Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

077

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
----




"Tôi còn một điều chưa nói." Oda Sakunosuke nói: "Tôi chưa nói lời từ biệt với một người bạn. Trong thế giới này, có một cậu bé vẫn luôn coi tôi là một 'người bạn bình thường'. Cậu ấy là kẻ chán ngán thế giới này, chỉ luôn chờ đợi cái chết."

"Cậu ta cũng giống như tôi, đang đi tìm cái chết sao?"

"Không." Oda Sakunosuke nói, "Tôi nghĩ là không. Ban đầu, tôi cho rằng anh và Dazai giống nhau, đều không thấy giá trị của mạng sống mình, đều khao khát cái chết, bởi vậy mới nhảy vào vòng xoáy bạo lực và chiến tranh.

"Nhưng không phải. Chung quy cậu ấy là một đứa trẻ thông minh quá mức. Chỉ là một đứa trẻ đang khóc vì bị bỏ lại trong bóng tối, trong một thế giới trống rỗng hơn cả thế giới mà chúng ta đang thấy."

Dazai quá thông minh.

Nên lúc nào cũng cô độc.

Gã cùng Ango mặc dù có thể lại gần Dazai, là bởi hiểu được sự cô độc vây quanh Dazai. Tuy rằng bên cạnh anh ta, nhưng không bước vào trong đó.

Có điều hiện tại, Oda Sakunosuke có chút hối hận, vì đã không bước vào thế giới cô độc đó.

Oda Sakunosuke im lặng, xem đi Dazai, cậu ta nói 【 cậu ta 】 hối hận rồi.

"【 Oda 】 hiểu rõ Dazai quá." Ozaki Kouyou nói, "Tôi đã hiểu tại sao Dazai và 【 Oda 】 trở thành bạn thân rồi."

【 Oda Sakunosuke 】 và Dazai, hai người là bạn rất rất thân. Thế nhưng tính cách của bản thân Dazai, chính là một người khá là lạnh lùng, không dễ dàng biểu đạt tình cảm của chính mình.

Từ những gì 【 Oda Sakunosuke 】 vừa nói liền có thể biết được, 【 Oda Sakunosuke 】 và 【 Sakaguchi Ango 】 vẫn ở bên Dazai, thế nhưng có vẻ như chưa bao giờ giao tiếp về mặt tâm linh cả.

Trong thời gian tổ hợp ba người Dazai, 【 Oda Sakunosuke 】 và 【 Sakaguchi Ango 】, 【 Oda Sakunosuke 】 không phòng bị, không có mưu đồ. Hơn nữa trên người 【 Oda Sakunosuke 】, Dazai nhìn thấy 【 Oda Sakunosuke 】 vì mục tiêu viết tiểu thuyết mà cố gắng tiến lên, nhận nuôi trẻ mồ côi, làm việc chăm chỉ.

Thái độ không sợ hãi cuộc sống này, là điều mà Dazai, kẻ không tìm được ý nghĩa sống, vẫn đang theo đuổi.

Huống chi Dazai và 【 Oda Sakunosuke 】 trên bản chất cũng là cùng một loại người.

Nghĩ rồi, mắt Ozaki Kouyou lộ ra tiếc nuối, lập tức không biết nhớ ra chuyện cũ gì mà im lặng trở lại.

"Ngài Dazai..." Nakajima Atsushi thầm thì, ảm xúc trong lòng lúc này khó có thể dùng lời diễn tả được.

Nòng súng của Oda Sakunosuke và Gide đồng thời bắn ra viên đạn.

Viên đạn bị hút vào lồng ngực.

"Mãi đến tận cuối cùng, viên đạn mà cậu bắn ra vẫn xuất sắc như thế." Gide nở nụ cười, "Tôi đi gặp thuộc hạ đây. Chuyển lời thăm hỏi của tôi đến bọn trẻ."

Ngực Oda Sakunosuke và Gide trúng đạn.

Lúc này 'dị điểm' biến mất.

Viên đạn xuyên qua ngực bọn họ, cũng xuyên cả quần áo bắn ra phía sau.

Oda Sakunosuke và Gide trong cùng một thời điểm, đồng thời ngã ngửa ra sau với cùng một tư thế.

Lúc này, Oda Sakunosuke nghe được tiếng bước chân.

"Odasaku!"

Dazai Osamu lao đi trong tòa nhà lớn, xông vào phòng khiêu vũ.

Dù là dọc theo trên đường, hay là trong phòng khiêu vũ, đều có thật nhiều xác chết.

Dazai Osamu dùng sức mở cửa gỗ sồi ra, lập tức nhìn thấy bạn thân đang gục xuống trước mặt, "Odasaku!"

"Dazai..."

Tanizaki Junichirou đang nhìn 【 Oda Sakunosuke 】 và 【 Gide 】 đồng thời nổ súng thì, con ngươi co rút nhanh.

Thật sự là không kịp.

"Ngài Dazai đến rồi!" Miyazawa Kenji nghe giọng nói của Dazai Osamu, kinh hỉ hô một tiếng, nhưng mà cậu nhìn 【 Oda Sakunosuke 】 đang gục trên mặt đất, ánh mắt ảm đạm.

Yosano Akiko đứng bên cạnh 【 Oda Sakunosuke 】, im lặng một lát, nói: "Nếu như có 【 tôi 】 ở đây thì tốt quá."

Có 【 cô 】 ở đây, 【 Oda Sakunosuke 】 đang hấp hối có thể cứu được.

Nhưng mà không có nếu như, Dazai chung quy vẫn sẽ mất đi một người bạn thân.

Dazai Osamu lao tới chỗ Oda Sakunosuku, kiểm tra vết thương.

Viên đạn xuyên qua ngực, đọng lại thành vũng máu lớn ở trên sàn nhà, rất rõ ràng đây là một vết thương chí mạng.

Dazai Osamu quỳ xuống bên Oda Sakunosuke, "Anh ngốc quá, Odasaku, anh là đồ đại ngốc!"

"Ừ."

"Lại chết theo một tên như này, anh quá ngốc!"

"Ừ."

Oda Sakunosuke mim cười, vẻ mặt gã hiện ra nét thỏa mãn chỉ thấy ở người đạt được điều xứng đáng với những gì mình đánh đổi.

"Dazai... Tôi có điều này muốn nói với cậu."

"Không, đừng! Đừng nói chuyện. Có lẽ vẫn cứu được. Không, chắc chắn sẽ cứu được. Nên anh đừng như vậy..."

"Nghe tôi này!" Oda Sakunosuke giơ bàn tay be bét máu nắm lấy tay Dazai Osamu, "Cậu từng bảo, 'Nếu đặt mình trong thế giới bạo lực và máu tanh, thì chắc chắn cậu sẽ tìm được lẽ sống'..."

"Ừ ừ, tôi có nói. Tôi có nói thế, nhưng chuyện này bây giờ..."

"Không tìm được đâu." Oda Sakunosuke nói gần như thì thầm.

Dazai Osamu nhìn Oda Sakunosuke.

"Chính cậu cũng hiểu mà. Dù là đặt mình trong phe giết người, hay phe cứu người, cũng sẽ không xuất hiện được gì vượt ngoài dự đoán của bộ não mình. Thế giới này không có một chỗ nào có thể khỏa lấp sự cô độc của cậu. Cậu sẽ mãi mãi lang thang trong bóng tối."

-- Đánh thức tôi khỏi giấc mơ về cái thế giới đang dần thối rữa này đi.

Vào lúc đó, lần đầu tiên Dazai Osamu nhận ra.

Odasaku còn hiểu rõ anh ta hơn nhiều so với suy nghĩ của chính anh ta. Đã tiến gần tới con tim, đến ngay sát nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn.

Trước đó, Dazai Osamu chưa bao giờ nhận ra lại có thể có người hiểu rõ anh ta như vậy. Hầu như là từ lúc sinh ra tới nay đây lần đầu tiên, Dazai Osamu có điều khao khát muốn biết.

Bởi vậy anh ta hỏi người trước mặt.

"Odasaku... Tôi... Nên làm thế nào mới tốt?"

Oda Sakunosuke ngồi bên cạnh Dazai Osamu, hắn nhìn Dazai Osamu đang ôm 【 Oda Sakunosuke 】, trong ánh mắt trầm tĩnh mang theo xót xa.

Dazai lại như một vị thần sơ sinh, anh ta nhìn mọi thứ quá rõ ràng, có lúc làm cho người ta có một loại cảm giác nghẹt thở, coi thường chúng sinh. Đồng thời bất luận người nào hoặc bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến anh ta dừng trên con đường của mình, kể cả suy nghĩ của anh ta.

Đồng thời Dazai cũng là một đứa trẻ quá thông minh, anh ta đúng là quá thông minh. Hết thảy đạo lý anh ta đều biết, bọn họ không biết anh ta cũng biết.

Mà bộ não giống kiểu thiên tài này, thời điểm xem tất cả đồ vật quá thoáng đều sẽ đi đứng một mình, này cũng là lý do tại sao Dazai lại khao khát cái chết như vậy.

Dazai am hiểu hướng đi của tổng thể toàn cục và đối với mưu kế của lòng người, anh ta luôn có thể giải quyết ổn thỏa mọi loại tranh chấp về lợi ích và các mối quan hệ.

Anh ta khao khát cái chết, bởi vì không có ai có thể cứu anh ta. Anh ta quá thông minh, điều này cũng khiến anh anh khó có được một người bạn tri kỉ thực sự, đại đa số mọi người đều không theo kịp dòng suy nghĩ của anh ta, anh ta mãi mãi là một kẻ cô đơn.

Mà 【 hắn 】, kẻ duy nhất hiểu Dazai cũng chưa từng thật sự bước vào thế giới nội tâm của Dazai, cũng không còn cơ hội nữa.

Tuy rằng Oda Sakunosuke biết 【 hắn 】 sẽ chỉ dẫn cho Dazai một hướng đi, nhưng Oda Sakunosuke vẫn rất đau lòng cho Dazai, ra khỏi vực thẳm, dựa vào một hướng mà ra khỏi vực thẳm. Đó là một sự dày vò dài đằng đẵng.

Nghĩ đến Dazai sau này ở 【 Trụ sở Thám Tử Vũ Trang 】, Oda Sakunosuke càng không thể nào tưởng tượng được Dazai sẽ tự mình bước ra khỏi vực thẳm như thế nào, cũng tiến về con đường tươi sáng đầy hi vọng.

Fyodor nhìn Dazai Osamu, hai con mắt híp lại.

Tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng vẫn có chút khó chịu đây.

Ánh mắt Nakajima Atsushi ảm đạm: "Là như vậy sao?"

"Về phe cứu người đi!" Oda Sakunosuke nói, "Nếu hai bên đều như nhau, thì hãy làm người tốt. Cứu giúp kẻ yếu, bảo vệ trẻ mồ côi. Cho dù là chính nghĩa hay cái ác, đối với cậu mà nói nó cũng chẳng khác biệt là bao... Nhưng, làm người tốt vẫn khá hơn một chút đấy."

"Sao anh biết?"

"Tôi biết chứ. Tôi biết rõ hơn ai hết mà."

"Bởi vì tôi là bạn cậu mà."

Dazai Osamu nhìn vào mắt Oda Sakunosuke.

Trong mắt Odasaku có một tia sáng, rõ ràng là những lời vừa rồi được nói ra dựa trên cơ ở vững chắc nào đó. Là kinh nghiệm của quá khứ? Hay là lời khuyên của ai đó?

-- Gã đang cố gắng chỉ cho Dazai con đường mà chính gã từng bước qua. Dazai Osamu rõ ràng điểm ấy.

Bởi vậy Dazai Osamu muốn tin.

"Tôi hiểu rồi... Tôi sẽ làm như vậy."

"Kiểu tình bạn từ hai phía này... đôi lúc thật sự làm người khác ghen tị." Ozaki Kouyou nói.

"Hóa ra ngài Dazai về phe cứu người là vì ngài 【 Oda 】 đã nói vậy sao?" Miyazawa Kenji nói: "Cũng bởi vì nó, ngài Dazai mới đến 【 Trụ sở Thám Tử 】 ạ?"

Tanizaki Junichirou: "Chắc chắn là vậy rồi."

"Nhưng tại sao Dazai lại đến 【 Trụ sở Thám Tử 】 ? Với lý lịch của Dazai ở 【 Port Mafia 】, không thể nào 【 bọn họ 】 không điều tra ra được." Kunikida Doppo nâng gọng kính, nói: "Hơn nữa chắc chắn cũng có nhiều con đường khác nữa, cũng phải trả giá đánh đổi."

"Liệu có ai thay ngài Dazai giải quyết lý lịch của anh ấy ở 【 Port Mafia 】 không nhỉ?" Nakajima Atsushi suy nghĩ một chút, nói.

Miyazawa Kenji: "Là ai nhỉ?"

Sakaguchi Ango hơi cúi đầu, trầm tư.

Có thể giúp Dazai xóa bỏ quá khứ... Sakaguchi Ango đột nhiên lóe lên tia sáng, là đồng vị thể của hắn?

"'Con người sống để cứu lấy chính mình. Họ sẽ hiểu ra điều đó rước khi chết.' ư?... Nói... đúng thật..." Vẻ mặt của Oda Sakunosuke nhanh chóng tái đi, gã mỉm cười với sắc mặt nhợt nhạt.

"Tôi thèm cà ri quá..." Ngón tay Oda Sakunosuke run rẩy lấy bao thuốc lá ra khỏi áo khoác, với động tác vất vả dưa điếu thuốc lên miệng.

Lấy được diêm ra thì các ngón tay của gã đã không còn sức lực.

Dazai Osamu cầm lấy diêm, châm lửa vào điếu thuốc hộ.

Oda Sakunosuke chậm rãi nhắm mắt lại, rít điếu thuốc đã được châm lửa, thỏa mãn mỉm cười.

Điếu thuốc rơi xuống sàn.

Dazai Osamu vẫn như cũ quỳ gối bên Oda Sakunosuke, ngửa đầu nhắm mắt lại, đôi môi mím chặt khẽ run.

Sợi khói thuốc bốc lên thẳng đứng.

Không ai nói lời nào.

Hoặc là nói, chỉ còn mỗi Dazai Osamu.

Mọi người cũng không nói gì, bọn họ đều im lặng nhìn Dazai Osamu.

"'Con người sống để cứu lấy chính mình'..." Oda Sakunosuke sững sờ nhìn Dazai Osamu.

"Hầy..." Yosano Akiko thở dài, một lần nữa tiếc nuối đồng vị thể 【 cô 】 vì sao không ở hiện trường, vậy thì có thể lập tức cứu được 【 Oda Sakunosuke 】.

Ngài Dazai đừng khóc, đôi mắt trầm tĩnh của Izumi Kyouka lẳng lặng nhìn Dazai Osamu, trong lòng lặp lại lần nữa.

Ngài Dazai đừng khóc, ngài Dazai đừng khóc.

Tương lai còn có 【 bọn họ 】, sau đó cũng sẽ có bọn họ.

Bọn họ đều sẽ bên cạnh ngài Dazai.

"Ngài Dazai, tương lai của anh sẽ có 【 bọn họ 】, cũng sẽ có chúng tôi." Nakajima Atsushi nhìn Dazai Osamu, ánh mắt kiên định.

Tanizaki Junichirou: "Đúng vậy ngài Dazai, sau đó chúng tôi sẽ đồng hành cùng anh."

Tanizaki Naomi: "Còn có em nữa."

Dazai / ngài Dazai, tương lai có chúng tôi cùng anh.

























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro