Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

064

Convert: Meonhoc2110
Edit + beta: HngThnhNgan
----



"Đừng có lại gần thêm nữa coi, con cá thu xanh kia!" Nakahara Chuuya tức muốn nổ phổi.

Chẳng lẽ nó thật sự muốn chết hay gì?!

Nakahara Chuuya trong lòng cực kỳ lo lắng, thế nhưng lại không thể làm gì, hắn căn bản cũng không có cách ngăn cản.

Thế giới này hắn không thể nhúng tay vào, cũng không thể tham gia. Bây giờ hắn cũng chỉ tính là khách qua đường mà thôi.

Oda Sakunosuke nhìn tay nắm hụt của 【 Oda Sakunosuke 】, tâm phảng phất cũng theo hết sạch. Hắn khẽ cau mày, nhìn về phía Dazai Osamu.

Vô tình, khi mọi người đang suy nghĩ mọi cách để ngăn cản Dazai Osamu thì Oda Sakunosuke đột nhiên động đậy. Hắn đi tới bên cạnh tên sát thủ, xuyên qua bóng người của tên sát thủ, đối mặt chính diện với Dazai Osamu.

Hắn muốn biết, tâm tình và suy nghĩ của Dazai vào giờ khắc này.

Fyodor lẳng lặng nhìn động tác của Oda Sakunosuke, hắn nhìn hai người như đang đứng mặt đối mặt, khóe miệng chậm rãi vẽ ra một nụ cười không tên.

Từ từ, Fyodor cũng có động tác, hắn thong thả đứng bên cạnh Oda Sakunosuke, ánh mắt thẳng tắp nhìn Dazai Osamu.

Hắn cũng cực kỳ tò mò, giờ Dazai đang suy nghĩ gì.

Mori Ougai nhìn bóng người của Dazai Osamu, vẻ mặt không rõ.

"Anh nên nhắm vào tim hoặc đầu. Tôi khuyên anh chọn đầu, cơ hội chỉ có một. Các đồng nghiệp của tôi không tốt đến mức cho anh bắn phát thứ hai đâu." Dazai Osamu gõ gõ ngón tay lên trán, ở giữa ngay phía trên hai hàng lông mày.

"Nhưng anh sẽ làm được thôi. Anh là tay bắn tỉa phải không? Trên má có vết tì súng kìa, anh không phải tay quan sát." 

Trên má trái của tên sát thủ, đúng là có vết hằn chênh chếch do tì vào ống ngắm của súng bắn tỉa trong thời gian dài. Tay quan sát sử dụng ống nhòm nên không vết hằn đó.

Tên sát thủ giơ súng lục bằng những ngón tay run rẩy. Dazai Osamu nói đúng, gã chỉ có thể bắn đúng một phát súng. Nhưng nếu không tự tin có thể xác thực giết chết Dazai Osamu, gã sẽ không nổ súng.

Sau đó, Dazai Osamu tiến lại gần tên sát thủ như mời gọi gã, "Nào, bắn đi, ngay đây này. Ở cự li này thành công là cái chắc."

Dazai Osamu ngoác miệng cười, "Bắn hay không anh cũng sẽ bị giết thôi. Thế thì ít nhất cũng nên cố chôn tên cán bộ của phe địch đi chứ."

"Dazai!" Oda Sakunosuke kêu to, sinh ra một loại ảo giác hắn và Dazai cách nhau cả một cây số.

"Giúp tôi nhé, đưa tôi theo với." Dazai Osamu vẫn như cũ chỉ vào trán của chính mình, mặt lộ ra nụ cười bình tĩnh với tên sát thủ.


...

Oda Sakunosuke im lặng nhìn nụ cười bình tĩnh trên mặt Dazai Osamu, hắn nhìn thấy nỗi cô đơn sâu sắc.

Đó là nỗi cô đơn khao khát được thấu hiểu, được cứu rỗi.

Mơ mơ hồ hồ, Oda Sakunosuke nhớ lại Dazai Osamu mà bản thân biết từ sau khi hắn như kỳ tích phục sinh tiến vào không gian dị điểm cùng thế giới dị điểm này.

Hằng ngày đến xem ở  【 Trụ sở Thám Tử 】, Dazai thật giống một kẻ yêu thích trêu đùa, kẻ chuyên gây rắc rối, kẻ yêu thích "tự tử". Yêu thích 「 Tự tử không làm phiền đến ai, một cách thuần khiết, vui vẻ và đầy năng lượng 」, cũng thường hay phá vỡ 「 Lý Tưởng 」 của cộng sự 【 Kunikida 】.

Yêu thích 《 Hướng dẫn tự tử hoàn chỉnh 》 không buông, cho rằng đó là một tác phẩm nổi tiếng, ghét đau, trên người quấn rất nhiều bằng vải bị cộng sự gọi là "Máy lãng phí băng vải".

Tuy rằng giỏi thấu hiểu lòng người, quan sát tỉ mỉ những chi tiết nhỏ, còn suy đoán vận dụng lòng người đến cực điểm, tựa hồ đều kiểm soát được tất cả mọi việc.

Nhưng Dazai quá hoàn hảo, hoàn toàn là dáng vẻ mà mọi người hướng về, cũng bởi vậy không có mấy người có thể hiểu anh ta, nhưng một Dazai hoàn hảo như vậy có lẽ cũng có khuyết điểm của mình.

Anh ta có thể nhìn thấu sự phát triển của mọi việc, nhìn thấu kế hoạch, nhìn thấu suy nghĩ lòng người, nhìn thấu sự phát triển của thế giới, nhưng chỉ là không nhìn thấu ý nghĩa sống của chính mình, sống vì gì, khát vọng sống của mọi người, có lẽ Dazai không thể nào hiểu được, bởi vậy Dazai mới cô đơn.

Vậy đại khái đây chính là nguyên nhân Dazai yêu thích tự tử đi, anh ta hi vọng cái chết có thể cứu vãn nỗi cơ đơn của mình.

Nghĩ rồi, tim Oda Sakunosuke đau âm ỉ, hắn không hiểu tại sao lại vậy.

Cảnh【 Oda Sakunosuke 】bắt hụt Dazai, trong đầu Oda Sakunosuke chợt lóe lên, là vậy ư? Bỏ qua ư? Thật ư?

Nếu 【 hắn 】 kịp bắt được Dazai thì sẽ ra sao? Oda Sakunosuke chỉ có thể vọng tưởng như vậy.

Tên sát thủ cắn môi, dồn lực vào ngón tay.

-- Đã đến giới hạn!

Oda Sakunosuke và tên sát thủ nổ súng gần như cùng lúc.

Trong hẻm nhỏ sáng lên hai đường tia chớp.

Tên sát thủ bị bắn thủng cánh tay, chịu chấn động mà lăn quay.

Dazai bị bắn vào trán ở cự li gần, ngả hẳn ra sau.

Đó là khoảnh khắc như tia chớp xanh.

Tức khắc như mãi mãi.

Rồi sau đó thời gian lại bắt đầu vận hành.

Những thuộc hạ của Dazai Osamu nhất loạt xả súng về phía tên sát thủ. Tên sát thủ bị thổi bay như tấm giẻ rách bị thác nước dập vùi, máu thịt văng tung tóe về phía sau mà chết.

Dazai vẫn ngả nửa người trên ra sau, lui về phía sau hai ba bước, đột nhiên đứng khựng lại.

"...Tiếc ghê." Nửa người trên của Dazai Osamu vẫn như cũ ngả ra sau mà nói, "Lại không chết được rồi."

Dazai Osamu đứng thẳng lên, một bên đầu anh ta, gần đỉnh tai phải, da bị trầy, đang chảy máu.

Viên đạn chỉ sượt qua.

Oda Sakunosuke nhìn Dazai Osamu. Nơi đó có một thứ gì đó vô hình, một thứ có thể gọi là lò sưởi¹ tinh thần, một thứ mà mắt thường tuyệt đối không thể nhìn thấy, chỉ có thể hủy diệt tất thảy.

¹ 温床: lò sưởi 」.  Đây là một phép ẩn dụ về một môi trường thuận lợi cho sự phát triển của những kẻ xấu xa gian ác, những điều xấu xa và những ý tưởng tồi tệ, là cái nôi của cái ác (baikebaidu).

Mọi người không nói gì, chỉ có thể lẳng lặng nhìn Dazai Osamu nói chuyện.

Giờ phút này tâm tình bọn hắn vô cùng phức tạp, không biết nên lấy từ ngữ gì để hình dung tâm tình hiện giờ, như ngũ vị tạp trần².

² 五味杂陈: 5 vị bao gồm ngọt, chua, đắng, cay, mặn. Nhưng nghĩa ở đây là chỉ các hương vị nói chung; các vị trộn lẫn ở một chỗ, hình dung cảm nhận, tình cảm phức tạp mà không thể nói rõ, giống Bách cảm giao tập.

Dazai / ngài Dazai anh ấy...

"Xin lỗi đã khiến anh hốt hoảng." Dazai Osamu nhận ra được ánh mắt của Oda Sakunosuke, cười cười rồi dùng ngón tay kiểm tra vết thương bên đầu, "Kỹ năng diễn suất của tôi thật ghê ha. Ngay từ đầu tôi biết hắn sẽ bắn trượt mà."

"Vết tì súng nằm ở má trái đúng chứ? Nghĩa là hắn đặt súng bắn tỉa bên trái. Nói cách khác, hắn thuận tay trái. Nhưng hắn lại cầm súng lục bằng tay phải, cầm súng bằng tay không thuận, hơn nữa còn trong trạng thái đứng không vững."

"Thêm vào đó là loại súng lục kiểu cũ kia chỉ có thể bắn được một phát, bởi vậy chỉ cần không áp khẩu súng vào người là không thể bắn rồi."

Oda Sakunosuke không trả lời, chỉ vẫn nhìn chăm chú Dazai Osamu đang vừa cười vừa giải thích.

"Rồi tôi chỉ cần nói chuyện câu giờ, chờ hắn mỏi tay. Chỉ cần từ từ đến gần, hắn sẽ không bắn ngay. Sau đó Odasaku sẽ nghĩ cách. Tôi đã đoán vậy đó, hợp lý không?"

"Hợp lý." Oda Sakunosuke chỉ nói một câu. Bởi vì gã cũng không thể tiếp tục trả lời lời của anh ta.

Nếu gã đứng ở địa vị khác, có mối quan hệ kiểu khác với Dazai, thì trong tình huống như vậy, không có gì phải ngạc nhiên khi gã đấm Dazai một phát tại chỗ. Thế nhưng gã vẫn chỉ là gã, không thể làm gì Dazai.

"Ngài Dazai..." Nakajima Atsushi luống cuống thì thầm, cậu nhìn Dazai Osamu phảng phất đang cầu cứu, lại phảng phất đang lẳng lặng khao khát vực thẳm, chỉ cảm thấy nghẹt thở.

Cậu thật giống như bị cái nhìn của ngài Dazai làm cho nghẹt thở.

"Chậc!" Yosano Akiko cau mày, "Lúc này nên đánh cậu ấy một trận, bắt cậu ấy lại đánh cho tỉnh táo mới đúng."

Oda Sakunosuke có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng truyền từ tận đáy lòng, đó là cảm giác tuyệt vọng khi không thể giữ được Dazai.

Mặc dù hắn hiểu suy nghĩ của đồng vị thể, nhưng hắn lại không chấp nhận rằng khi Dazai đang ở trong vực thẳm vô tận âm thầm vươn tay ra cầu cứu hắn thì hắn lại không thể làm được bất cứ điều gì.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta rơi vào trong vực thẳm mãi mãi.

Oda Sakunosuke cũng không nhận ra được trong đáy lòng hắn ẩn giấu hối hận.

Con ngươi của Fyodor khẽ chuyển động, hắn cụp mắt, che lấp đi biểu cảm trong con ngươi.

Oda Sakunosuke nhét khẩu súng vào bao, quay lưng lại với Dazai Osamu rồi bước đi.

Mỗi một bước chân, Oda Sakunosuke đều có một loại cảm giác mặt đất mặt lại vỡ vụn tạo thành những cái hố không đáy, liên tục rơi xuống dưới. Khi ngón tay Dazai vừa chỉ vào trán vừa tiếp cận họng súng thì, giống như gương mặt của đứa trẻ sắp khóc, in hằn trong tâm trí gã.

Dazai Osamu im lặng nhìn bóng lưng của Oda Sakunosuke,anh ta cúi thấp đầu, "Odasaku."

Anh ta bình tĩnh gọi Oda Sakunosuke, xoay người, xa xa quay lưng về phía Oda Sakunosuke, "Ango xin nhờ anh."

"Được, tôi biết rồi."

Hai người quay lưng hướng về con đường mà mình phải đi. Cho dù từng có hối hận, nhưng hai con đường lại đi về hai hướng khác nhau, mãi mãi sẽ không thể giao nhau, cũng không có cơ hội để bắt đầu lại.

Nhưng hướng đi cuối cùng ai biết đây?

Đồng cảm thâm nhập, mắt Tanizaki Naomi cùng Izumi Kyoka từ lâu đã đầy nước.

"Tại sao ngài 【 Oda 】 không kéo ngài Dazai lại vậy ạ?" Tay Tanizaki Naomi bấu mạnh quần áo Tanizaki Junichirou, "Trông ngài Dazai như sắp khóc rồi, tại sao lại không kéo lại...Tại sao..."

Izumi Kyoka chớp mắt mấy cái, cố nén muốn khóc. Không biết tại sao, đang nhìn bàn tay bắt hụt ngài Dazai của ngài 【 Oda 】 thì tim cô đập loạn trong phút chốc. Mà bây giờ nhìn ngài Dazai cùng ngài 【 Oda 】 mỗi người một ngả giống như đã được an bài từ lâu, mãi đến tận điểm cuối cũng cũng sẽ không quay đầu lại.

Tình cảnh này trong nháy mắt xúc động đến trái tim của cô, làm cho cô không kìm lòng được muốn khóc.

"Kyouka?" Ozaki Kouyou cúi đầu nhìn Izumi Kyouka, thấy cô bé một lời không nói rúc vào trong ngực của cô, cô khẽ thở một hơi, ôm lấy cô bé.

Nhìn tình hình, hướng đi này khiến người ra rất khó tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng.

"Naomi..." Tanizaki Junichirou mím môi, cũng không biết làm sao an ủi Tanizaki Naomi, chỉ có thể nói: "Ngài Dazai sẽ không sao. Nhất định sẽ không sao."

Biểu hiện của Oda Sakunosuke trong nháy mắt mất kiểm soát, nhưng rất nhanh khôi phục lại, vậy nên cũng không ai phát hiện.

Hoặc là nói chẳng có ai có tâm tình chú ý tới hắn.

...

Sau khi cùng bọn trẻ Kousuke chơi đùa một lúc, Oda Sakunosuke liền rời tầng hai trở lại cửa hàng của tầng một, gã nghe được giọng nói của vị khách mới tới.

Là giọng nói quen thuộc.

"Cay quá! Cay quá chú ơi, món này cay quá! Chú cho dung cham vào làm nguyên liệu bí mật hả?"

"Ha ha ha, vậy hả? Từ trước đến giờ Odasaku toàn ăn thế đấy. Xuống rồi à, Odasaku, lũ trẻ sao rồi?"

"Khá nguy hiểm, nhưng lần này tôi vẫn tránh được thảm bại." Oda Sakunosuke trả lời, "Cơ mà chúng đã đoán trước được vị trí tôi sẽ bám vào, nên chúng đã bôi sáp màu để nó trở nên nhẵn hơn, khiến tôi lạnh gáy rồi đây này."

"Ban nãy chú đã nói, chỉ cần mười đứa thì chúng có thể cướp ngân hàng. Nhưng tôi nghĩ chừng hai năm nữa thôi thì năm đứa cũng thừa sức."

"Chắc tôi phải chiêu mộ lũ trẻ đó thôi nhỉ?" Dazai Osamu cười lau mồ hôi, "Tôi nghe rồi Odasaku. Anh nuôi lũ trẻ hả? Hơn nữa còn là những đứa trẻ mất cha mất mẹ vì Long Đầu Kháng Tranh?"

Nếu là Dazai, có giấu anh ta kiểu gì đi nữa thì chỉ cần trong nửa ngày là anh ta cũng điều tra ra hết.

"Phải." Oda Sakunosuke gật đầu, bọn trẻ là trẻ mồ côi. Nếu không cứu bọn trẻ, tất cả đều là những đứa trẻ mồ côi đã chết từ lâu.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro