiếng nghe, lúc này chợt cao giọng.
"Cái gì?" Kunikida Doppo sửng sốt.
"Thì là bắt cóc rồi đem bán ấy. Theo những gì tôi vừa nghe, nạn nhân đều là người lớn khỏe mạnh đúng chứ? Tim, thận, giác mạc, phổi, gan, tụy, tủy xương -- ừm, bởi vì là hàng bán ở thị trường nước ngoài nên tính ra yên Nhật không hẳn được giá trên trời."
"Nhưng dù vậy, cơ thể của mười một người lận cơ mà, cũng cả núi tiền đấy. Nếu như tên tội phạm hành động một mình, vậy thì số tiền sẽ rất lớn."
"Đúng là vậy, tôi nghe nói thế giới ngầm có những giao dịch đen kiểu vậy -- cậu rành quá!" Tài xế nói.
Kunikida Doppo nghĩ rằng kiến thức đó của người bình thường cùng lắm cũng sẽ chỉ biết về thế giới ngầm qua phim ảnh hay truyện sáng tác.
"Đâu đâu, này chẳng có gì cả. Lúc tôi uống rượu ở một quán rượu nhỏ thì nghe được mấy chuyển kiểu đó thôi à."
Kunikida Doppo nghi ngờ nhìn Dazai Osamu, lời anh ta nói thật đáng ngờ, nghe như là cớ.
Có điều, khắp toàn thân người đàn ông này từ trên xuống dưới đều rất khả nghi.
... 】
Miyazawa Kenji: "Ngài Dazai trước đây là cán bộ của 【 Port Mafia 】, đương nhiên là biết những thứ này rồi."
Kunikida Doppo nghe lời giải thích đầy kẽ hở của Dazai Osamu, biểu hiện không nói gì, qua loa như thế, kẻ ngu si đều có thể nghe được.
Ngay cả 【 hắn 】 cũng cảm thấy nghi ngờ.
【 "Rồi đấy, Kunikida, đến phiên cậu tỏa sáng!"
"Tỏa sáng cái quái gì. Hơn nữa trong chín nạn nhân còn lại vẫn có người không đeo kính. Điểm chung cái con khỉ."
Trong trí nhớ của Kunikida Doppo, trong chín nạn nhân có bốn người đeo kính thường, hai người đeo kính râm, ba người còn lại không đeo kính.
"Chậc! ...Vậy thì hết cách rồi. Đành đem Kunikida ra làm mồi nhử thôi. Mục tiêu tên tội phạm là khách du lịch đúng không? Vậy thì để Kunikida xỏ ủng cao su, đeo ba lô, mặc áo sơ mi caro xanh đỏ với quần leo núi đi một vòng Yokohama nhé. Dùng máy ảnh cỡ bự lia chụp người đi đường, cuối câu cũng thêm 'nhể' vào nữa."
"Ai muốn làm hả!"
"Ai muốn làm nhể!"
"Thế mà cũng gọi kế hoạch đó là tác chiến à. Đây từ..."
"Đây từ chối nhể!"
"Cấm cậu cầm đèn chạy trước ô tô!"
"Không được hả? Vậy thì để Kunikida trần truồng đội mũ chóp cao, đạp xe một bánh khắp phố, hô to mẫu người yêu lý tưởng nhé?"
"Cậu đi xa quá mục đích ban đầu rồi đấy!"
"Tôi có ý này nè, để nhân viên điều tra Kunikida cải trang thành chú hề đọc sách..." Tài xế đột nhiên nói chen vào.
"Ông im hộ tôi phát!"
Thật đúng là, tất cả đều một dạng! Kunikida Doppo càng ngày càng tức rồi, "Dazai! Cậu nghiêm túc một chút cho tôi! Đến bao giờ cậu mới làm việc cho tử tế đây?!"
"Hở, tôi vẫn luôn nghiêm túc mà."
Nếu là lời nói thật, vậy thì càng nguy. Kunikida Doppo nghĩ. 】
"Ha ha ha! Tôi không thể nào tưởng tượng được ngài 【 Kunikida 】 xỏ ủng cao su, đeo ba lô, mặc áo sơ mi caro xanh đỏ với quần leo núi đi một vòng Yokohama. Hơn nữa còn dùng máy ảnh cỡ bự lia chụp người đi đường, lại còn định nói câu kia nữa!"
Tanizaki Junichirou bị sự tưởng tượng của chính mình chọc phát cười, chỉ cần vừa nghĩ tới dáng dấp kia của ngài 【 Kunikida 】, lại đặt hết tất cả trên người anh Kunikida, cực kỳ buồn cười.
Sao ngài Dazai có thể nghĩ được như thế!
Miyazawa Kenji cũng cười ra tiếng.
Mặt Kunikida Doppo không cảm xúc, giống như quen rồi. Hắn biết, chừng nào Dazai còn bên cạnh, hình tượng của 【 hắn 】 cũng không còn được bao nhiêu, sự tập trung cũng sẽ bị phá thành công, loại buồn phiền này thực sự là vừa đau cũng vừa vui sướng.
"Ý nghĩa đề tài tiếp theo cũng hoàn toàn thay đổi rồi." Tanizaki Junichirou nén cười.
Đều biến thành trêu đùa ngài 【 Kunikida 】 rồi.
Khoan hãy nói, có lúc nhìn ngài Dazai đùa giỡn khiến ngài 【 Kunikida 】 tức giận nữa, lại còn đùa rất vui.
Hơn nữa ngài Dazai rất nghiêm túc, rất nghiêm túc trong việc trêu đùa ngài 【 Kunikida 】.
Kunikida Doppo cũng nghĩ như vậy, vì lẽ đó sắc mặt biến đen.
【 "Được rồi, không phải vậy thì như này nhé. Tôi thề sẽ lập tức làm một thám tử nghiêm chỉnh. Sẽ nghiêm túc điều tra đến nơi đến chốn, thu thập bằng chứng ở hiện trường, và lập luận thuyết phục. Trở thành người khiến sếp Kunikida khen không dứt miệng, vỗ tay tán thưởng mà tỏ vẻ: 'Đã thế thì bắt đầu từ ngày mai để cậu làm việc một mình cũng ổn, thanh niên ưu tú."
Dazai Osamu thao thao bất tuyệt, nhưng Kunikida Doppo hoàn toàn không tin anh ta.
"Cậu nói 'lập tức' là khi nào?"
"Ngay sau khi chúng ta xuống taxi."
Ồ--
"Cậu không chém gió đấy chứ?"
"Đương nhiên. Người theo chủ nghĩa tự tử không nói hai lời... A, nhưng mà ngược lại..."
Nhìn đi, Kunikida Doppo liền biết sẽ có câu như vậy mà, "Sao? Nếu đòi tăng lương hoặc bớt việc cho cậu thì mơ đi nhé."
"Không phải việc gì to tát cả. Chỉ là nãy giờ tôi có hứng thú rất muốn làm một chuyện mà thôi." Dazai Osamu nhìn chằm chằm thật kỹ hướng tài xế, mắt lấp lánh tò mò.
"...Cho tôi lái xe đi." 】
Tanizaki Junichirou: "...Tôi hoàn toàn không nghĩ là ngài Dazai sẽ lái được."
Làm sao mà cả cậu cũng không tin đây?
Đôi mắt của Nakajima Atsushi cũng lấp lánh toả sáng nhìn Dazai Osamu, "Ngài Dazai đáng yêu quá!"
Trong mắt ngài Dazai có sao.
Akutagawa Ryuunosuke không để ý đến từ ngữ của Nakajima Atsushi, ánh mắt của cậu cũng lấp lánh rơi trên người Dazai Osamu.
Lái xe...
Anh ấy có biết lái xe không?
Akutagawa Ryuunosuke suy nghĩ một chút, thật giống sẽ không vậy. Nhưng cậu có thể mua cho ngài Dazai một chiếc xe.
Cậu cũng tiết kiệm được khá nhiều, hầu như chưa bao giờ hoang phí, những khoản này cũng có thể cho ngài Dazai.
Ngài Dazai là giáo viên của 【 cậu 】, cũng là giáo viên của cậu, vì lẽ đó bất luận thứ gì của cậu cũng đều là của ngài Dazai.
"Không biết Dazai biết lái xe không nhỉ? Kỹ năng lái xe thì thế nào?" Ozaki Kouyou nói.
Nakahara Chuuya: "Chắc chắn không phải là kỹ năng lái xe của con người rồi."
【 "Aaaaaaaaaaaaa!"
"Oa ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Ta là gió!!"
"Dừng... Dazai, dừng lại đi... làm ơn... aaaaaaa!"
"Aaaaaaa--!!"
"Ưaaaaaaaa!"
"Nào, đến nơi một cách thuận lợi!"
"Tôi sẽ không bao giờ... cho cậu lái nữa...!" Sau khi mở cửa xe, Dazai Osamu hào hứng, mà Kunikida Doppo lao xuống như lăn kềnh khỏi xe.
Đến lượt tài xế, gã ta đã bất tỉnh nhân sự trên ghế phụ, hẳn là đêm nay không tỉnh lại được.
"Sao đấy, say xe hả? Trông tệ vậy trời." Dazai Osamu lên tiếng làm Kunikida Doppo muốn giết anh ta.
Này không gọi là say xe! Hai chân Kunikida Doppo run đến nỗi đứng không được, mất cảm giác thăng bằng. Lại như một loài động vật ăn cỏ vừa ra đời, hai tay hai chân run rẩy không ngừng, miễn cưỡng mới có thể đứng được.
Cho dù là huấn luyện võ thuật nghiêm khắc, cũng chưa từng làm gã mệt đến mức này. 】
Quả nhiên, nhìn chiếc xe điên cuồng băng băng múa chạy cực nhanh, đôi mắt xanh thẳm của Nakahara Chuuya không khỏi hiện lên ý cười trong nháy mắt.
Nhưng đảo mắt hắn nghĩ tới những con xe yêu quý của 【 hắn 】 bị nổ tung trước đó, trong lòng nhất thời nghẹn lại, tâm tình vui vẻ trong nháy mắt đau nhói.
Tuy rằng không phải con xe yêu quý của hắn bị nổ tung, nhưng này cũng là chiếc xe yêu quý của 【 hắn 】, chỉ cần một người vào là tháy đau không dứt.
Nhìn 【 Kunikida Doppo 】 đặc biệt 'đau khổ', mọi người không nói gì.
Tanizaki Junichirou: "A chuyện này..."
Nhìn dáng vẻ như muốn chết này của ngài 【 Kunikida 】, kỹ năng lái xe của ngài Dazai... Không dám khen ngợi.
Ngài Dazai lái xe thật sự làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, ngay cả ngài 【 Kunikida 】 cũng không chịu được, nhìn suy sụp, muốn nôn tới nơi.
Kunikida Doppo nhìn dáng vẻ kia của 【 Kunikida Doppo 】, trong lòng không khỏi hơi vui mừng.
Trải nghiệm ma quỷ này... Ngay cả hắn cũng không muốn trải qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro